Thang Máy Nghi Vấn

Chương 4

Tài liệu về người quá cố đặt trên bàn Lâm Canh.

Nạn nhân có trình độ cao đẳng, tự mình làm chủ, mở một công ty vận tải với hơn 20 nhân công. Đã kết hôn hai lần, người vợ đầu mất được hai năm thì cưới vợ mới, vợ sau cũng vừa mất cách đây hai tháng. Không có con cái, chỉ sống một mình.

Người đã khuất có thâm niên trong ngành vận tải, mắc bệnh viêm xoang, viêm khớp vai, bệnh tim, căng cơ lưng, thấp khớp, từ đầu tới chân toàn là bệnh.

“Bệnh tim à.” Lâm Canh nghĩ tới việc anh ta đã lên cơn đau tim như thế nào.

Có rất nhiều loại thuốc kích thích tim phổi, nếu người bình thường sử dụng có thể không sao, nhưng nếu là người bệnh tim thì lại khác.

Trong lúc đang trầm ngâm thì Vệ Anh gõ cửa, đi vào: “Sếp, bà cô đó không kiềm chế được cảm xúc kìa, anh mau đi xem thử đi.”

Nghe thế, Lâm Canh cúi đầu, chăm chú đọc tài liệu: “Chà, sao tới giờ cục trưởng Cận còn chưa quay lại nhỉ? Mấy vị lãnh đạo thành phố nhiệm kỳ mới chuẩn bị mở biết bao cuộc họp hành này nọ rồi, dự là sẽ có nhiều việc cần làm lắm đây.”

Vệ Anh: “…”

Sau một hồi giả vờ giả vịt, Lâm Canh ngẩng đầu lên, hỏi chuyện: “Cuối cùng bọn họ cũng chịu cho khám nghiệm tử thi rồi à? Sẵn tiện thì cô đi tìm hiểu hoàn cảnh gia đình họ luôn đi, với cả hỏi xem lúc nạn nhân qua đời thì họ ở đâu, có chứng cứ ngoại phạm hay không?”

Vệ Anh hoài nghi: “Anh nghi ngờ họ à? Nhìn đâu có giống.”

Lâm Canh nghiêm túc trả lời: “Làm cảnh sát hình sự sao lại để cảm giác chủ quan xen vào chứ. Cô kêu cậu Tùng quay lại chung cư đó, đi thu thập hết bằng chứng từ camera giám sát toàn chung cư, thang máy với ở tầng lầu đó mang về đây.”

Nhận lệnh từ Lâm Canh, Vệ Anh gật đầu theo phản xạ: “Được, tôi làm ngay.”

Nói xong liền quay người, đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Khoảnh khắc cánh cửa khép vào, Vệ Anh đột ngột khựng người: Chờ đã, chẳng phải ban nãy mình cần anh ta trợ giúp à, thế quái nào lại thành tự mình rước thêm việc vậy?

Phải tới chiều ngày thứ ba, báo cáo nghiệm thi của Khưu Diêu mới được chuyển tới.

Nhưng tiến độ như vậy là nhanh vô cùng, tại vì thường thì khám nghiệm tử thi gồm năm loại kiểm tra: kiểm tra tình trạng thi thể, giải phẫu tử thi, kiểm tra chất độc, kiểm tra nồng độ cồn, kiểm tra bệnh lý và phải tốn hết một tháng mới có thể xác định được nguyên nhân tử vong.

Khâu kiểm tra bệnh lý là phức tạp và tốn thời gian nhất. May thay, nguyên nhân tử vong của người quá cố khá rõ ràng, không cần dùng tời formol.

Kết quả giám định sau cùng chính là ngộ độc xyanua, gây ra biến chứng ở tim.

Theo lời Khưu Diêu, trong thực quản không phát hiện dư lượng xyanua, mà nó chỉ có ở khoang mũi, do đó đây là ngộ độc cấp tính do hít phải xyanua dạng khí hoặc dạng bột.

Ngoài ra, do chức năng tim của nạn nhân vốn không tốt, nên so với người bình thường cần 50mg mới dẫn đến tử vong, thì nạn nhân chỉ cần 10mg, thậm chí còn ít hơn thế nữa.

10mg, ước chừng chỉ khoảng đầu ngón tay út.

Cảnh sát trong cục chia làm hai nhóm, một bên sẽ thăm dò những mối quan hệ của nạn nhân để tìm hiểu động cơ gây án, phía còn lại cũng là nhóm quan trọng nhất với mục tiêu nghiên cứu xem rốt cuộc nạn nhân tử vong như thế nào.

Kiểm tra hình ảnh lờ mờ bên trong thang máy từ khi nạn nhân ấn nút mở cửa lúc 3:15:54, cho tới khi nạn nhân bước vào, dựa sát thành thang máy, nhìn thấy dưới đất có mấy tờ báo nên tiện tay cầm lên xem, đến lúc 3:18:02, thang máy mở cửa khi tới tầng 1 và người quá cố bước ra ngoài.

Với đoạn băng ghi hình dài hai phút này, mọi người trong cục cảnh sát đều xem đi xem lại nhiều lần để đảm bảo không xảy ra bất cứ tai nạn nào trong khoảng thời gian đó, nhưng vẫn như cũ, không tìm thấy điểm khả nghi nào.

Một đồng nghiệp chợt hỏi: “Có lẽ nào trước khi ra khỏi nhà đã trúng độc không?”

Khưu Diêu lắc đầu, khẳng định: “Không thể. Xyanua là loại độc cấp tính, ví dụ như kali xyanua khi hít vào thì chỉ trong vòng 3 – 5 phút đã khó thở và xảy ra phản ứng kịch liệt rồi. Nếu vậy thì không tài nào đi thang máy an toàn như vậy được.”

Nhiếp Tùng đã xem video nhiều lần rồi, tới nỗi nhìn từ xa anh ta cũng nhớ được chi tiết trong đó, vừa nghe nói vậy liền trượt ghế sang: “Trong hai phút đi thang máy, nạn nhân không hề có dấu hiệu khó thở gì cả.”

Đây cũng là vấn đề khiến Lâm Canh đau đầu, theo anh được biết, kali xyanua có mùi hăng, khó chịu nhưng nạn nhân lại chẳng có triệu chứng nào giống như đã hít phải nó.

Lâm Canh thắc mắc: “Nếu trong nháy mắt hít vào một lượng lớn kali xyanua, thì có chết ngay không?”

Khưu Diêu vẫn mặc áo blouse trắng, dựa vào bàn làm việc, khiến vóc người gầy gầy của anh ta nhìn thanh mảnh như ngọc (*). Anh ta vừa nghĩ ngợi vừa trả lời: “Nói chung là không thể, mọi tác động đều cần quá trình phát tác. Nhưng tim của nạn nhân không tốt nên phản ứng cũng nhanh hơn người khác rất nhiều.”

Nhiếp Tùng vuốt mũi, thở dài: “Có lẽ do hít phải xyanua, hệ miễn dịch chưa kịp giải độc thì tim đã bị ảnh hưởng, nên ngừng hoạt động.”

Vệ Anh cầm cốc cà phê, ngồi ở chỗ của Lâm Canh, vừa uống vừa nhìn máy tính không chớp mắt. Xem được một nửa, cô ấy bỏ cốc cà phê xuống, nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu.

Sau đó ngước lên gọi: “Tùng, cậu lại đây một chút, có thể phóng to chỗ này không?”

Độ phân giải của băng ghi hình trong thang máy không cao, theo yêu cầu của Vệ Anh, Nhiếp Tùng đã phóng to điểm cần thiết ra, nhưng chỉ càng khiến hình ảnh mù mờ hơn thôi.

Nhiếp Tùng trừng mắt nhìn mảng đen sì trong video rồi hỏi: “Chị phát hiện cái gì à?”

Lâm Canh khom người, chống vào bàn máy tính, thân hình cao lớn của anh dường như che hết cả người Vệ Anh.

Vệ Anh chưa kịp lên tiếng đã bị Lâm Canh đẩy đầu nhích ra, anh vừa chỉ vào màn hình vừa lên tiếng: “Mọi người nhìn tờ báo mà nạn nhân đã nhặt đi, nó tối hơn những chỗ khác một chút này.”

Nhiếp Tùng căng mắt nhìn qua cặp kính dày cộp, thì phát hiện ở mảng xám bên dưới, trên tờ báo có một vùng lớn đậm màu hơn một ít.

Giống như bị dính nước vậy.

Nhiếp Tùng chợt nói: “Vì dễ tan trong nước, nên có thể nhanh chóng bị phân huỷ bởi không khí ẩm và giải phóng khí hidro xyanua.”

Khưu Diêu: “Lẹ lên, đưa mấy tờ báo để tôi xét nghiệm nào!”

Tuy nhiên, khi cảnh sát đi lấy tờ báo thì phát hiện không tìm thấy đâu hết.

Đồng nghiệp trong cục lục tung kho để vật chứng cũng không thể tìm ra hung khí huyền thoại – một tờ báo cũ.

Bất đắc dĩ, họ phải lề mà lề mề đến gặp đội trưởng Lâm, ấp úng giải trình: “Rõ ràng có mang về đây cùng với tử thi, nhưng lại không nghĩ đến tờ báo đó sẽ trở thành manh mối quan trọng, nên đã đặt bừa ở trong tủ. Kết quả là, mở tủ ra thì lại không thấy báo đâu.”

Dưới áp lực nặng nề của đội trưởng Lâm, cả cục cảnh sát lập tức hành động, xới tung các hộc tủ, tới cả cảnh khuyển cũng được triệu tập.

Chó nghiệp vụ chảy dãi đầy đất, cảnh sát thì cúi đầu đứng thành hàng, thì thào trả lời: “Không tìm được ạ.”

Lâm Canh ngả lưng vào ghế, đôi chân thon dài bắt tréo, hai tay khoanh lại, nheo mắt, ngoài mặt giả bộ cười cười: “Được, được lắm.”

Hàng ngũ cảnh sát: “…”

Đội cảnh sát trẻ tuổi nơm nớp lo sợ, nên đi hỏi hết người này đến người nọ, gặp ai cũng hỏi. Cuối cùng, trước áp lực hơn cả việc đi tìm nội gián, dì lao công đã lớn tiếng gào khóc:

“Tôi không biết, tôi chỉ thấy dưới đất có giấy vứt lung tung nên tôi tưởng không cần tới, mới đem bỏ rồi. Tôi thật sự không biết tờ giấy đó lại quan trọng như vậy!”

Xem chừng thấy dì lao công lớn tuổi khóc lóc thảm thiết quá, Lâm Canh lặng lẽ rút khăn giấy trên bàn ra đưa cho, nhưng không nói lời nào.

Những người trong cục thấy vậy cũng bắt đầu hành động, lục tung bốn cái thùng rác lên.

Cuối cùng cũng bới được một mớ báo bốc mùi trong mấy cái thùng rác đó và đem đặt trên bàn Lâm Canh.

Khưu Diêu bịt mũi, cầm tờ báo đem đi làm các xét nghiệm cần thiết.

Đồng thời, những liên lạc gần đây của người quá cố cũng đã được điều tra.

Nghe nói dạo này công ty vận tải bận tối tăm mặt mày, nạn nhân đã phải thường xuyên ra ngoài vào sáng sớm. Nói cách khác, có nhiều người biết rõ rạng sáng hôm đó nạn nhân sẽ rời nhà, thậm chí chỉ cần hỏi thăm vài ba câu còn biết rõ thời gian anh ta đi ra ngoài.

Những mối quan hệ xã hội của người đã khuất cũng vô cùng phức tạp.

Tuy lúc sinh thời, nạn nhân là một ông chủ nhỏ, nhưng lại có quá nhiều tài sản, đối với người có xuất thân nông thôn, trình độ cao đẳng, không có quen biết gì ở thành phố lớn mà lại tự mình mở được công ty nhỏ, còn làm ăn cũng khấm khá lắm.

Nhưng điều đặc biệt khiến Lâm Canh để tâm chính là mẹ và em trai của nạn nhân ăn mặc quá mức giản dị. Cho dù lúc còn sống, mối quan hệ giữa người quá cố và gia đình có tệ thì cũng không thể để họ ăn mặc như vậy vì thể diện của mình.

Do đó, hoặc là người đã mất không cho gia đình biết mình có của, hoặc là gia đình anh ta không muốn.

Vệ Anh phân tích: “Nhất định do người quen gây ra, hơn nữa còn có tính toán trước.”

Lâm Canh không bày tỏ ý kiến gì, chỉ tiếp tục chăm chú nhìn video giám sát.

Vệ Anh ngạc nhiên, thắc mắc: “Chẳng phải đã xem nãy giờ rồi sao, không lẽ còn manh mối khác?”

Lâm Canh trả lời nhưng không ngẩng đầu lên: “Tôi kêu cậu Tùng đem hết băng ghi hình tối hôm đó ra xem, để coi tờ báo đó do ai bỏ lại.”

Đây là chung cư cũ nên không có nhiều thiết bị hiện đại, chẳng hạn như camera. Cả tòa chung cư chỉ có mỗi camera giám sát trong thang máy, còn xung quanh thì chẳng có gì. Việc này gây khó khăn rất lớn cho công tác điều tra của cảnh sát.

Bởi vậy, muốn tìm người khả nghi chỉ còn cách chăm chú theo dõi băng ghi hình trong thang máy.

Lâm Canh đang nói nửa chừng thì lập tức dừng lại.

Vệ Anh biết ngay anh đã phát hiện gì rồi nên chạy vội đến.

Trong băng ghi hình là một người đàn ông cao lớn.

Chú thích:

(*) 长身玉立 = trường thân ngọc lập: cao ráo, thon gọn, dài đòn như thanh ngọc.
Bình Luận (0)
Comment