Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 240

Không phải chỉ có đài phát thanh trường học thông báo, nhóm lớp bọn họ cũng nhận được tin tức tương tự.

Nội dung là trong trường đang hoành hành dịch bệnh giao mùa, bên trên cần khử trùng toàn bộ trường học. Có lẽ sẽ khử trùng trong khoảng ba ngày, cũng chính là thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật.

Thật ra không có ảnh hưởng gì đặc biệt, dù sao thứ bảy chủ nhật vốn là ngày để sinh viên nghỉ ngơi.

“Bệnh truyền nhiễm gì mà nghe sợ quá thế? Đến nỗi phải đóng hết các lớp dạy học?” Sinh viên ngồi cạnh bên ăn sáng đang bàn luận xôn xao.

“Ai mà biết? Nhưng mà, nói vậy có phải hôm nay chúng ta không cần lên lớp không?” Một người khác vui vẻ nói.

Người đầu tiên bĩu môi đáp lời: “Cậu không thấy à?”

“Thấy gì?” Người thứ hai khó hiểu.

“3 giờ chiều bọn họ sẽ kiểm tra từng phòng ký túc xá, ngoại trừ sinh viên đăng ký ở ngoại trú và sinh viên địa phương, các sinh viên còn lại đều phải ở yên phòng ngủ, chờ đợi kiểm tra. Chúng ta không thể ra khỏi ký túc xá, cậu được nghỉ học thì có ý nghĩa gì? Cậu quên các giảng viên còn có điện thoại di động sao?”

Người đầu tiên vừa nói dứt câu, bạn cậu ta lập tức bày ra vẻ mặt đau đớn.

Nhậm Dật Phi mở điện thoại di động, quả nhiên bên dưới có kèm theo nội dung kiểm tra phòng ngủ, yêu cầu toàn bộ sinh viên đều phải có mặt trong phòng trước 3 giờ chiều.

Có phải trường học đã phát hiện chuyện khác thường rồi không, cho nên bọn họ mới đưa ra quyết định đó? Hiện tại Nhậm Dật Phi vẫn không hiểu như cũ, 7 người chơi tử vong, vì sao trường học lại không có tin tức rò rỉ nào?

Với thời đại mà mỗi người đều cầm điện thoại di động ở trên tay, muốn chặn kín loại tin tức kia là chuyện không có khả năng.

Hắn ở bên ngoài đợi đến 9 giờ, đây là thời gian hẹn trước với một thành viên trong câu lạc bộ.

Nhậm Dật Phi đi vào quán trà sữa đã hẹn, hắn ngồi trên một chiếc ghế bar chân sắt đen. Không lâu sau có hai nữ sinh đi vào, các cô nhìn quanh một lượt liền thấy được Nhậm Dật Phi bên này.

Có điều lúc đi tới thì chỉ có một nữ sinh mà thôi. Người nọ là thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa, tay mang một túi xách vải bạt.

“Cậu là Trương Chính Nguyên?” Cô đến gần Nhậm Dật Phi xong rụt rè mở miệng. Nhìn bộ dáng đối phương, chỉ cần hắn nói một câu không phải, chắc chắn nữ sinh sẽ quay đầu bỏ chạy không khác nào nai con giật mình.

“Tôi là Trương Chính Nguyên, cậu là Triệu Nhị?”

“Đúng vậy.” Thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống, xong xuôi cô lắc lắc tay với nữ sinh tóc dài đang dựa lưng vào tường, giống như đang nói: Chính là người này.

Nữ sinh kia liếc mắt nhìn Nhậm Dật Phi một cái, sau đó lãnh đạm gật đầu, vẫn nhìn bên này không nói lời nào.

Có thể nhận ra tình cảm giữa các cô rất tốt.

“Mấy hôm nay, tôi cũng không biết vì sao mình lại chạy ra ngoài ban công, có khi dẫm lên băng ghế, thậm chí không ít lần còn chạy ra cầu thang. Nếu không có bạn bè kéo tôi lại, nói không chừng tôi đã…”

Lúc nhắc tới chuyện này, trong lòng thiếu nữ không nhịn được hoảng sợ.

Nhậm Dật Phi gật đầu: “Tôi biết. Ngày hôm qua… Đột nhiên một nữ sinh trong lớp chúng tôi giống như phát điên lên, cậu ấy lao xuống từ cầu thang. Cậu ấy là thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh, có khả năng đã chụp mấy thứ đó.”

“Cái gì? Câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng bị?” Triệu Nhị như chịu đả kích thật lớn, cô liên tục nhìn về phía bạn mình, “Vậy bạn tôi phải sao bây giờ?”

“Bạn cậu cũng đến xem hiến tế?”

“Đúng.” Nữ sinh gật đầu, “Nhưng mà mấy ngày nay không thấy cậu ấy chịu ảnh hưởng gì cả.”

Nhậm Dật Phi quay đầu nhìn sang nữ sinh tóc dài: “Dường như chỉ có một số người là bị ảnh hưởng. Tôi nghĩ nó có điều kiện lựa chọn. Bạn của cậu không nằm trong phạm vi bị lựa chọn, ít nhất là nếu có, cậu ấy cũng không phải lựa chọn đầu tiên.”

Không khác nào bệnh cảm cúm lây nhiễm, tuy có người nhạy cảm mắc bệnh song cũng sẽ có người miễn dịch.

Triệu Nhị thở phào: “Vậy là tốt rồi. Nếu không phải vì tôi thì cậu ấy sẽ không chạy tới câu lạc bộ xem biểu diễn làm gì, cậu ấy vốn không hứng thú với những cái đó.”

Dù bản thân đối phương đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nhưng cô lại yên lòng vì bạn mình không gặp chuyện tương tự, chứng minh tình cảm giữa hai nữ sinh thật sự rất tốt, cũng không phải kiểu tình cảm giả tạo bằng mặt không bằng lòng.

“Cậu gọi bạn cậu đến đây đi. Hiện tại cậu ấy là người tham gia rồi.” Nhậm Dật Phi mở miệng.

Triệu Nhị đồng ý, cô gọi bạn mình lại: “Đây là thành viên cùng câu lạc bộ tớ, Trương…”

“Trương Chính Nguyên.” Nhậm Dật Phi bổ sung.

“Đúng đúng, Trương Chính Nguyên.” Triệu Nhị hơi ngượng ngùng, cô lại quay sang giới thiệu bạn mình cho hắn, “Đây là bạn thân tôi, Ngọc Diễn.”

Nữ sinh nói chuyện “người vây xem” buổi hiến tế chết chóc cho Ngọc Diễn nghe. Ngọc Diễn liền hiểu ý đối phương: “Nói cách khác, tôi cũng đang nằm trong phạm vi.”

Thiếu nữ cực kỳ bình tĩnh, trước tiên vẫn có thể phân tích hoàn cảnh bản thân mình: “Từ lúc hiến tế cho đến bây giờ đã là 33 ngày, mọi người bắt đầu xuất hiện ảo giác hoặc là những thứ khác, đều bắt đầu từ ngày hôm kia. Nếu người bị hại có trình tự rõ ràng, tôi có thể là nhóm thứ hai, cũng có thể là nhóm thứ ba.”

“Có khả năng.” Nhậm Dật Phi cười khổ một tiếng, “Không thể nghi ngờ, tôi chính là nhóm người thứ nhất. Cậu có biết chuyện người chết hôm qua không?”

Ngoại trừ trường hợp thứ ba không liên quan gì tới Nhậm Dật Phi, người đầu tiên nhảy lầu tử vong trước mặt hắn, cũng may Nhậm Dật Phi không sợ tới mức mắc bệnh tâm lý. Người thứ hai thì sao, đối phương trực tiếp phát điên trước mặt hắn, lúc này nghĩ lại chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng hết cả lên.

“Thật ra còn có người khác nữa.” Triệu Nhị nhỏ giọng nói.

Nữ sinh nhìn xung quanh tiệm trà sữa một lượt, cô hạ thấp giọng: “Còn có người giống tôi, mấy hôm trước đã cảm giác được thứ gì khác thường. Trong số bọn họ, một vài người vì cảm thấy sợ hãi nên đã về nhà. Nghe nói… Có hai người xảy ra chuyện bất trắc. Một người ở nhà mình, ngoài ý muốn chết đuối vì úp mặt vào bồn rửa tay. Người còn lại bỗng dưng vượt đèn đỏ, cuối cùng gặp tai nạn.”

Lúc này, nhân viên phục vụ của quán đi lại đây. Người nọ là sinh viên trong trường, làm thêm ở quán kiếm chút tiền sinh hoạt. Ba người bọn họ lập tức im thin thít.

Nhân viên phục vụ hỏi ba người muốn uống gì, từng người bọn họ lần lượt gọi món.

Từ đầu tới cuối, Nhậm Dật Phi vẫn luôn quan sát hai nữ sinh trước mặt. Nghi lễ hiến tế liên quan không ít thứ, hắn cần hai người giúp đỡ để tìm kiếm càng nhiều manh mối hơn. Có điều Nhậm Dật Phi không quá xác định là người hắn đang tìm có phải hai cô không.

“Đầu tiên tôi đã biết nghi lễ hiến tế kia đến từ Vân Nam, là một loại hiến tế đặc biệt của bộ tộc nào đó. Hơn nữa nguồn gốc nghi lễ đã rất lâu đời, còn lâu hơn so với lịch sử người Điền cổ, người Điền cổ hiến tế cũng chịu ảnh hưởng.”

“Truyền thuyết kể rằng một số người Điền cổ vượt biển tới Indonesia, vài thập niên trước bọn họ vẫn giữ lại thói quen săn đầu hiến tế. Lần đầu tiên người Châu Âu nhìn thấy những người này, bọn họ còn gọi là tộc người ăn thịt người phương Đông.”

Nhậm Dật Phi nói tình huống mà mình biết: “Trong số các thành viên Điền cổ hiến tế, người không thể thiếu và có quyền lực lớn nhất chính là nữ vu nắm vai trò làm cầu nối trung gian. Người nọ là người tổ chức, là người lãnh đạo, có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Nếu chúng ta chịu ảnh hưởng từ nghi lễ hiến tế của bộ tộc kia, như vậy chứng minh bộ tộc kia cũng do nữ vu tổ chức hiến tế.

“Cho nên, nếu nghi lễ hiến tế đã có ý nghĩa đặc biệt, những người khác đều có thể làm giả, thì người chủ trì hiến tế phải là thật sự.”

Triệu Nhị đột nhiên trợn mắt: “Nữ vu hôm đó là do phó chủ nhiệm nam giả trang thành nữ!”

“…” Nhậm Dật Phi nhìn hình ảnh trên điện thoại di động, không biết có phải vì độ phân giải quá thấp hay không, hắn hoàn toàn không nhìn ra đối phương là nam, chỉ thấy rất u ám.

“Lúc đầu phó chủ nhiệm nói mình muốn sắm vai nữ vu, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ. Có điều chúng tôi không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng vai diễn này khó khăn, phó chủ nhiệm sợ người khác diễn hỏng nên tự mình ra trận.”

Triệu Nhị nhớ lại chuyện lúc trước, cô càng nhớ thì lại càng không rét mà run.

Khi ấy có không ít chi tiết nữ sinh không cảm nhận được, bây giờ nhớ đến mới thấy khắp nơi đều là ẩn ý.

“Đúng rồi, các cậu có giữ video hoặc hình ảnh gì đó trong nghi lễ hiến tế không?” Nhậm Dật Phi tiếp tục thăm dò hai người, mặc dù hắn đã ngầm chấp nhận thân phận đồng bọn nhỏ của bọn họ.

Triệu Nhị còn chưa kịp phản ứng, nữ sinh tên Ngọc Diễn đã lập tức hiểu ngay ý tứ Nhậm Dật Phi: “Tôi có, tôi có toàn bộ video.”

Thiếu nữ mở điện thoại di động, nói có thể chuyển hắn một phần, dù sao bọn họ đều là châu chấu trên cây, một người rơi xuống nước thì người còn lại cũng sẽ không thoát nổi.

Nghe nữ sinh nói vậy, đương nhiên Nhậm Dật Phi cũng không giấu diếm nữa. Hắn lấy cuốn “Công trình kiến trúc khó tin trong truyền thuyết” ra, sau đó lật tới trang tàn tích Atlantis: “Tôi từng nhìn thấy kiến trúc giống cái này trong mơ, nó ở dưới đại dương, là kiểu nước sâu không thấy đáy.”

Tiếp theo, Nhậm Dật Phi lấy ra giấy bút, hắn phác họa hình dạng cột đá dưới nước mà mình thấy. Thật ra quái vật trên cột đá không phải thứ quan trọng nhất, ngược lại thứ quan trọng chính là hình vẽ chạm khắc trên cột đá, có rất nhiều ý nghĩa đặc biệt.

Chẳng qua hắn không có cách nào vẽ được nó chính xác, giống như giữa Nhậm Dật Phi và chúng cách nhau một lớp màng không thấy được và cũng không chạm được, khiến hắn không thể mô tả trăm phần trăm hình ảnh cột đá ở trong mơ.

Nhậm Dật Phi biết nó đang can thiệp.

Nói chung, thế lực siêu phàm ngoài kia sẽ không lợi dụng nhân loại để đạt được cái gì như những tác phẩm kinh điển mà con người miêu tả. Bởi vì năm dài tháng rộng, có thể khi chúng nó ngủ được một giấc, lúc tỉnh dậy đã thay đổi làn sóng văn minh mới, làn sóng nhân loại mới.

Chẳng qua chuyện này hơi đặc thù, Nhậm Dật Phi xác định: Nó đang quan sát con người bằng đôi mắt thích thú, quan sát con người không khác nào một đám kiến nhỏ lao vào đánh nhau, thỉnh thoảng sẽ muốn gây rối ác ý cho thêm phần thú vị.

“Tôi không hiểu gì hết, Ngọc Diễn, cậu có thấy quen không?” Triệu Nhị hỏi bạn mình.

“Không quen. Có điều tôi biết một chuyên gia chuyên nghiên cứu về nền văn minh vương quốc Điền cổ, có lẽ người nọ có thể giúp đỡ.”

Nhậm Dật Phi vô cùng ngạc nhiên: “Ai vậy?” Trường học bọn họ còn có một sinh viên lợi hại như vậy sống ẩn sao?

Ngọc Diễn liếc hắn: “Ba tôi.”

Nhậm Dật Phi:… Mời ngài.

Ngọc Diễn đi sang một bên gọi điện thoại di động, nơi này chỉ còn lại Triệu Nhị và Nhậm Dật Phi. Triệu Nhị nhỏ giọng nói: “Tôi cũng biết đây là kiểu hiến tế ở Vân Nam bên kia, bởi vì cảm thấy rất thú vị nên mới nói Ngọc Diễn, Ngọc Diễn chính là người Vân Nam.”

Song cô không nghĩ rằng cuối cùng mình lại làm vạ lây Ngọc Diễn.

Đây đúng là một sự bất ngờ, xuất hiện một người có thể cung cấp manh mối là Triệu Nhị đã rất tốt, không ngờ hiện tại còn liên lạc được với chuyên gia nghiên cứu nước Điền cổ thông qua bạn Triệu Nhị.

Dù sao đối với loại hiến tế cổ đại này và ký hiệu nào đó bên trên di tích, thậm chí ý nghĩa một vài hành vi hiến tế mà nói, bọn họ vẫn lên tìm chuyên gia giải đáp nghi vấn, nếu không bọn họ chẳng khác nào ruồi đầu xanh bay vòng vòng một chỗ.

“Ông ấy nói có thể, tôi đã gửi video cho ông ấy rồi, có khả năng sẽ cho cậu câu trả lời muộn chút.” Ngọc Diễn nói chuyện điện thoại xong đi qua.

Triệu Nhị lập tức rút điện thoại: “Chúng ta lập một nhóm nhỏ đi, có chuyện gì chúng ta đều sẽ biết.”

Ba người bọn họ và ba của Ngọc Diễn đều được thêm vào một nhóm nói chuyện. Triệu Nhị là nhóm trưởng, cô đặt tên nhóm là “Nhóm Đại Nan Bất Tử*“.

*Đại nạn không chết, sau tai nạn lớn sẽ gặp nhiều vận may.

Ngụ ý không tồi.

Có thể nói cuộc gặp mặt sáng nay đã đến hồi kết thúc vui vẻ, lúc sau sẽ có nhiều manh mối xuất hiện. Nhậm Dật Phi há miệng hút một ngụm trà sữa trân châu, tâm trạng cũng tốt hơn không ít.

Đột nhiên mùi hương kẹo đắng quen thuộc từ đâu thổi qua.

Hắn không vội xác định, bởi vì kế bên tiệm trà sữa chính là một cửa hàng bánh kem, cũng có khả năng là mùi bánh kem thoảng tới từ cửa hàng.

Nhưng mà lại ngửi ngửi cẩn thận, Nhậm Dật Phi chắc chắn.

Nhìn về hướng mùi hương, hắn trông thấy một sinh viên cao lớn cõng theo ba lô, cả người âm trầm. Làn da của đối phương rất trắng, lộ ra chút màu xanh xám, gương mặt không có biểu tình gì, ai nhìn thấy liền bị dọa sợ.

Nhậm Dật Phi nhìn nhiều mấy lần, hai người Triệu Nhị bên này cũng chú ý đến.

Đôi mắt Triệu Nhị trừng lớn ngạc nhiên, không phải bởi vì cô nhìn thấy trên người đối phương có đặc điểm gì kỳ lạ, mà là vì…

“Phó chủ nhiệm?!”

___
Bình Luận (0)
Comment