Thằng Giúp Việc Và Cô Chủ Nhỏ

Chương 2

Lúc tôi đang dọn bàn, tôi đã vô tình thấy một thứ, “Giấy báo nhập học”

Cô chủ... Cô chủ học lớp 10... Và tôi đã biết được tên cô..Hạ Âu

Trong đầu tôi nảy ra một sáng kiến, đó là học lỏm từ cô chủ, mà không được, cô chủ sao có thể học chung với thằng osin như tôi chứ. Làm việc tiếp thôi.

Chiều nay tôi thấy ngoài cổng có ai đang bấm chuông, một thanh niên trạc tuổi 20.

-”Dạ anh tìm ai ạ?”

-”Tôi đến làm gia sư cho tiểu thư nhà này”

Oh, gia sư, vậy là tôi có thể nghe lỏm được rồi, đúng là ông trời còn chừa đường sống cho tôi, hehe, tôi vui mừng không tả siết.

-”Mời anh theo tôi”- tôi đáp chậm rãi

Tôi dẫn anh ta đến phòng cô chủ. “Cốc cốc”

-”Cửa không khoá” - Tôi mở cửa bước vào

-”Dạ thưa cô có anh gia sư đến ạ”

Vẻ mặt cô có vẻ không vui, chắc thuộc dạng lười học đây. Tôi xin phép xuống nhà.

Vậy là không lo rồi.

Dự định của tôi là đi làm việc này một thời gian để có vốn tiếp tục mở tiệm bánh ngọt. Làm bánh ngọt thì nhàn hơn, đi học thì bán vào buổi chiều. Tôi trở về tiệm bánh của mình sau khi ăn cơm chiều ở nhà bà chủ.

Vừa đi vừa ngắm vẻ đẹp hoa lệ của Sài Gòn, đêm nay mát thật, trời không trăng không sao. “Mau sao thì nắng, vắng sao thì mưa” chắc mai mưa rồi. Trở về tiệm bánh thì có một cô bê đứng trước cửa

-”Cô là ai vậy?”

-”Dạ sao mấy bữa nay anh không bán bánh nữa? Em thèm bánh quán anh làm lắm. Mấy bữa nay mẹ không mua em ra xem sao, ai ngờ đóng cửa“. – cô bé vẻ mặt buồn thiu.

-”Một thời gian nữa đã, bây giờ anh chưa mở cửa lại được. “

Thấy cô bé có vẻ buồn, tài làm bánh của tôi thì không tả nỗi rồi, tôi mê làm bánh từ năm lớp 8, nhớ lại hồi đó mà buồn cười, bánh cháy khét tưởng chocolate ăn vào, hậu quả tôi bị đau bụng liệt giường mấy ngày sau đó.

-”Vô đây, chờ anh xíu.”

-”Vâng

Cũng ngứa tay, làm một cái. Tôi vào bếp xắn tay áo...

Một chiếc bánh chocolate đã được bưng ra...

-”Woa”- Cô bé sáng mắt như mèo

-”Hi, ăn đi..”

Cô bé ăn rất ngon lành.

-”Tại sao bánh anh ăn khác những chổ khác nhỉ – cô bé ngây thơ hỏi tôi

-”Vì người làm có tâm - Tôi cười

Ăn một hồi

-”Em tên gì”

-”Em tên Hoàng Hạ Vi, em cách tiệm anh mấy nhà”

Sau một hồi nói chuyện mới biết cô bé học lớp 8, nhà mặt phố bố làm to. Cô bé này xinh, nếu so với cô chủ chắc một chín một mười, đôi mắt trong veo biết cười, đôi môi chúm chím quyến rũ đỏ mọng như trái dâu tây tới mùa. Cô bê này voi cùng hài hước, hai đứa ngồi ăn bánh trong quán mà cười rộn rã như quán kín khách vậy. Xong xuôi cô bé cũng về.

-”Khi nào thèm qua đây anh làm cho ăn..”

-”Thật hả anh”

-”Hi, ừ” - tôi cười hiền hậu cô bé.

Cô bé Vi không giấy nỗi sung sướng trong lòng, tại sao tôi biết? Đó là tại vì cô bé có đôi mắt biết cười

Nằm ngủ mà tôi trằn trọc mãi, ngày mai làm sao học lỏm đây, phòng cô chủ trên tầng 2, nên không thể đứng cửa sổ được rồi. Đúng rồi, máy ghi âm, tôi có một chiếc máy ghi âm từ xa. Hồi trước tôi được ba tặng, bởi vì tôi thích hát nên dùng nó dùng để ghi âm mà nghe.

Vậy là kế hoạch được vạch ra, cô chủ thường được dạy kèm vào mỗi buổi chiều

Sáng đó, tôi đến sớm, tôi quét sân trước, cô chủ đi ra cổng ngang qua tôi, không thèm nhìn tôi một cái, ngoài cổng đã có một tay học sinh nào đó ngồi trên con Nouvo đợi sẵn. Hắn nhìn vào tôi cười khinh. Mẹ nó, khinh nhau đây mà, bố mẹ nó giàu chứ nó đâu có giàu, mà nó cười cũng phải thôi... Nhưng hắn có vẻ khó chịu. Hai người đó phóng xe đi. Tiếp tục làm tiếp công việc lau dọn thường ngày. Hôm nay không có ai ở nhà, chỉ có ông cụ làm vườn hôm nọ mở cổng cho tôi. Lẻn vào phòng cô chủ, tim tôi đập như trống, nếu có ai thấy tôi thế này chỉ nghĩ tôi là thằng ăn trộm, bà chủ đã cấm tôi vô phòng riêng. Ngó nghiêng, thấy rồi, chỗ đó có vẻ kín, hai cái thùng để trên tủ quần áo. Vậy là bước đầu đã thành công mỹ mãn
Bình Luận (0)
Comment