Sau khi lựa chọn hợp tác, Salman đã nói cho Thuật Dã những chuyện chỉ có bọn họ hiểu.
Vậy nên Thuật Dã cũng biết âm mưu đằng sau việc thần linh giáng trần.
Thần linh tạo nên quy tắc khiến con người sinh sống như loài kiến, chính vì để bọn họ nuôi dưỡng nữ hoàng, đồng thời làm nữ hoàng sản sinh chất lỏng màu xanh không ngừng nghỉ.
Trong suốt quá trình, chỉ có một kẻ được lợi chân chính. Cho dù là công dân, binh dân hay vẫn là quý tộc, bọn họ đều bị cái bóng vô hình mang tên thần linh khống chế.
Bọn họ là thú bông nằm trong tay thần linh. Cuối cùng suốt cả cuộc đời họ, mạng sống họ, thậm chí mọi thứ đều chỉ là gánh xiếc tiêu khiển nhằm lấy lòng kẻ khác.
“Mâu thuẫn thì có thể bàn bạc và xử lý sau. Tình huống hiện tại trước mắt là một con quái vật khổng lồ mà bất kỳ người nào trong chúng ta đều không thể ngăn cản. Trừ khi chúng ta đoàn kết, có lẽ mới xuất hiện một chút hy vọng.”
Lời Salman nói làm Thuật Dã hạ quyết tâm.
Cô đã giết nhiều quý tộc như vậy, sao có thể tiếp tục sống mãi? Dù gì chuyện này cũng nên có một kết cục rõ ràng. Hoặc là Thuật Dã hy sinh vì đấu tranh giành tự do đường đường chính chính, hoặc là cô chết vì làm kẻ tạo phản mưu sát các quý tộc.
Giết thần ư, Thuật Dã chưa bao giờ nghĩ đến loại chuyện này. Thật đúng là… làm người ta liên tưởng thôi liền thấy sôi trào nhiệt huyết.
Nhậm Dật Phi trầm mặc thật lâu không nói, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Ngài định giết thần sau khi thần chuẩn bị nhận lấy tế phẩm sao?”
Hắn nhìn về phía Thuật Dã: “Là suy nghĩ của ngài, hay là của người khác?”
Mặc dù nói nền văn minh cấp cao tồn tại áp bức nền văn minh ban sơ, nhưng nhiều năm bọn họ đều sống an an tĩnh tĩnh, đột nhiên chơi lớn một trận rồi nói không có ai can thiệp, quỷ cũng không thèm tin.
Chẳng hạn người chơi bánh ngọt nào đó.
Phó bản trước anh ta kích động quần chúng làm cách mạng giai cấp, sang phó bản này thì nâng cấp thành đồ sát thần linh?
Thuật Dã có nói, kết quả chuyện này là vì trời xui đất khiến.
Chuyện Thuật Dã giết chết phần lớn quý tộc đồng nghĩa trong một thời gian ngắn, sẽ không có nữ hoàng mới nào ra đời. Người phụ tránh toàn bộ ổ kiến có cách để báo cáo kết quả công việc cho thần linh, bọn họ chỉ còn một con đường duy nhất.
Hoặc là bị thần linh hỏi tội, hoặc là ra tay giết thần.
Giết chết quý tộc không may rơi vào nước cờ nguy hiểm nhất. Nó sẽ khiến những người đó phát điên, cuối cùng giết hại lẫn nhau. Nhưng nếu để lại quá nhiều quý tộc thì sẽ ra đời nữ hoàng mới rất nhanh, tương đương việc thất bại trong gang tấc.
Bây giờ vừa vặn vẫn còn hy vọng, chỉ yêu cầu bọn họ chờ đợi mười tám năm.
Chẳng qua Thuật Dã nghĩ cô buộc phải trả giá cho hành động chính mình. Đó là cùng người phụ trách binh dân nọ đặt một dấu chấm kết thúc cho câu chuyện. Thuật Dã nói nó là kết cục tốt nhất, bởi vì ít ra cô vẫn còn cơ hội được kéo vào trận chiến cuối cùng, để cô đối diện với kẻ địch lớn mạnh vượt cả sức tưởng tượng. Nếu Thuật Dã biết về “da ngựa bọc thây”*, có lẽ cô sẽ mỉm cười đáp rằng, đây chính là số mệnh tốt nhất cho một người chiến sĩ. Chiến sĩ thì nên chết trận trên chiến trường.
Chứ không phải lấy danh nghĩa tội nhân chết trong tù lao.
*Điển cố chỉ chí làm trai nên chết ở chốn biên ải, sa trường, dùng da ngựa bọc xác. Trong Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc cũng có câu: Một chắc sa trường rằng chữ hạnh/ nào hay da ngựa bọc thây;/ Trăm năm âm phủ ấy chữ quy, nào đợi gươm hùm treo mộ.Trước khi xác định cho mình một cái chết, Thuật Dã cố ý đến tìm “Giang”. Cô đã nghe nói về đối phương rất nhiều, người nọ cực kỳ thông minh khéo léo. Cho dù công cụ có chính xác và tỉ mỉ đến đâu thì Giang cũng có thể xem qua một lần rồi bắt chước. Quan trọng nhất là năng lực lãnh đạo và lòng tin kiên định của hắn rất khiến Thuật Dã tôn trọng.
Nhân tài như thế nên ở lại tộc đàn, mặc cho bọn họ có thành công hay không.
“Chờ bên kia sắp xếp xong xuôi, cậu có thể qua đó.” Thuật Dã không cho Giang cơ hội mở miệng từ chối, “Ta đã nói chuyện này với người bên trên, bọn họ chấp thuận rồi.”
Thuật Dã đúng là một nữ binh dân mạnh mẽ kiên quyết. Gặp được “Giang” xem như hoàn thành mục đích ban đầu, cô lập tức quay đầu rời đi, đến một bước cũng chưa từng dừng lại.
Nhậm Dật Phi chỉ biết trơ mắt nhìn theo bóng lưng đối phương.
“Con người bình phàm đối đầu với thần linh?”
Đám người chơi biết đó là nền văn minh cấp cao song con người ở thế giới này thì không biết. Bọn họ không biết mà vẫn quyết tâm phải làm cho được, trong khi mỗi người đều tự hiểu rõ chuyện này là không thể. Không phải lỗ mãng hay ngu ngốc, đây là dũng khí quyết định con người chiến thắng cả thánh thần.
Đơn giản là vì đã nhìn thấy tai họa ngầm, cũng nhìn thấy nguy cơ tộc đàn diệt vong kề cận nên bọn họ quyết định dùng mạng sống đánh đổi một lần thay đổi hướng lăn của bánh xe, thay đổi dòng chảy của lịch sử.
Vô vàn người bình thường tạo nên lịch sử, vô vàn người phi thường bước ra từ họ để chỉ rõ hướng đi.
Ở thế giới nguyên bản của phó bản, nhất định người trong ổ kiến đã thoát khỏi số phận bị vứt bỏ sau khi bị rút cạn giá trị sống, bởi vì bọn họ có những người tình nguyện hy sinh vô điều kiện.
Nhậm Dật Phi rũ mi, hắn đi qua cây cỏ lộn xộn, quần áo bị làm ướt vài chỗ.
Trời dần tối, Salman ngồi trong phòng làm việc chính mình. Trước mắt hắn là một chồng danh sách công dân và binh dân được sinh ra mười tám năm trước.
Mười tám năm trước, đúng là lúc thế hệ nữ hoàng đầu tiên sinh con. Cô sinh một lần ba mươi mấy quý tộc, nhưng vừa hạ sinh thì bọn họ đã chết mất một phần ba, sau đó còn lần lượt chết thêm mấy người.
Nói quý tộc yếu ớt quả nhiên không phải lời đồn.
Trong năm đó, bởi vì nữ hoàng mang thai phân bố không ít chất lỏng màu lam nên rất nhiều nữ công dân và binh dân cũng mang thai. Cuối cùng dẫn đến số lượng trẻ con mười tám năm trước cực kỳ nhiều.
Bỏ qua những người chết vì ngoài ý muốn, tổng cộng có hơn 80 đứa trẻ được sinh ra.
Cốc Thành là một trong số bọn họ.
Salman điều tra thông tin Cốc Thành, bởi vì hắn nghi ngờ đối phương. Thứ nhất là máu binh dân không thể mở cửa, thứ hai là hơi thở trên người Cốc Thành có thể bắt chước người khác.
Hơn nữa, đêm trước Salman đã nhìn thấy một quý tộc đơn lẻ bay về phía cây thần.
Cốc Thành là người mang hiềm nghi lớn nhất.
“Trước kia đã từng xảy ra tình huống binh dân chuyển hóa muộn thành quý tộc sau khi thành niên bao giờ chưa?” Salman hỏi người lớn tuổi nhất tộc đàn.
Người nọ chính là người quản lý tài liệu hộ tịch, có khả năng bà biết rất nhiều chuyện.
“Năm xưa từng xuất hiện chuyện này, chẳng qua…” Đối phương tạm dừng một chút, cẩn thận suy nghĩ chuyện xưa xa vời, “Đó là quý tộc chưa trưởng thành hoàn toàn nên không có cánh, bị ngộ nhận là công dân.”
Mặc dù người quản lý tài liệu nói thế, Salman vẫn khoanh tròn cái tên “Cốc Thành” làm đối tượng trọng điểm.
Kiến đực, thiện tư giả, kẻ khôi phục. Hướng đi rất rõ ràng, quý tộc nào đó muốn khôi phục cuộc sống trong quá khứ.
Lúc đầu Salman cho rằng thân phận thật sự của “quỷ” nằm trong nhóm quý tộc. Nhưng nếu công dân và binh dân cũng có thể sinh được nam quý tộc, hơn nữa còn xảy ra tình huống quý tộc chưa phát dục hoàn toàn thì xem ra, có phải loại người giống Cốc Thành cũng nên đánh dấu vào danh sách đối tượng nghi ngờ không?
Cốc Thành, có lẽ lần tiếp theo gặp mặt, Salman sẽ tìm được đáp án.
Bên cạnh đó, Salman cũng ban xuống mệnh lệnh tìm kiếm nam quý tộc “cao gầy, tóc dài”. Ngày kia quả thật có một quý tộc gặp mặt Cốc Thành, người nọ phù hợp tất cả điều kiện nhưng không may đã chết lúc hôn phi.
Hơn nữa trên người đối phương không có bất kỳ thứ gì liên quan tới nhắc nhở phó bản, ngoại trừ giới tính.
Cho nên, vì sao quý tộc đó lại đột nhiên ra lệnh giết Giang? Hay là Cốc Thành lừa gạt Giang?
Chẳng những Salman, đám người chơi khác cũng cảm thấy toàn bộ cốt truyện rất khó phân biệt. Bọn họ tạm tìm được thân phận thật sự của quỷ, hơn nữa người chơi xuyên vào “quỷ” đã chết, cuối cùng “quỷ” đang ở nơi nào?
“Tôi cảm thấy ván này “quỷ” sẽ thắng.” Một người chơi trầm tư.
“Chúng ta có thể suy xét chơi tuyến che giấu.” Dù sao bọn họ phải lấy cho được khen thưởng, quỷ bài và đạo cụ quý hiếm lúc phó bản kết thúc.
Đêm đã khuya, đội tuần tra tiếp tục canh gác và kiểm tra toàn bộ ổ kiến. Song bởi vì mồi lửa đã được chuyển đến dưới cây thần, số lượng người trong hang ổ thiếu đi không ít.
Đặc biệt tầng ba đã không còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc nữa.
Có lẽ đó là thế hệ cuối cùng của những đứa trẻ bị tách khỏi gia đình. Sau này, trẻ con sinh ra đều sẽ được ở cùng cha mẹ chúng.
Đứa trẻ suýt chút nữa không thể hạ sinh vào hôm qua là đứa trẻ đầu tiên được cha mẹ nó tự tay nuôi lớn. Một nhà ba người bọn họ đã đi sang hang động cây thần từ lâu.
Nhóm người vừa chuyển dời nơi ở bắt buộc phải thích nghi với hoàn cảnh càng nhanh càng tốt.
Bọn họ bị bắt phải ở khu vực trung tâm, không được ra ngoài làm loạn. Ý tứ chính là để bọn họ giữ yên lặng, đừng gây động tĩnh gì quá lớn.
Nếu người bên kia có thể chia tay trong hòa bình với nền văn minh cấp cao, như vậy đa số mọi người sẽ dọn về cây thần. Nhưng nếu không thể chia tay trong hòa bình, người tình nguyện ở lại sẽ bị giết chết.
Xem ra đến khi đó, mồi lửa dưới cây thần sẽ rời đi thật xa nơi này, sau đó lại lần nữa sinh sôi nảy nở.
Bởi vì có người chơi tham dự, cuộc chiến giai cấp ban đầu từ “bảo vệ ổ kiến” và “hủy diệt ổ kiến” đã biến thành trò chơi “giết thần” hoặc “bị thần giết” tàn khốc.
“Quỷ” trong bóng tối sắp phát điên rồi.
“Nó” đã cho người giết Giang nhưng Giang không những không chết, mọi chuyện còn trở nên mất khống chế. Chẳng khác nào số mệnh đang trào phúng ngược lại “nó”: Từ bỏ đi, trở về quá khứ vốn là chuyện không thể.
“Thậm chí chỉ là một giấc mơ mà mình cũng không có chút quyền được mơ sao?” Quỷ tức giận nguyền rủa đám người chơi đáng chết.
Không sai, “nó” rất chán ghét sự tồn tại của thần, bởi vì thần linh biến bọn nó từ những người thống trị cao cao tại thượng thành bộ dáng vô dụng thiểu năng.
Nhưng chuyện này không có nghĩa là “nó” thích cảnh trên dưới liên hợp, thích kịch bản đối kháng thần như thế!
“Nó” chỉ muốn trở về cuộc sống trước kia, chỉ muốn lấy lại quyền khống chế từ tay đám binh dân. Nhưng mà! Nhưng mà những người này lại luôn làm chuyện dư thừa.
Người chơi và đám người tạo phản, toàn bộ kéo tộc đàn đi thẳng vào đường chết.
“Còn có cái tên Giang đáng hận kia!”
Trong hiện thực, Giang đã từng động thủ vào đêm quý tộc hôn phi. Chẳng qua hắn không thành công hoàn toàn, cuối cùng vẫn ngoài ý muốn sinh ra một nữ hoàng khác.
Đợi đến khi nữ hoàng đời thứ hai xuất hiện, Giang lẻn vào tầng năm bắn chết nữ hoàng trẻ và giết cả “nó”.
Sau khi chết, quỷ quẩn quanh một chỗ không muốn đi. Nó nhìn thấy “Giang” tự sát, sau đó thần lại lần nữa giáng trần.
Tuy quý tộc đã bị giết sạch, nữ hoàng mới cũng đã chết nhưng nữ hoàng cũ thì vẫn còn, mọi chuyện không quá tồi tệ. Thần linh đã giảm bớt ân huệ ban xuống, có điều ngài không giáng tội toàn bộ ổ kiến.
Không lâu sau, quỷ tiến vào thế giới phó bản.
“Nó” nhớ rõ tuyệt vọng lúc mình bị giết chết, thế nên ký ức về Giang cực kỳ sâu đậm. Bởi vậy mỗi một lần phó bản bắt đầu, chuyện đầu tiên nó làm là phái người xử lý “Giang”.
Trong thế giới phó bản, lần nào “Giang” cũng là người chơi. Nhiệm vụ của hắn là lật đổ chế độ hiện tại của ổ kiến, chọc người khác chú ý, đương nhiên phơi sáng là chuyện sớm muộn.
Người chơi một khi phơi sáng thì sẽ bị những người khác bài xích, kéo theo kế hoạch “Giang” không thể tiến hành. Hơn nữa một khi phơi sáng, người chơi sẽ rơi vào tình huống tiến lùi không xong, khả năng bị giết chết rất cao.
“Nó” dễ dàng nhổ cỏ tận gốc.
“Không ngờ lần này binh dân kia cũng là người chơi.” Đây là chuyện nó sơ suất tính sai.
Phó bản bắt đầu, “nó” lợi dụng một nam quý tộc để phái một binh dân ra tay xử lý Giang. Xui xẻo là người kia lại gọi phải một tên người chơi (Cốc Thành) đi giết một người chơi khác (Giang). Người cần chết không chết, bọn họ còn cấu kết với nhau.
Vì sai lầm đó nên Giang thoát nạn, hắn mất tích, cũng không có không may phơi sáng. Cuối cùng kế hoạch giết chết quý tộc vẫn thực hiện đúng giờ.
Tình hình hiện tại của phó bản chính là không thể sinh ra nữ hoàng thứ hai, trong khi nữ hoàng cũ thì đã chết, đồng nghĩa với việc tất cả cống phẩm sẽ không còn. Đúng là dồn ổ kiến vào con đường một sống hai chết với thần linh.
“Giang.” “Nó” nghiến răng nghiến lợi kêu lên cái tên hắn.
“Khụ khụ khụ.” Nhậm Dật Phi duy trì thiết lập nhân vật mỹ nhân ốm yếu đang làm quen cung tên mà Giang chế tạo.
Ngón tay hắn chạm vào dây cung, nghiên cứu cấu tạo và chất liệu của nó. Sau khi tăng mạnh xúc cảm, Nhậm Dật Phi càng cảm nhận được độ tinh tế và cảm giác bóng loáng bên ngoài mặt cung, “Giang” quả là thợ thủ công thiên tài.
Hắn dùng một loại gỗ đen, keo dính màu nâu mềm, cũng không biết bên ngoài ghép lại bằng da gì nhưng có thể so sánh với cả cung tên hiện đại.
Không biết dây cung căng chặt làm bằng lông động vật hay sợi thực vật nhỉ, độ đàn hồi lúc kéo ra rất tốt.
Khi làm việc, Nhậm Dật Phi có thử bắn cung tên. Nó có thể xuyên qua đồng cỏ cách nó 30 mét. Chỉ bằng chút công cụ thô sơ mà Giang đã chế tạo được đến trình độ này, nếu hắn ở hiện đại, nói không chừng đã là một bậc thầy thủ công.
“Chỉ còn lại hai mũi tên mà thôi, mình phải thích nghi với vũ khí gốc càng nhanh càng tốt.” Một mũi tên tương ứng với một tay súng bắn tỉa, đầu mũi tên có độc, xuyên thẳng cổ là tắm trong bể máu.
Lúc bấy giờ Nhậm Dật Phi đang ở trong phòng Giang, đúng là hang ổ nhỏ của ổ kiến ban đầu. Đồ vật bên trong đã bị người lục soát một lượt, chẳng qua không có thứ gì bị làm rơi.
Bên ngoài cửa là một thủ vệ chuyên quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Người cải tiến nguy hiểm, đây là cái mác mà bọn họ dành cho Giang hiện tại.
Người trong hang động gặp được Nhậm Dật Phi đều hỏi hắn đi đâu mà mất tích ba hôm trời, cũng hỏi đại nhân kia có làm khó hắn không. Nhậm Dật Phi tùy cơ ứng biến, nói qua loa cho có để lừa gạt bọn họ.
Thậm chí có người biết rõ tình huống, bọn họ hỏi Giang có tính toán gì không.
Nhâm Dật Phi nói hắn sẽ nghe theo chỉ thị bên trên.
À, đương nhiên hắn chỉ nói miệng thế thôi.
Theo phán đoán của Nhậm Dật Phi, thoạt nhìn Giang ôn hòa mềm mỏng nhưng chắc chắn hắn chính là một kẻ cứng đầu cố chấp, cũng không hề mềm mỏng như vẻ bề ngoài. Giang mang linh hồn của kiểu người không đạt được mục đích thì quyết không bỏ qua.
Chạy tới cây thần sống tạm sao? Chỉ sợ có là khoảnh khắc tăm tối nhất trước giây phút bình minh ló dạng, hắn cũng thà chết cùng lý tưởng.
Giang sẽ tạm thời buông bỏ ý định giết chết nữ hoàng và quý tộc, nếu sự tồn tại của bọn họ là yếu tố quan trọng không thể thiếu.
Như vậy, vấn đề then chốt còn lại chỉ có thể đặt lên chuyện “sự xâm lấn của nền văn minh cấp cao”. Người chơi bánh ngọt chơi lớn thật, rõ ràng nhiệm vụ nhân vật nguyên chủ Nhậm Dật Phi vốn là hủy diệt chế độ xã hội, bây giờ lại không thể không thay đổi ý nghĩ sang việc “thần linh giáng thế”.
Không nghi ngờ gì nữa, nhiệm vụ nhân vật của Salman có liên quan đến thần. Cùng lắm người chơi khác và nhóm NPC đều chỉ là người làm không công cho anh ta.
Xem ra phải đợi đến ngày thần linh xuất hiện, màn kịch mới có thể bắt đầu.
Nhậm Dật Phi ôm tâm tình phức tạp leo lên giường, hiếm khi ngủ được một giấc an ổn.
Ngày mới bắt đầu, ngoài trời đã sáng hẳn, tin tức lại một lần nữa đổi mới:
[Đêm thứ tư: Đôi trẻ song sinh.]___