Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 226

Tuy cảnh sát lớn tuổi đã nói mọi người trở về phòng ngủ, đừng ra ngoài đi dạo vô nghĩa nhưng bọn họ vẫn không chịu trở về, đám học sinh thà rằng tập trung ở trong sân.

Lời của ông không khác nào đang nói hung thủ lẩn mình trong đoàn người. Ba người một phòng thì tạm chấp nhận, song hai người một phòng liền nguy hiểm ngay: Ai biết được số phận mình không tốt, vừa lúc ở chung phòng hung thủ thì sao?

Mà người ở phòng một mình lại càng suy nghĩ nhiều: Chắc chắn mình không phải hung thủ, chắc chắn mình cũng không phải đối thủ của hung thủ. 

Hung thủ vẫn chưa đến, trong khi mọi người thì đã quỳ xuống, hơn nữa tư thế quỳ còn rất tiêu chuẩn.

Đương nhiên, ngoài miệng đám người đều không chịu thừa nhận mình sợ hãi, bọn họ tìm lý do khác: “Không phải nói giờ cơm là ngoại lệ ư? Tôi đang đợi ăn cơm.”

Nhậm Dật Phi cũng không về phòng mà đi theo mọi người.

Lúc này hắn đang ngồi ở trên bậc thang, hai tay đan nhau chống cằm, mắt nhìn theo hai nhân viên nhà nghỉ. Một người trong số đó đi rồi, một người còn lại thì đang rót nước cho họ: “Cô ấy đi gọi đầu bếp.”

Bây giờ khoảng 6 giờ sáng, dù nhân viên không gọi thì đầu bếp cũng nên đến nơi làm việc.

“Ái chà, đầu bếp là người dân địa phương nên rất tiện nhỉ. Không biết các cô chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn ở đây như thế nào?” Cảnh sát lớn tuổi bày ra bộ dáng điềm đạm phúc hậu, làm bộ không phát hiện chuyện gì dị thường.

“Cái này phụ thuộc vào thời gian dự định giữ phòng của khách. Nếu khách đông thì chuẩn bị nhiều chút, nếu khách ít thì chuẩn bị ít chút. Thật ra cũng không sao, chúng tôi thu mua trực tiếp từ thôn dân nên rất tiện.” Nhân viên công tác đáp lời trôi chảy.

Cảnh sát lớn tuổi hỏi một câu rồi thôi, giống như ông chỉ tò mò đơn thuần.

Hiện tại người trong sân không ít, từng đám tụ tập ngồi bên nhau sưởi ấm, chỉ có một vài người ngoại lệ.

Một là nhóm người chơi, bao gồm cả Salman, hai là Nhậm Dật Phi đang ngồi trên bậc thang lướt điện thoại, ba là cô Vương với vẻ thoáng chết lặng và tài xế ở bên cạnh an ủi, bốn là các du khách tham quan, năm là hai vị cảnh sát.

Hai ngày này, người chơi trong phó bản đều không hề động tay động chân. Không biết có phải vì chịu ảnh hưởng bởi cuộc “thanh trừng người chơi cấp cao” gần đây hay không, bọn họ hoàn toàn không muốn lấy quỷ bài gì hết, trên mặt khắc bốn chữ “quân tử phòng thân”.

Salman là người chơi tích cực nhất trong số mấy người chơi, có điều hắn không chơi tuyến chính mà đi theo tuyến phó bản che giấu.

Nói như thế nào nhỉ, dường như người chơi trong phó bản hiện tại có hơi giống cá mặn giả chết.

Bản thân Nhậm Dật Phi tự cảm thấy mình là một người chơi nghiêm túc chơi trò chơi. Chẳng qua trong mắt Salman và quỷ, hắn chính là Boss ban đầu của tuyến cốt truyện chính, có thể tạo ra phần câu chuyện kế tiếp.

Trong mắt NPC cảnh sát đặc biệt, hắn là kẻ tình nghi.

Trong mắt đám NPC còn lại, hắn là một phần của bối cảnh cốt truyện, hiển nhiên không có cảm giác tồn tại mãnh liệt.

Ba du khách tham quan thôn cổ, một người là “nghệ thuật gia” săn thú, một người là “cảnh sát cải trang” đang âm thầm điều tra. Bọn họ đều đến đây theo chỉ thị người khác, trong lòng mang theo mục đích bất đồng.

Về phần thanh niên xăm trổ, mặc dù cánh tay anh ta xăm kín hoa văn nhưng khí chất cả người lại cực kỳ trầm tĩnh ôn hòa, không khác nào một thành viên xã hội đen đã lui về ở ẩn. Mà dáng vẻ người nọ cũng giống nhân sĩ về hưu thật, ở nhà nhàn rỗi, khiến Nhậm Dật Phi không khỏi hoài nghi cái mũi của mình.

Cuối cùng là cô Vương và tài xế xe buýt. Có vẻ hai người đó quen biết nhau từ trước, tuy tài xế xe buýt không hay nói chuyện, đa số thời gian đều chỉ yên lặng đi theo cô Vương nhưng nếu quan sát lâu vẫn có thể phát hiện, cô Vương rất tin tưởng đối phương.

Có lẽ chuyện này giải thích cho nguyên nhân tài xế xe buýt chú ý Nhậm Dật Phi như vậy. Có thể ông đã nghe cô Vương nói gì đó rồi, song tài xế có biết chi tiết chuyện “Hạ Xuyên” hay không thì hắn không rõ.

Cô Vương, một “người chơi” có thân phận đặc thù. Một vài người chơi đã xác định thân phận của cô nhưng không biết vì lý do gì, bọn họ đều không đi đến chỉ ra và xác nhận, thế nên mọi chuyện mới phát triển theo hướng mà không ai nghĩ tới.

Chẳng hạn như phó bản giải khóa nhân vật mới hoàn toàn: Cảnh sát lớn tuổi và cảnh sát nhỏ tuổi.

Hiện tại, cảnh sát đã chi phối toàn bộ tình huống vụ án, đoán chừng bản thân cô Vương cũng chưa từng trải qua bao giờ, rốt cuộc khiến phó bản xuất hiện rất nhiều khả năng phát triển.

Giờ phút này, những người không ngồi cùng đám đông đang đánh giá lẫn nhau thông qua lớp mặt nạ.

Cảnh sát nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi và cô Vương, cô Vương nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi, Nhậm Dật Phi nhìn chằm chằm họa sĩ tranh minh họa, họa sĩ tranh minh họa nhìn chằm chằm Salman (vì nghi ngờ hắn là “thân sĩ” trong điện thoại), Salman nhìn chằm chằm nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia lại nhìn chằm chằm cảnh sát.

Vòng tròn khép kín hoàn hảo.

Giữa hồ ly gian xảo và chó săn nhạy bén có một loại cảm ứng đặc thù. Bọn họ đã tìm ra đối tượng cần chú ý từ trong đám người một cách chính xác.

Có điều, vì số lượng đối tượng tình nghi hơi vượt quá tiêu chuẩn nên đôi bên đều không khỏi có chút hoài nghi cuộc đời.

Một lát sau đầu bếp đến nhà nghỉ, người nọ bắt đầu làm bữa sáng cho đoàn học sinh đang dừng ở trong sân. Nhậm Dật Phi gọi bánh bao và sữa bò theo thường lệ, những người khác muốn có bánh phở rồi muốn có sợi mì, đầu bếp cũng cố gắng làm hài lòng bọn họ.

Không thể không nói, mặc dù đều là mấy món đơn giản nhưng đầu bếp lại làm rất ngon, hoàn toàn không thua kém gì một bếp trưởng của nhà hàng bữa sáng có tiếng ở bên ngoài.

Chuyện này rất thú vị, một đầu bếp có tay nghề không tồi như vậy, có phải hơi không phù hợp với khu du lịch sắp bị người quên lãng hay không?

“Chú nấu ăn đỉnh thế, chắc chắn tiền lương sẽ không thấp nhỉ. Ở chỗ của chúng tôi, người tay nghề như chú thì tiền lương một tháng ít nhất cũng phải năm chữ số.” Salman cười tủm tỉm, muốn lại gần kéo đầu bếp làm quen.

Đầu bếp chỉ mỉm cười không đáp.

“Lúc nghe được tiền lương một tháng năm chữ số, gương mặt đầu bếp không hề có phản ứng không vừa lòng linh tinh. Người nọ cực kỳ hài lòng với tiền lương hiện tại.” Nhậm Dật Phi yên lặng xài ké kết quả phép thử của Salman.

Khu du lịch nơi đây không có thứ gì vui chơi giải trí, trong khi đầu bếp lại cam tâm tình nguyện ở lại. Nếu không phải bản thân ông ta thật sự yêu quê hương tha thiết, thế thì chỉ có thể chứng minh, thôn cổ đối xử với đầu bếp rất tốt.

“Chú cảnh sát ơi, chúng tôi có thể đi ra ven cầu nhìn xem được không? Bảo đảm không chạy loạn đâu mà.” Đám học sinh ăn uống no nê, tinh thần tỉnh táo nên muốn đi xem cầu.

Hôm qua chỉ có vài học sinh trông thấy cầu đứt gãy, mọi người đều rất tò mò cầu treo gãy thế nào, nhân viên tu sửa định sửa gấp ra sao.

Dù sao đi nữa, chắc chắn nó cũng thoải mái hơn phải ngồi ngẩn người trong phòng như chuồng bồ câu.

“Này!” Thanh niên cảnh sát đen mặt, “Có gì đẹp mà xem? Ở yên đây cho tôi! Có phải các cậu ăn xong rồi đúng không? Ăn xong rồi thì trở về phòng mình, không có mệnh lệnh thì không được ra cửa.”

Đoàn học sinh đành ngượng ngùng thu lại cái chân thăm dò, trong lòng thầm oán giận một tiếng.

Mấy người Nhậm Dật Phi hiểu ý đối phương. Cảnh sát lớn tuổi đã cảm giác được thôn cổ có chút không thích hợp, nhưng mà vì học sinh quá nhiều, đều là con tin có sẵn nên ông muốn bảo vệ bọn họ qua cầu trước tiên, sau đó kiểm tra tình huống trong thôn sau.

Nói trắng ra chính là cảnh sát lớn tuổi không muốn rút dây động rừng, càng không muốn tặng thêm con tin gia tăng độ khó.

Sau bữa sáng, mọi người bị yêu cầu quay trở về phòng ngủ, nếu không có vấn đề cần thiết thì không thể rời khỏi phòng một bước. Hai vị cảnh sát cũng bắt đầu tra xét nhà nghỉ.

“Chúng tôi chưa thể khẳng định nguy hiểm đã qua đi, vẫn mong các bạn học có thể kiên nhẫn thêm nửa ngày.”

“Không tìm ra hung thủ giết hại Trì Ba, đến cả hung thủ mang Hà Hương Tuyết đi cũng không tìm thấy, thật vô dụng, không biết chúng ta bỏ tiền nuôi cái gì.” Có học sinh buồn bực xem thường, hình như bọn họ đã quên mất chính mình không đóng thuế nhà nước.

“Đừng ồn ào, trở về chờ đi.”

Thời gian chờ đợi trôi qua chậm chạp vô cùng, đám người Nhậm Dật Phi ngồi trong phòng bấm điện thoại, hoặc là đi qua đi lại trong không gian nhỏ hẹp.

Nhậm Dật Phi tranh thủ xem tin tức đổi mới trên thẻ bài thân phận đêm qua:

[Kẻ bàng quan.]

Không có người chơi tử vong.

Quỷ trong phó bản đã không còn là yếu tố quan trọng. Chuyện hắn khá tò mò là tuyến ấn giấu của thôn, thứ khiến cô Vương không dám chạm vào, khiến nghệ thuật gia lôi ra làm lá chắn, còn hấp dẫn cả cảnh sát nhân dân cải trang nhiếp ảnh gia.

“Ầm ầm ầm.” Tiếng đập cửa vang lên, theo đó là tiếng nói của thanh niên cảnh sát.

Bọn họ đến kiểm tra phòng ở.

Mấy học sinh lập tức mở cửa phòng cho hai cảnh sát đang chờ bên ngoài tiến vào. Bọn họ cầm một đồ vật khá đặc biệt, nhìn kỹ mới biết là dụng cụ dò xét nhiệt độ, có thể bắt được một vật có nhiệt độ ở khoảng cách xa hơn 10 mét.

Nó thường xuất hiện trong cái hiện trường cứu nạn, dùng dụng cụ này tìm người cực kỳ hợp lý.

Thanh niên cảnh sát cầm dụng cụ quét qua đồ vật trong phòng, cảnh sát lớn tuổi thì không cầm gì cả, ông chỉ dùng mắt thường quan sát. Chẳng qua nói thật, người phía sau mới là người mang lại cảm giác áp lực nặng nề.

Không thể trách cảnh sát lớn tuổi làm người khác áp lực nặng nề được, bởi vì đã hơn hai tiếng trôi qua nhưng hai người vẫn không thu hoạch được gì, dự cảm bất thường trong lòng bọn họ ngày càng mạnh mẽ —— Có khả năng Hà Hương Tuyết đã bị giết hại.

Cùng lúc đó, bọn họ cũng có thể cảm nhận toàn bộ nhà nghỉ, thậm chí toàn bộ thôn dân đều đang nhìn chằm chằm nhóm người ngoại lai. Hai bên đều rất cẩn thận duy trì biểu hiện giả dối.

Nhân viên công tác mượn cớ xuất hiện quá nhiều lần, con đường trước mặt không khỏi gian nan. Giả sử không phải cảnh sát lớn tuổi yêu cầu kiểm tra nhà nghỉ mà là kiểm tra toàn bộ thôn xóm, chỉ sợ tất cả bọn họ đều không đi được.

Đương nhiên thành công sẽ đứng về chính nghĩa, song nếu liều lĩnh thì sẽ xuất hiện vài “người hy sinh”. Cảnh sát lớn tuổi không thể làm liều, càng không dám làm liều.

“Xoẹt ——” Đây là tiếng kéo khóa hành lý. Nhậm Dật Phi mở ba lô và vali ra, để lộ toàn bộ đồ vật bên trong.

Túi đen đựng đồ bẩn, máy tính và đồ sạc pin vân vân đều dùng dây chun cột chắc. Một cái túi lớn trong suốt đựng bình nhỏ và đồ dùng rửa mặt, bên cạnh còn có một hòm thuốc nhỏ, đặt bột thuốc cảm cúm pha nước uống, chất lỏng chống muỗi và vài loại thuốc khác, một tập vở nhỏ kẹp theo cây bút, chìa khóa nhà…

So với vali của Tôn Kỳ kế bên, quả thật chủ nhân đống hành lý này mắc chứng khiết phích và chứng cưỡng chế. Ngay cả một người nhạy bén và hay bắt bẻ như cảnh sát lớn tuổi cũng không phát hiện vấn đề gì lạ thường.

Ừ, ngoại trừ một con dao rọc giấy rỉ sét có hơi không phù hợp. Nhưng mà… Nó đã rỉ sét thành như thế.

Đột nhiên cảnh sát lớn tuổi nhớ tới lời cô Vương, đối phương nói học sinh nhảy lầu năm trước là học sinh nghệ thuật, học mỹ thuật, dường như ông hiểu ra chuyện gì.

Thứ này không phải chỉ là một con dao rọc giấy bình thường, đây là thứ đại diện nỗi thù hận.

Cảnh sát lớn tuổi nói lời ẩn ý: “Có thể cất dao rọc giấy được rồi, tay cậu sạch sẽ, làm bẩn sẽ không tốt. Hơn nữa nếu không may bị xước, có khả năng sẽ nhiễm bệnh uốn ván.”

Thiếu niên trước mắt vẫn luôn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, có điều lúc nghe ông nói xong, đối phương hơi nắm chặt tay: “Cảm ơn, tôi sẽ cẩn thận.”

Cảnh sát lớn tuổi đang khuyên hắn buông bỏ thù hận, đừng âm thầm báo thù, bởi vì người bị tổn thương sẽ là chính hắn. Mà Nhậm Dật Phi trả lời là hắn không thể quên được, cũng làm không nổi, nhưng hắn cảm ơn ông vì đã quan tâm.

Cảnh sát lớn tuổi nhìn hắn đầy mong chờ, Nhậm Dật Phi thì chỉ tránh đi.

Rất nhanh sau đó, bọn họ đã tra xét phòng ngủ xong, không có gì khác thường.

“Các cậu thu dọn hành lý đi, có lẽ không cần chờ đến buổi chiều, chúng ta có thể đi rồi.”

Đúng là tin tức tốt, Nhậm Dật Phi lập tức mang ba lô lên vai, một tay xách tay cầm vali, ngồi trong phòng chờ mong tín hiệu.

Chắc chắn phó bản sẽ không cho phép bọn họ rời đi dễ dàng, cho nên ở giữa cốt truyện sẽ xảy ra chuyện xấu. Chẳng qua diễn trò thì phải diễn cho trót, Nhậm Dật Phi vẫn làm thành bộ dáng gấp không chờ nổi nữa.

“Các bạn học đều sắp xếp hành lý của mình đi nhé, chúng ta xuất phát.”

Không lâu sau, đám học sinh liền nghe thấy tiếng cô Vương đứng trong sân gọi người, hóa ra đã đến lúc trở về.

Đoàn người lập ức ùa ra khỏi phòng ngủ.

Hành lý đã được thu dọn từ lâu, chỉ chờ mỗi một tiếng kêu gọi.

Không những bọn họ mà ngay cả ba du khách cũng muốn rời thôn. Sau khi qua cầu, bọn họ còn phải đến cục cảnh sát một chuyến để lấy lời khai, xác định hoàn toàn không có vấn đề thì mới được trở về.

“Về nhà thôi về nhà thôi.” Cô Vương đi trước dẫn đường, đám học sinh theo sau nôn nóng về nhà như mũi tên, chưa bao giờ nghĩ mình nhớ nhà và ba mẹ như vậy.

Lúc đi ngang sân trước, bọn họ cố ý tránh khỏi hướng phòng Trì Ba.

Không có gì quan trọng, phòng Trì Ba mở cửa, người to gan liếc mắt nhìn xem một cái, bên trong đã không còn thi thể của cậu ta.

Một hàng dài hơn ba mươi người giống hệt như con kiến chạy nhanh, không lâu đã đến cửa nhà nghỉ. Nhậm Dật Phi đi ở phía sau cùng, hắn nhìn đám học sinh vui vẻ phấn chấn tạm biệt nhân viên công tác, các cô ấy cũng cười tủm tỉm đưa tiễn đoàn học sinh.

“Lần sau lại đến chơi.” Nhân viên công tác nói.

“Chờ có cơ hội đi.” Học sinh đáp lời cười ha ha.

Nhậm Dật Phi đi qua người nhân viên công tác. Lúc đi qua được bốn năm bước, đột nhiên hắn cảm giác có gì sai sai. Nhậm Dật Phi lập tức quay đầu, hắn nhìn thấy gương mặt nhân viên công tác vừa mới mỉm cười không hề có biểu cảm gì, đôi mắt đen nhánh âm trầm đang dõi theo bọn họ.

Có điều các cô phát hiện tầm mắt Nhậm Dật Phi rất nhanh, giây kế tiếp liền nở nụ cười chuyên nghiệp: “Hoan nghênh lần sau đến chơi.”

Từ nhà nghỉ ra đường có một khoảng cách, hai bên không người. Rõ ràng gần đó có một thôn xóm song lại không nghe bất kỳ tiếng động con người nào, cũng không nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa.

Ngay cả người thần kinh thô cũng cảm nhận được sự kinh dị của không gian yên tĩnh, bọn họ càng bước đi nhanh hơn, muốn mau chóng rời khỏi thôn xóm đã để lại nhiều ký ức đáng sợ.

Trong đó, giác quan của cảnh sát càng thêm nhạy bén, ông cảm giác thấy ánh mắt từ góc tối đang dừng trên người mình, thật giống như có thú dữ ăn thịt người đang mai phục phía sau bụi cỏ. Thú dữ gầm giọng, cong sống lưng xuống, che giấu bản thân… Chì vì muốn phục kích rồi giết chết con mồi ở giây phút sau cuối.

“Đáng lẽ mình vẫn chưa kinh động đến bọn chúng mới phải.” Cảnh sát lớn tuổi lạnh mặt, cứ cúi đầu lên đường. Ông và thanh niên cảnh sát một đầu một đuôi, khống chế toàn bộ đội ngũ, đảm bảo tất cả mọi người đều ra ngoài thuận lợi.

Bọn họ đi tới cổng thờ trinh tiết rất nhanh, bốn cổng thờ không khác nào bốn cánh cổng thôn xóm, từng cánh cổng xếp chồng lên nhau.

Từ chỗ họ nhìn qua, có thể thấy cầu treo và người đối diện cầu. Đầu cầu bên kia đông nghìn nghịt, ngoại trừ cảnh sát thì dường như còn có cả phụ huynh học sinh.

Đám học sinh vui mừng ứa nước mắt, nếu không phải mấy người cô Vương dặn dò rồi, bọn họ đã kích động chạy qua.

Đám người đi qua cổng thờ trinh tiết thứ nhất, chiếc bóng của tảng đá đền thờ dừng trên người bọn họ, bụi cỏ hai bên truyền đến tiếng động rất nhỏ. Trái tim cảnh sát lớn tuổi đang dẫn đoàn người đi không khỏi chùng xuống, ông sải bước nhanh hơn.

Theo tiếng gió thổi, đoàn người đã đi qua cổng thờ trinh tiết thứ hai, hai chữ “trinh tiết” được sơn đen trên cổng thờ cổ màu đá. Cảnh sát lớn tuổi ngẩng đầu nhìn xem, ông lập tức cảm thấy không thở nổi.

Tiếp theo là cổng thờ thứ ba, cảnh sát lớn tuổi cảnh giác nhìn quanh bốn phía, chân của ông sắp bước qua phạm vi đền thờ cuối cùng.

“Đùng!”

Tiếng súng đột ngột vang lên, kèm theo đó là một đám người hung thần ác sát.

“A ——” Viên đạn bắn tới bên chân, đám học sinh chưa từng gặp chuyện này không khỏi sợ hãi tới mức thét chói tai, một đoàn người té ngồi ra đất.

“Đứa nào cũng không được đi!”

Một khẩu súng thô sơ nhắm ngay vào cảnh sát lớn tuổi. Ông nhìn cầu treo gần trong gang tấc rồi lại nhìn đám thôn dân trước mặt, trái tim lạnh lẽo phân nửa: Không thể đi.
Bình Luận (0)
Comment