Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 27

27. Loạn yêu trên sông và giao 03

27

Nhan Trăn không tiền đồ gọi điện thoại cho Nhan Vận Lam, mẹ cậu hồi lâu mớt bắt máy, nhàn nhã nói: “Sao rồi? Mẹ đang cùng Lý Huyền Tĩnh đi spa nè.”

“Mẹ, có người, không, có yêu quái trả con hai mươi vạn để giúp hắn tìm đối tượng, ngài xem đây có tính là nhận hối lộ không?”

Nhan Vận Lam: “Tiền âm phủ?”

“Tiền mặt!” Nhan Trăn kích động đến mức giọng nói cũng run rẩy, trong đầu tự động vang vọng câu chúc mỗi khi tết về: “Ta chúc mừng ngươi phát tài ~ ta chúc mừng ngươi xuất sắc ~ “

Nhan Vận Lam vỗ đùi, dũng khí nói: “Nhận! Lương của cái nghề này thấp muốn chết, không nhận tiền thưởng thì lấy gì mà ăn? Dựa vào chút tiền trợ cấp ít ỏi thì chỉ có hít gió Tây Bắc thôi!”

Một lời thức tỉnh người trong mộng, Nhan Trăn không dám tin hỏi: “Cho nên sáng nay nhiều tiền như vậy, là giả sao?”

“Là thế này, bọn mẹ kỳ thực vẫn tốt, nhưng kết duyên sư thì không phải tháng nào cũng có việc làm, thường rất nhàn rỗi, thỉnh thoảng mới có một yêu cầu, nên mới phát tiền thưởng cho con.” Nhan Vận Lam nói, “Vì không ở trong biên chế nhân viên chính thức, đãi ngộ không được tốt, nói thật, Trăn Trăn, mẹ mong con tốt nghiệp đại học rồi tìm một công việc đàng hoàng còn hơn…”

Nhan Trăn bình tĩnh trở lại phòng riêng, lại thấy Tiêu Đại Hải đã biến về hình dạng hamster: “Sao lại…”

“Từ từ thôi nha?” Tiêu Đại Hải ôm bụng chuột của mình không chịu biến trở lại. “Đột nhiên cứ như vậy gặp người, tôi sợ.”

Nhan Trăn nghẹn lời, đôi mắt tròn vo của hamster thực sự quá đáng yêu, cuối cùng mềm lòng: “Vậy cho cậu thêm chút thời gian.”

Tấm khay đựng thẻ kia vững vàng đặt ở chỗ của cậu, Nhan Trăn nuốt nước miếng, duỗi tay cầm thẻ.

“Nhận yêu cầu của cậu, tôi sẽ phụ trách thật tốt.” Nhan Trăn hít thật sâu, đẩy thẻ qua, “Hiện giờ vẫn chưa làm gì hết, không tiện nhận tiền cọc, chờ cậu tìm được người mà mình thích, và có thể kết duyên thành công, cậu hãy trả hai mươi vạn này cho tôi làm toàn bộ thù lao đi.”

Ai ai cũng mong muốn phất thật nhanh, mà khi một số tiền lớn đột nhiên để trước mặt, như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, lại khiến người cảm thấy khó có thể tin được, còn hơi hơi bất an.

Nhan Trăn chỉ là một người phàm, yêu tiền, nhưng cũng sợ tiền.

Tiêu Đại Hải dùng cặp mắt trong veo nhìn cậu hồi lâu, sau đó đưa hai chân ôm tim: “Tôi cảm thấy…”

Nhan Trăn ý thức có chỗ không đúng, lập tức nói: “Tôi từ chối!”

“Tại sao?” Tiêu Đại Hải rõ ràng bị đả kích, ủy khuất lầm bầm, “Cậu còn chưa nghe tôi nói xong…”

Trong tiểu thuyết ngôn tình, bá đạo tổng tài đều vì thấy nữ chính thanh tân thoát tục nên mới yêu, Nhan Trăn đã từng đóng đô ở nhà sách đọc một đống, đối với motip này vô cùng quen thuộc.

“Thực sự thích, chứ không phải chỉ hảo cảm nhất thời.” Nhan Trăn lúc nói lời này không hiểu sao lại nghĩ đến Nguyên Hoa, “Cậu nên tiếp xúc với nhiều người, rồi từ từ suy ngẫm, mình rốt cuộc thích kiểu người như nào.”

Tiêu Đại Hải giật mũi.”Vậy tôi có thể ở cùng cậu một thời gian không?”

“Không được.” Nhan Trăn nói, “Tôi ở ký túc xá, không tiện.”

“… Ồ.” Tiêu Đại Hải mất mát rũ đầu, người hầu bên cạnh hắn nói: “Không sao, hiện tại bộ dạng của thiếu gia là hamster, có thể vào ký túc xá.”

Tiêu Đại Hải vừa nghe liền sáng mắt, bling bling nhìn Nhan Trăn.

Trước có Hồ Nhất Loát Nhi, giờ mang thêm một vật nuôi về cũng không sao cả. Trước kia cậu đều nói Hồ Nhất Loát Nhi là hồ ly của bạn, cùng lắm lần này lại lôi người ‘bạn’ này ra đội nồi. Nhưng cân nhắc đến chi phí ăn mặc của Tiêu Đại Hải lúc thường, lại nghĩ đến phòng ngủ có hai mươi mét vuông của bọn họ, chần chờ nói: “Tôi sợ… cậu chủ cậu ở không quen.”

Tiêu Đại Hải lắc lư, người hầu lập tức hiểu ý, lấy ra một cái lồng bằng kính xuyên thấu, thiết kế như một biệt thự hai tầng, đĩa quay đá cho chuột mài răng, bồn tắm đều đầy đủ.

Nhan Trăn: “…”

Vị bằng hữu tên Doraemon sao?

“Kỳ thực ở chỗ nào cũng được, tôi không kén chọn.” Tiêu Đại Hải chân thành nói, “Trước đó nghe hồ ly tiền bối nói, hắn và cậu cũng thường ở cùng nhau, cho nên tôi cảm thấy ở cạnh cậu sẽ hiệu quả hơn.”

Hoá ra có chuẩn bị mà đến.

Nhan Trăn quyết định thu hồi đánh giá trước đó của mình, vốn cho rằng Tiêu Đại Hải chỉ là một cậu ấm ngây thơ không hiểu sự đời, nhưng cha mẹ người ta dù sao cũng là thương nhân, con trai ít nhiều gì cũng phải có đầu óc.

Vì vậy Nhan Trăn lại mang về ký túc xá một bé hamster, hai người bạn cùng phòng kia vẫn còn trên lớp, chỉ có Hoa Minh Vũ ở ký túc xá ngủ trưa, giờ đang chuẩn bị ra ngoài.

Hoa Minh Vũ nhìn thấy Tiêu Đại Hải, sợ đến mức nhảy phốc lên: “Ch,ch,ch,chuột!”

Nhan Trăn ôm lồng, đứng xa xa an ủi: “Hamster thôi mà, có gì phải sợ, hồ ly lần trước cậu có sợ đâu.”

“Hồ ly và chuột có thể giống nhau à!” Hoa Minh Vũ ôm chân giường không hề bị lay động, “Chuột rất doạ người đó!”

Tiêu Đại Hải không nhịn được sửa lời: “Là hamster.”

“Ai? Ai đang nói chuyện?” Hoa Minh Vũ thiếu chút nữa bị dọa khóc.

Nhan Trăn che cửa lồng, mở mắt nói bậy: “Đâu có ai nói chuyện, cậu nghe nhầm rồi.”

“Cậu nhìn đi! Làm tôi sợ đến mức nghe nhầm đây này! Cậu còn nói chuột không đáng sợ!”

Không ngờ lừa cậu ta dễ như vậy, Nhan Trăn không khỏi bắt đầu thấy cảm thông: “Vậy tôi đem nó đi vậy.”

Hoa Minh Vũ thò đầu ra: “Đem đi đâu?”

“Ném.” Nhan Trăn nói, “Cậu sợ như vậy, tôi để nó ở ký túc xá làm sao được?”

“Đừng chứ.” Hoa Minh Vũ nói, “Cậu, cậu cậu cậu để nó ở chỗ nào tôi không thấy ấy, không được ném!”

Nhan Trăn không nhịn được cười, ôm nhà mới của Tiêu Đại Hải đặt trên bàn của mình. “Đại Hải a, thời gian tới để cậu phải oan ức rồi.”

“Cậu gọi nó là gì?” Hoa Minh Vũ từ giường trên hỏi.

Nhan Trăn liền trịnh trọng nói: “Đại Hải.”

“Hồ ly thì cậu gọi Nhất Loát, giờ lại gọi chuột là Đại Hải.” Hoa Minh Vũ nói, “Đây là cái trình độ đặt tên quỷ khóc thần sầu gì đó?”

“Đâu phải tôi nuôi đâu.” Nhan Trăn nhún nhún vai.

Nhan Trăn ngồi trên ghế tựa nghỉ ngơi một lát, để Tiêu Đại Hải trên bàn, đánh chữ cho Tiêu Đại Hải xem: Không nên tùy tiện nói chuyện ở đây, xử lý rất phiền phức.

Tiêu Đại Hải gật gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.

Một người một chuột liền đánh chữ để nói chuyện, Nhan Trăn dùng tay bấm, Tiêu Đại Hải dùng chân giẫm.

Cuộc giao lưu hài hoà tiến hành được một nửa, Nguyên Hoa gọi điện thoại đến. Gần đây hắn rất hay gọi, Nhan Trăn cũng không kinh ngạc, bắt máy: “Ừm?”

“Tôi vừa tan lớp, giảng viên dạy quá mười mấy phút.” Âm thanh bên Nguyên Hoa rất ồn, chắc là đang trên đường, “Chiều hôm nay anh có lớp không?”

“Không có.” Vốn hôm nay Nhan Trăn có một tiết tiếng anh, nhưng bị đổi rồi, nên ngày nay rất nhàn rỗi, chỉ có buổi tối phải tu luyện, “Sao vậy?”

Nguyên Hoa nói: “Hôm qua không phải đã nói mời anh ăn cơm sao? Tôi dẫn anh tới quán cơm Tây của anh họ tôi.”

Mới từ nội thành về, Nhan Trăn không muốn đi tiếp. Nguyên Hoa nói: “Không xa, tôi lấy xe chở anh.”

“Xe địa hình kia?”

Trong giọng nói của cậu có chút ghét bỏ cái xe kia, Nguyên Hoa cười nói: “Không phải, đổi xe, đổi cái có ghế sau.”

Nói lời này cứ như vì mình mà đổi vậy. Mới liên tưởng vậy thôi, trái tim đã không có tiền đồ đập nhanh hơn một chút, sau đó cậu lại thấy mất mát.

Biểu hiện của Nguyên Hoa ở trước mặt cậu, đều là thể hiện cho cậu thấy, nếu thật sự muốn tìm bạn trai, cậu sẽ không chọn Nguyên Hoa.

Mặt đẹp thì sao chứ, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể làm cơm ăn được.

Tiêu Đại Hải nghỉ trưa trong căn nhà ốp kính trong suốt của hắn, để Nhan Trăn yên tâm đi làm chuyện của mình. Nhan Trăn dựa theo ước định chờ Nguyên Hoa ở trước cổng ký túc xá, bên cạnh có một nữ sinh, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, chắc là đang đợi bạn trai xuống.

Nhan Trăn không tiếp thu được phong cách trang điểm của cô, yên tĩnh đếm kiến trên mặt đất, cùng nữ sinh đợi người.

Nguyên Hoa từ chỗ ngoặt rẽ qua, đã đổi xe đạp khác, dừng lại trước người cậu: “Chờ lâu rồi?”

Nói xong quét mắt nhìn tạo hình của Nhan Trăn hôm nay, luôn cảm thấy hình như đã cố ý sửa soạn, vì vậy hỏi: “Biết rằng nay sẽ hẹn hò với tôi nên cố ý chuẩn bị?”

“Không có.” Nhan Trăn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nữ sinh, trèo lên ghế sau. Cậu vẫn mặc bộ quần áo sáng nay, tóc cũng chưa vuốt lại, thoạt nhìn giống như vì Nguyên Hoa mà chuẩn bị.

Lúc đến gần nữ sinh, cậu có nghe thấy cô lẩm bẩm: “Thời đại ngày nay, trai đẹp đều yêu nhau hết rồi…”

Nhan Trăn không nhịn được cười ra tiếng.

Nguyên Hoa thấy cậu cười liền nói đùa: “Có chuyện gì vui thế? Chỉ biết mừng trộm.”

Nhan Trăn không lên tiếng, Nguyên Hoa lại nói: “Tôi kiến nghị anh nên ôm chặt tôi.”

“Tại sao?” Nhan Trăn hỏi.

“Bởi vì tôi muốn tăng tốc.”

Hậu quả của việc tăng tốc là, tóc của bạn học Nhan Trăn hỗn loạn trong gió, không còn nhìn ra được kiểu tóc lúc đầu nữa.

Cậu bất mãn xoa tóc, bị Nguyên Hoa dỗ hai câu, kéo về phía trước.”Anh thích ăn món gì?”

“Gì cũng được.” Nhan Trăn nói, “Tôi có chứng sợ hãi lựa chọn, đừng bắt tôi gọi món.”

Sau khi vào quán, nhìn thấy ánh mắt ám muội của mọi người, cậu mới nhận ra Nguyên Hoa vẫn luôn nắm tay mình, cậu vội vã rút tay ra. Nguyên Hoa quay đầu liếc cậu, lại vò mái đầu vất vả lắm mới vuốt phẳng được của cậu: “Đừng xấu hổ.”

Nhan Trăn: Ai xấu hổ!!?

Chỉ có thể gào trong lòng, không cam tâm. Nhan Trăn nghĩ thầm, đến khi nào mới có thể nói rõ cho Nguyên Hoa biết cái thói hư tật xấu tùy tiện kéo tay người ta sẽ khiến người khác hiểu lầm đây?

Bọn họ ăn cơm ở đại sảnh, thời gian dùng cơm rất vui vẻ, Nhan Trăn thích cùng Nguyên Hoa tán gẫu. Dần dần cậu cảm thấy, mình kỳ thực rất hưởng thụ thời gian ở cùng Nguyên Hoa, rất thư thái, luôn thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Ăn xong cơm cũng mới tầm chiều, Nguyên Hoa liền đề xuất đi xem phim. Cứ như trình tự hẹn hò thật ấy, Nhan Trăn chưa kịp nghĩ kĩ, Nguyên Hoa đã đưa màn hình qua trước mặt cậu, trên đó là một loạt phim điện ảnh: “Muốn xem phim nào?”

Gần đây phim dở có rất nhiều, muốn chọn phim hay đúng là như mò kim đáy bể. Nhan Trăn xoắn xuýt một hồi, từ góc nhìn của Nguyên Hoa, khi cậu suy nghĩ thường chớp chớp mắt, hàng mi như cánh bướm đóng rồi mở ra, rất dụ người.

“Vậy…cái này đi.” Nhan Trăn tùy tiện chỉ một bộ, bình thường cậu không hay đi rạp chiếu phim, chỉ xem trên website, đăng kí gói hội viên rồi thì dùng miễn phí.

Cậu chọn một bộ phim tình cảm mới chiếu. Nguyên Hoa mỉm cười ngầm hiểu: “Được, vậy xem bộ này.”

Phim tình yêu bây giờ, nửa đầu đều rất vui vẻ, nửa sau thì lâm li bi đát. Tuy rằng đều có chủ ý, nhưng lại khá nhàm chán, bug khá nhiều. Bộ phim này cũng không thoát được motip cũ: Thời không của nữ chính và nam chính đan xen, đánh bậy đánh bạ bắt đầu ở chung. Sau đó bọn họ chậm rãi phát hiện hết thảy đều là âm mưu, nếu như không giải quyết tình trạng hiện giờ, mọi chuyện sẽ rối tung lên.

Xem được một nửa, Nhan Trăn bắt đầu chán, nghiêng đầu nhìn sang Nguyên Hoa, thấy hắn cũng đang nhìn chằm chằm cậu.

Cả hai đều không nói gì, bầu không khí có chút kỳ quái.

Nhan Trăn không thể làm gì hơn là chuyển tầm mắt về lại màn hình. Lúc này đang tới đoạn nữ chính biết được nếu nam chính không trở về, hắn nhất định sẽ biến mất.

Kịch bản dở, nhưng kĩ năng diễn xuất của diễn viên tốt, nữ chính trên đường về nhà, cảnh khóc thật sự khiến người xem tâm can đứt đoạn. Nhan Trăn không nghiêm túc xem phim, vẫn cảnh khóc làm đỏ viền mắt.

Nguyên Hoa bên cạnh đưa tay qua, khoát lên lưng cậu.

“Chị Nhan.” Lý Huyền Tĩnh đang bồi Nhan Vận Lam đi làm đẹp, bỗng nhiên nói, “Em mới nhớ ra, ngày hôm qua gặp Nhan Trăn, có chuyện em quên nói.”

Nhan Vận Lam tỉ mỉ nhìn móng tay, hỏi: “Chuyện gì?”

“Bát tự của thằng bé.”

Nhan Vận Lam sơn móng tay xong, đang chờ hong khô, vì vậy đợi người đi rồi mới nói. Lý Huyền Tĩnh bấm ngón tay tính toán, sau đó mỉm cười thần bí.

“Sao thế?”

“Hôm qua em thấy sao Hồng Loan của thằng bé có động tĩnh, giờ tính toán, quả nhiên là gặp vận đào hoa, là phúc vận, có hỉ sự.” Hắn vỗ lưng Nhan Vận Lam, lộ ra nụ cười bát quái. “Lệnh lang đào hoa chính thịnh, nhân duyên gần tới a.”
Bình Luận (0)
Comment