Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 268

“Chuyện gì thế này? Sao xe tải đi nhờ lại chở hắn chạy mất?”

Phúc lợi cửa sau vốn dành cho người tham gia nào đó, nhưng kẻ được hời lại là người qua đường bỗng từ đâu nhảy ra. Ban tổ chức có chút há hốc mồm.

“Cũng không còn cách nào, nhân viên công tác không biết mấy chuyện này. Chỉ cần tuyển thủ đề cập tới thông tin nhắc nhở mấu chốt “trợ lý của thám tử”, xe tải đi nhờ sẽ khởi động ngay tức khắc.”

“Thiếu gia đâu rồi?” Ban tổ chức lại hỏi.

“Lập tức xuống lầu ngay.”

Ban tổ chức vuốt mặt. Bọn họ không trách thiếu gia nhà mình được nên đành phải trách móc đám người xung quanh khác: “Những lúc thế này nên cảnh giác một chút, tìm cớ kéo chân người nào đã cung cấp thông tin phúc lợi đi.”

Người phụ trách đoàn đội không khỏi trầm mặc: “Hắn là nhân viên gác cửa.”

Người cung cấp thông tin phúc lợi là nhân viên gác cửa, vậy kéo chân sau hắn kiểu gì bây giờ? Có não hay không hả? Não bị cương thi ăn hết rồi hay sao?

Người phụ trách đoàn đội bắt đầu nghi ngờ trí năng nhà này có vấn đề. Cung cấp điều kiện cho tuyển thủ nội bộ thì có thể hiểu được. Nhưng nếu muốn mọi người phải đi theo kịch bản mà chương trình sắp xếp, vậy thì chỉ biết nói một câu, bọn họ quá khinh thường anh hùng trong thiên hạ.

Bên kia, Nhậm Dật Phi vô tình đoạt mất phúc lợi thái tử nhà người ta đã đi xe đến hiện trường. Thật ra cũng không phải hiện trường, hắn đang đứng trước cổng một tiểu khu xa hoa.

Nhậm Dật Phi vẫn dùng lý do đầu khoác lác, nói mình là trợ lý thám tử tới phối hợp điều tra. Bảo vệ ở cổng gọi điện báo cấp trên theo trình tự, sau đó mới cho hắn tiến vào.

Trong tiểu khu có một người chạy tới. Người nọ tự xưng mình họ Lưu, là người phụ trách cung cấp thông tin vụ án cho Nhậm Dật Phi.

Nhà ở nơi đây đều là các biệt thự. Mỗi biệt thự được bao quanh bởi một vườn hoa rộng, ngoài cùng là một vòng cây cối.

“Chúng tôi rất coi trọng quyền riêng tư cá nhân của mỗi hộ gia đình, cho nên bốn phía các căn hộ đều trồng cây cối lớn.” Phụ trách Lưu nói với Nhậm Dật Phi.

Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện về vụ việc tiểu khu bị trộm cắp mới xảy ra trong thời gian gần đây.

“Trộm cắp? Không phải cướp bóc à?” Nhậm Dật Phi hỏi.

“Ban đầu là vụ án trộm cắp… Chào anh, vất vả cho anh quá (chào hỏi nhân viên làm cỏ). Ban đầu là vụ án trộm cắp, chẳng qua có một lần nọ, nữ chủ nhân vốn dĩ đã ra ngoài làm việc lại đột nhiên trở về, cuối cùng liền biến thành… Chào chị (đi ngang qua nhân viên vệ sinh nên chào hỏi). Cuối cùng liền biến thành cướp bóc và cưỡng hiếp. Nhưng vì đối phương che kĩ mặt, không ai biết gã trông như thế nào, đến giờ vẫn chưa bắt được gã.”

Tiểu khu này mô phỏng khung cảnh vô cùng chân thật. Có cô gái mới sinh đẩy xe nôi ra ngoài dạo phố, có người trẻ tuổi chạy bộ tập thể dục, có ông bà lão tập Thái Cực trong công viên, có nô lệ tư bản vội vàng chạy đi làm. 

Ngoài ra còn có công nhân đẩy xe rác đi dọn dẹp tiểu khu, cắt tỉa cỏ cây, nhân viên xách thùng dụng cụ đi tu sửa mạch điện.

“Không có camera theo dõi?”

“Mấy nhà bị trộm không lắp camera. Về phần bên ngoài, chỉ vài con đường lớn mới lắp camera theo dõi. Có điều, hiện tại đường lớn đường nhỏ trong tiểu khu đều đã được bố trí camera đủ hết.” Phụ trách Lưu thuật lại tình hình.

“Căn hộ phát sinh vụ án sau cùng kia không tìm thấy vân tay hay tinh dịch để lại ư?” Rời khỏi khu vực nhóm NPC tập trung nhiều nhất, bọn họ đi vào một con đường nhỏ vắng người, Nhậm Dật Phi tiếp tục thắc mắc.

“Đối phương rất cẩn thận, mỗi lần gã hành động đều đeo bao tay, ngay cả lúc cưỡng hiếp cũng mang bao cao su.”

“Án trộm cắp đã xảy ra vài lần, sao chỉ lần này mới bị chủ nhà phát hiện vậy?”

Phụ trách Lưu suy nghĩ một lát: “Tổng cộng đã xảy ra bảy lần, quả thật chỉ lúc này mới bị người phát hiện.”

Bảy lần trộm cắp, song chỉ có một lần duy nhất gã bị người phát hiện vì chuyện ngoài ý muốn, chủ nhân căn hộ về sớm hơn mọi hôm. Vấn đề đó chứng tỏ hung thủ hiểu biết thời gian ra vào của từng hộ gia đình. Trong tiểu khu, người có khả năng nắm rõ chuyện này mà không bị bên ngoài hoài nghi…

“Tên trộm phá khóa để vào cửa, hay là gã dùng cách khác mở cửa?”

“Toàn bộ tiểu khu chúng tôi đều sử dụng hai loại khóa kết hợp, một tầng vân tay và một tầng ổ khóa. Nếu ai đó có ý đồ cạy cửa, chắc chắn sẽ kích hoạt hệ thống báo nguy. Dưới tình huống không thể mở khóa cửa, gã chọn cách leo cửa sổ vào nhà.”

Nhậm Dật Phi gật đầu, lại là mật mã khóa vân tay không dễ dàng xâm nhập: “Cửa sổ không có hệ thống báo nguy sao?”

“Lầu một có, lầu hai thì không… Đến nơi rồi.”

Trước mặt hai người Nhậm Dật Phi là một căn biệt thự nhỏ ba tầng, xung quanh có vườn hoa và cây cối lớn bao bọc rìa vườn ở xa nhất. Thoạt nhìn biệt thự này không có gì khác biệt so với các biệt thự còn lại.

“Bố cục bên trong những biệt thự xảy ra án trộm cắp đều giống nhau hết à?” Nhìn qua biệt thự trong tiểu khu đều kha khá giống nhau, có khi nào cách bố trí căn hộ cũng giống nhau luôn không?

“Không phải, suy xét đến việc nhu cầu bất đồng của từng hộ gia đình, tiểu khu chúng tôi chia làm 24 loại hình thức quy hoạch. Mấy hộ gia đình bị trộm cắp đều có bố cục không cùng loại với nhau.” Phụ trách Lưu ấn chuông cửa lớn ở bên ngoài vườn hoa, đồng thời nói lý do mình đến.

Cửa sắt tự động mở, cửa nhà ở bên trong cũng mở. Một người giúp việc mặc tạp dề chạy ra.

“Ngày ấy người giúp việc không có ở nhà à?” Nhậm Dật Phi vừa đi vừa hỏi.

“Mấy hôm đó người giúp việc xin nghỉ.”

Trong biệt thự có ba người đang ngồi. Kia là một đôi vợ chồng trẻ và một người đàn ông trung niên, hình như là một nhà hai đời. Thấy bọn họ tiến vào, nam thanh niên trẻ tuổi vươn tay ôm cô gái, có vẻ thể hiện ý tứ bảo vệ cô.

Gia chủ biết lý do bọn họ đến, cho nên nhìn thấy Nhậm Dật Phi cũng chỉ nói một câu: “Hy vọng các cậu có thể bắt được tên trộm kia nhanh chút.”

“Xin hãy yên tâm.”

Phụ trách Lưu dẫn Nhậm Dật Phi lên lầu ba xem xét tình huống: “Đối phương tiến vào từ phòng sách lầu hai, sau đó trực tiếp đi lên phòng vợ chồng chủ nhân ở lầu ba.”

Phụ trách Lưu chỉ đường cho hắn nhìn. Tên trộm bò vào từ ban công, bởi vì ban công không có ổ khóa, cho nên gã cũng không phá cửa sổ. Gã mang giày dứt khoát lên lầu ba. Lúc đang cạy két sắt thì nữ chủ nhân hôn mê tỉnh lại, rốt cuộc mới xảy ra một vài chuyện bất hạnh.

“Sau khi trói gô người bị hại, hung thủ xuống lầu một rồi rời khỏi căn nhà.”

“Mục đích rõ ràng nhỉ.” Chứng tỏ người này không chọn nhà tùy tiện mà là gã đã tính toán xong hết. Hơn nữa, Nhậm Dật Phi nghi ngờ đối phương là người ra vào tiểu khu thường xuyên, vì vậy lúc ra khỏi biệt thự mới không bị chú ý.

Dấu vết trong biệt thự đều đã được dọn sạch. Chẳng qua phụ trách Lưu còn giữ lại vài ảnh chụp hiện trường. Nhậm Dật Phi nhìn thấy dấu giày từ ban công đi thẳng lên lầu ba và dấu giày đi ra ngoài cửa chính.

“Kích cỡ đôi giày là bao nhiêu?” Nhậm Dật Phi cầm xem ảnh chụp. Dấu giày trên hành lang khá rõ, dấu giày trong phòng ngủ ở lầu ba khá loạn, bên trên còn có dấu vết thứ gì bị cọ xát.

“42.”

“Vụ án xảy ra lúc mấy giờ?”

“3 giờ chiều. Nhưng mà mãi đến lúc chủ nhân căn hộ trở về, anh ta phát hiện tình huống không đúng xong mới báo cảnh sát.” Phụ trách Lưu thuật lại khung cảnh nữ chủ nhân bị băng dán buộc chặt, không thể nào cử động.

“À.” Nhậm Dật Phi hỏi một vấn đề khác, “Vì sao nữ chủ nhân lại đột ngột về sớm?”

“Cô ấy nói hôm ấy mình cảm thấy không khỏe, cho nên mới về nhà sớm hơn bình thường.”

Hai người đã đi đến phòng ngủ chính lầu ba. Đây là một phòng ngủ rất rộng, có gian riêng để quần áo. Có lẽ vì kẻ trộm từng vào nên nơi này bị phong tỏa, mọi vật bên trong vẫn giữ nguyên bộ dáng đầu.

Phụ trách Lưu đưa hắn đôi giày và bao tay, bọn họ mang vào rồi mới tiến hành kiểm tra phòng.

Trên mặt đất có rất nhiều băng keo dán giấy, két sắt vẫn giữ nguyên hiện trường bị cạy mở. Dấu giày lộn xộn trên đất biểu hiện ở đây từng xảy ra một phen ẩu đả, song cuối cùng một bên không địch lại.

Cửa sổ trong phòng là dạng cửa sát đất, tầm nhìn rộng rãi thoáng đãng, phong cảnh cũng vui mắt. Nhậm Dật Phi vừa hay nhìn thấy một bầy chim nhỏ đang đậu trên cột điện, trông chúng giống hệt mấy nốt nhạc.

“Chúng tôi bảo vệ quyền riêng tư của các hộ gia đình rất tốt, cách tường cây cao lớn không nhìn thấy đối diện, xung quanh cũng không có lầu cao.” Phụ trách Lưu lại lần nữa nhấn mạnh ưu điểm ở tiểu khu.

Nhậm Dật Phi liếc nhìn người nọ: Chưa chắc.

Sau khi xem xét xong phòng ngủ, bọn họ liền rời khỏi căn hộ. Bởi vì phụ trách Lưu đã nói chỉ có thể ở đây mười phút, tránh kích thích người nhà người ta. Ừm, hiện tại Nhậm Dật Phi mới có cảm giác “đây là một trò chơi trinh thám” quen thuộc.

“Tiểu khu có ai chơi máy bay không người lái không?”

Phụ trách Lưu lắc đầu: “Quy định ở tiểu khu chúng tôi không cho chơi thứ đó.”

“Cũng vì bảo vệ quyền riêng tư?”

“Đúng vậy.”

Phụ trách Lưu đưa Nhậm Dật Phi đi thẳng ra cổng, hơn nữa muốn dẫn hắn ra ngoài. Nhậm Dật Phi đã trông thấy đám tuyển thủ đứng bên ngoài tiểu khu. Bọn họ đang duỗi cổ hóng xem tình huống phía trong này.

“Một câu hỏi cuối.” Nhậm Dật Phi quay đầu nhìn phụ trách Lưu, “Gần đây tiểu khu các anh đang kiểm tra và tu sửa mạch điện hả?”

“Sao cậu lại biết?” Đối phương buột miệng thốt lên.

Ra vậy, Nhậm Dật Phi lập tức tự hiểu rõ vấn đề. Vụ án này không khó, nếu đặt trong hiện thực thì sẽ bị phá giải rất nhanh, nếu không cũng quá coi thường cảnh sát nhân dân rồi.

“Tôi có thể tìm những người liên quan hỏi thăm tình huống không?” Nhậm Dật Phi muốn đi gặp mấy nhân viên công tác.

Phụ trách Lưu lộ biểu tình khó xử: “Không có sự giúp đỡ của cảnh sát, chuyện này…”

“Tôi hiểu mà.” Manh mối thông tin mà trò chơi cung cấp vốn dĩ có hạn, chuyện còn lại phải dựa vào sự nỗ lực từng người.

Dưới ánh mắt phức tạp của đám tuyển thủ, Nhậm Dật Phi rời khỏi tiểu khu. Nhóm tuyển thủ thứ hai tiến vào. Phụ trách Lưu muốn dẫn đường bọn họ đi vòng lại con đường Nhậm Dật Phi vừa đi, cũng nói lại những lời mình từng nói.

Làm NPC trong thời buổi này đúng là không dễ dàng, một buổi chiều phải chạy tới mấy lần.

Cũng may bây giờ phục vụ cho tập thể, nếu không từng đám từng đám đến riêng lẻ, một ngày phụ trách Lưu sẽ giảm được mười cân.

“Tới sớm vẫn có ưu thế hơn, được chuyên gia phục vụ.” Nhậm Dật Phi cười tủm tỉm nói với khán giả ở bên kia màn hình, “Vừa rồi đi một đường điều tra, tôi nghĩ đa số mọi người đều suy nghĩ giống tôi, đã đoán được danh tính hung thủ là ai rồi đúng không.”

Hắn quay đầu nhìn tiểu khu một cái: “Người phù hợp điều kiện chỉ có một người thôi. Xem ra đêm nay sẽ không có quá nhiều người bị loại.”

Lúc này, ở trong kênh phát sóng trực tiếp. 

“… Các đồng chí, mọi người biết hung thủ là ai hả? Tôi bỏ sót chi tiết nào rồi chăng? Sao tôi hoàn toàn không có manh mối gì hết vậy?” Vị khán giả này hận không thể tua ngược trở về để xem lại một lần. Đi mới có một lần mà thôi, ai mà biết người nào là hung thủ?

“Bó tay toàn tập, kéo thấp chỉ số IQ trung bình của mọi người rồi, cảm giác tội lỗi sâu sắc quá đi à.”

“Có lẽ tôi đã có đối tượng mình nghi ngờ, nhưng không quá chắc chắn.”

Từ khi tiến vào cổng tiểu khu cho đến lúc ra ngoài, dọc đường cưỡi ngựa xem hoa, tất cả thị giác khán giả đồng thời đặt lên Nhậm Dật Phi. Thông qua hắn, bọn họ có được rất nhiều manh mối. Song hầu hết manh mối đều là từng mảng nhỏ riêng biệt, chưa thể xâu thành chuỗi.

“Bày đặt ra vẻ thần bí thôi đúng không? Tôi thấy cậu ta tùy tiện nói mấy câu thì có. Trong thời gian ngắn thế mà tìm được hung thủ? Bộ cậu ta cho rằng mình là thám tử thật đấy à?”

“Ai biết, nhìn bộ dáng cậu ta giống như trong lòng có dự tính hết vậy.”

Vụ án hấp dẫn sự quan tâm khán giả, khiến bọn họ lại lần nữa sơ ý quên mất “nước bẩn” trên người Nhậm Dật Phi. Người xem kênh phát sóng trực tiếp bắt đầu hứng thú bừng bừng, bọn họ cùng thảo luận vụ án, tất cả nhân vật lên sàn đều trở thành nhân vật tình nghi cho đám người bọn họ. Ngay cả nữ chủ nhân cũng bị người nghi ngờ cô tự biên tự diễn.

Một vài người vốn ở lại hóng chuyện cũng ở luôn trong kênh. Mặc dù bọn họ thấy Nhậm Dật Phi đáng ghét, song lại càng muốn biết đáp án của vụ án —— Có phải Nhậm Dật Phi biết danh tính hung thủ thật hay không?

Trong khi người nào đó trước màn hình trực tiếp lại không hề đề cập tới vụ án nửa lời. Nhậm Dật Phi giới thiệu phong cảnh thiên nhiên phía bên này, giới thiệu vài kiến trúc đặc biệt ở bên kia, còn có mấy NPC trông qua rất thú vị với khán giả.

Tuyến đường từ khách sạn tới tiểu khu đã in trong đầu hắn. Nhậm Dật Phi đi bộ chậm rì rì, lúc ngừng lúc đi, rốt cuộc về đến khách sạn trước giờ cơm tối.

Các tuyển thủ cũng nối nhau trở về. Bọn họ ngồi xuống ở hai bên bàn dài. Không có ai mở miệng nói chuyện, cũng không ai thảo luận về vụ án lúc trước.

Gần 5 giờ rưỡi, đa số tuyển thủ đều đã trở lại. Dường như bọn họ thuê xe đạp trên đường, vội vàng chạy về gấp. 

5 giờ rưỡi, cửa chính đóng, đèn thủy tinh treo trong nhà sáng lên.

“Chúc mừng các vị đã trở về thuận lợi trước giờ cơm tối nay. Bây giờ…” Thanh âm kia lại lần nữa xuất hiện, “Xin vui lòng viết đáp án của các vị xuống mặt bàn. Ai chính là hung thủ của liên hoàn án trộm cắp ở tiểu khu?”
Bình Luận (0)
Comment