Editor: To_etssBạn trai cũ không còn muốn nhớ lại việc mình đã hoàn thành tất cả lời thoại một cách khô khan với vẻ mặt đau dạ dày thế nào.
Linh hồn của những lời thoại được biên kịch đại ca trau chuốt tỉ mỉ đã hoàn toàn mất hết!
Mọi người đuổi Nhậm Dật Phi đi như đuổi tà, bây giờ cảnh sát Trương nhìn bất kỳ người chơi nào khác cũng thấy bọn họ vô cùng thuận mắt, dù gương mặt đám người có ngu ngốc và nhàm chán như thế nào đi nữa.
“Chán quá đi.” Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn nơi mình vừa đến, còn chưa hết một buổi sáng mà hắn đã giải quyết xong vụ án, vậy buổi chiều làm gì bây giờ?
“Mọi người có gợi ý nào hay không?” Hắn hỏi khán giả đang xem trực tiếp, dù biết hiện tại hay cả trước lúc phát sóng cũng không ai đưa ra được câu trả lời cho hắn – tất cả bọn họ còn đang bận đắm chìm trong biểu hiện ngầu lòi khi Nhậm Dật Phi phá giải vụ án vừa rồi.
“Tại sao cậu ấy lại chọn trở thành một thần tượng nhảy múa và ca hát trên sân khấu?” Một khán giả không khỏi thốt lên: “Với tài năng như vậy, làm ngôi sao của chương trình tạp kỹ cũng được mà.”
Một đám người đều cảm thấy hắn đang lầm đường lạc lối, bằng không chỉ cần trở thành minh tinh tạp kỹ, dù nghe có vẻ không hay cho lắm nhưng mà được cái mặt đẹp, ở phương diện nào thì nhìn cũng đẹp.
Nhậm Dật Phi không biết, cuối cùng “vẻ đẹp” của mình cũng được người ta phát hiện. Hắn vẫn đang vô tư giới thiệu những bông hoa dại ven đường.
Không biết bãi cỏ hai bên đường trồng loài hoa gì, chúng có màu trắng trong trông vô cùng đẹp mắt, bao quanh là những cành lá mảnh khảnh.
Trên đường đi, đôi lúc có thể thấy nhân viên làm công lái xe rác ba bánh nhỏ, thỉnh thoảng dừng lại để quét lá, cũng không biết là NPC hay chỉ là người được thuê quét dọn.
Nhậm Dật Phi đi được một lúc, hắn phát hiện đây là một thị trấn hoang vắng, mỗi tòa nhà trong thị trấn đều có thể biến thành hiện trường của một vụ án mạng.
Có thể đầu tư tài nguyên và nhân lực như vậy chỉ để giết một vài người thôi sao? Hắn cảm thấy nhất định trong chuyện này có hiểu lầm nào đó, ví như những người đầu tư vào hoạt động này và kẻ giết người, chưa chắc đã cùng một nhóm người.
Trên đảo có một con sông, hai bên bờ sông trồng cây dương liễu, cành liễu không được cắt tỉa đâm vào mặt hắn, bị Nhậm Dật Phi một đao chém gãy.
“Trẻ ngoan không được bắt chước anh, làm như này là sai, các cô chú ngoài đường mà nhìn thấy sẽ mắng đó biết chưa.” Hắn vừa nói vừa lắc cành liễu, nếu không nhìn quần áo trên người, sẽ giống như một tên côn đồ thời cổ nào đó mới lên thành phố đang đi dạo trên đường.
Thật ra Nhậm Dật Phi rất muốn chạy ù ra biển, nhưng làm thế thì quá mức trắng trợn, nhỡ đâu vô ý động vào dây thần kinh của ông chủ sau màn thì không ổn chút nào.
Hôm nay mới là ngày thứ hai của màn chơi 30 ngày, còn 28 ngày nữa, hắn không cần khẩn trương.
10 giờ trưa, Nhậm Dật Phi trở lại biệt thự trước lúc ăn cơm, lúc này biệt thự vẫn có người ở, một nhóm người ngồi trên ghế sô pha, không chút lo lắng chính mình sẽ thất bại thảm hại.
“Tôi nghe nói cậu giải được câu đố?” Một người hỏi hắn.
“Ò.” Nhậm Dật Phi ngồi xuống. Hắn mở điện thoại, cố gắng tìm kiếm chức năng mới trong đó.
“Vậy cậu có thể tiết lộ chút tình tiết không?” Đột nhiên người này ném cho hắn một nụ cười mơ hồ, “Chúng tôi không nổi tiếng như cậu, cũng không đi xa được như cậu, cậu không phải lo sẽ bị cản trở. Bằng không thì cậu cứ kể những chi tiết không phải mấu chốt đi, cho chúng tôi chuẩn bị tinh thần.”
Nhậm Dật Phi đặt điện thoại xuống, hắn nhìn những người này: “Tôi dám nói, các người liền dám tin?”
Lời này đúng là… Nếu hắn đã có tâm tư riêng, ai dám tin lời hắn nói là thật?
“Các người vốn không tin, vậy sao tôi đây phải mất công mở miệng? Hơn nữa…” Nhậm Dật Phi một tay ôm mặt, tay kia gõ gõ bàn, miệng vẫn treo nụ cười như cũ, “Nếu như tôi muốn nói, người thích thì có thể nghe. Còn nếu tôi không muốn nói, các người cũng không thể ép.”
“Cậu Hà hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ý ép cậu.” Người đàn ông lại cười.
Nhậm Dật Phi cười lạnh một tiếng: “Ai là “chúng tôi” với anh, nói cũng thật khoa trương. Sao anh không thử gia nhập giới giải trí của bọn tôi xem nào? Khả năng gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ này đúng là một thiên phú, không vào giới giải trí thật lãng phí một nhân tài như anh.”
Nhậm Dật Phi nói chuyện từ tốn, ngữ khí kéo dài, nghe không ra ý tứ, giống như hắn chỉ đang nói chuyện phiếm.
Người vừa nói chợt cảm thấy xấu hổ, anh ta thầm phỉ nhổ trong lòng: Tên Hà Chiêu Minh này, đang phát sóng trực tiếp mà vẫn có thể vênh váo như vậy, chẳng trách mặt đẹp mà không ai thích nổi.
Người nọ bức xúc, những người còn lại càng ngại nói ra. Không ngờ Nhậm Dật Phi bỗng mở miệng: “Đường XXX tòa nhà XXX phòng XXX, người chết là một nhà thiết kế trẻ, tàn tật, ngồi xe lăn, chết đuối lúc 12 giờ đêm trong nhà với khuôn mặt bị bỏng nặng.”
“Nạn nhân chết khi đang mặc đồ ngủ, nguyên nhân anh ấy chết đuối là do nước đun sôi từ bồn rửa trong bếp. Có ba nghi phạm, trợ lý sắp bị sa thải, bạn trai cũ vừa chia tay và cha ruột nạn nhân đang nợ nần cờ bạc.”
Nhậm Dật Phi nhìn bọn họ một lượt, chậm rãi hỏi: “Còn câu hỏi nào nữa không?”
“Không phải cậu…?” Người chơi bị hắn nói móc sững sờ tròn xoe mắt.
“Tôi làm sao? Tôi không thích bắt ép người khác, tôi muốn nói gì thì nói, không muốn sẽ không nói, anh quản trời quản đất, còn muốn quản lời tôi nữa à?”
Người chơi đối diện lập tức đỏ mặt, những người khác vội vàng cảm ơn Nhậm Dật Phi sau khi sực tỉnh ra.
“Không có gì, đều ngồi cùng một thuyền.” Nhậm Dật Phi khoát tay, “Vụ án không khó, quan sát kỹ sẽ tìm ra manh mối. Cho dù các anh đi theo lý luận xã hội hay lý luận tự nhiên thì đều có thể tìm ra bước đột phá.”
“Cậu Hà đây có chơi “bậc thầy suy luận” không? Cậu đến cấp mấy rồi?” Một người chơi đột nhiên hỏi.
“Hả? Bậc thầy suy luận?” Nhậm Dật Phi khó hiểu, bậc thầy suy luận là cái gì?
“Đó là một ứng dụng trinh thám rất được yêu thích, dành cho người đam mê phá án, là một hệ thống xác định người dùng trên mạng.”
Người chơi nọ giới thiệu cho Nhậm Dật Phi: “Ứng dụng này tổng hợp các vụ án từ khắp nơi trên thế giới thành nhiều trò chơi nhỏ và cho người chơi một khoảng thời gian nhất định để giải quyết vụ án. Độ khó càng cao, điểm càng cao. Điểm của người chơi càng cao, cấp bậc càng cao, sẽ mở khóa được càng nhiều vụ án. Nhiều người trong chúng tôi là thành viên của ứng dụng đó, không phải cậu cũng là thành viên sao?”
“Tôi không phải.” Nhậm Dật Phi xua tay, “Tôi chỉ là một thần tượng tuyến 18 bình thường, nếu không phải vì mất việc, không làm được công việc đòi hỏi kỹ năng chuyên môn thì tôi cũng chẳng mò vào trò chơi này làm gì.”
Mọi người: …Thật thà thật đấy, họ không biết nên nói móc hắn từ đâu mới được.
“Vậy thì tư duy suy luận trinh thám của cậu khá ghê.”
Nhậm Dật Phi suy nghĩ một chút: “Thiên phú ấy mà, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.”
Người chơi đối diện nghẹn đến mức không khỏi nghĩ thầm, người này tới chút EQ cũng đều không có, đúng là phải nhờ hết nhan sắc mới lọt được vào tuyến 18.
“Có thể nói cho tôi biết về bậc thầy suy luận không?” Nhậm Dật Phi quay sang nhìn người chơi đã bày tỏ thiện ý trước đó, “Sau này nếu không tìm được việc làm, tôi có thể dùng ứng dụng đó để kiếm tiền không á?”
Đám người chơi khác nhất thời không nói nên lời, tuyển thủ trước đó giới thiệu “bậc thầy suy luận” nghiêm túc đáp: “Vượt cửa không kiếm được tiền. Tuy nhiên, trên trang web liên quan đến ứng dụng thường có người hỏi tư vấn, nếu câu trả lời của cậu được chấp nhận, cậu có thể nhận tiền. Với khả năng suy luận mà cậu đã thể hiện, cậu có thể thử xem.”
Nhậm Dật Phi còn chưa kịp mở miệng, người chơi không thích hắn đã cười: “Cho tôi xin, giới giải trí kiếm tiền nhanh như vậy cơ mà?”
“Lần trước tôi gặp một nhà văn, anh ta hỏi tôi làm sao để thực hiện một vụ án hoàn hảo, để người nào đó trong tiểu thuyết anh ta không bị trừng phạt. Tôi làm việc chăm chỉ để vạch ra một vụ án, bao nhiêu tài liệu tìm được đã đốt cháy rất nhiều tế bào não của tôi, cuối cùng phí tư vấn chỉ mất một nghìn, cậu nghĩ mình có thể làm được việc này hả?”
“Trên trang web… Còn có thể tư vấn cách phạm tội?” Nhậm Dật Phi cảm thấy trang web này khá vui.
“Không phải phạm tội!” Nghĩ đến việc đang phát sóng trực tiếp, đối phương vội vàng giải thích: “Chỉ là một nhà văn đang hỏi xem có thể tiến hành vụ án trong tiểu thuyết của mình hay không thôi.”
Nhậm Dật Phi nâng mặt: “Nhưng mà, làm sao anh đảm bảo người xin tư vấn là một tiểu thuyết gia chứ không phải một tên sát nhân đang chuẩn bị phạm tội? Trên diễn đàn có yêu cầu sử dụng tên thật không?”
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, một câu hỏi mà mọi người đã cố tình tránh né lúc trước, giờ đang được đặt ra trước mặt họ.
Ứng dụng yêu cầu tên thật, nhưng diễn đàn thì không. Ai cũng có thể vào, đăng bài và trả lời bài đăng. Vậy làm cách nào để đảm bảo rằng không có tội phạm thật sự trà trộn trong đó?
Nhậm Dật Phi không phải là người đầu tiên đưa ra câu hỏi này, song đa số những người thích phá án đều khá thiên vị, cho nên dù họ có thắc mắc đi nữa, cuối cùng cũng bị bỏ qua.
Lâu dần, mọi người liền mặc định diễn đàn của trang web là một nơi ngoài vòng pháp luật, dân không nuôi, quan không tra.
Đây là lần đầu tiên chủ đề diễn đàn được nêu ra trước mặt toàn dân thiên hạ. Vài thành viên mơ hồ có dự cảm không lành, bọn họ nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhậm Dật Phi mà tim đập thình thịch.
Tên nghệ sĩ tuyến 18 này ăn nói vô tư quá, bộ không biết đâu là điểm dừng sao?
Nhậm Dật Phi nhìn người chơi kia, “Vụ án mà anh được hỏi tư vấn, hoàn toàn có thể thực hiện trong thực tế, đúng không?”
Người nọ không đáp.
“Thú vị quá đi, có người muốn giết người, có người lại tốn vô số chất xám chỉ để tìm được thật nhiều tin tức, tạo ra một phương pháp “giết người không bị trừng phạt”, sau đó đổi lấy một nghìn. Quả là mức giá quá rẻ cho một mạng người nhỉ.”
Đối phương nhìn Nhậm Dật Phi với ánh mắt tràn ngập phẫn nộ: “Cậu đừng có mà nói bậy, đó chỉ là một tiểu thuyết gia muốn tư vấn với điều kiện cụ thể mà thôi.”
Rất nhiều camera ghi hình đang chĩa vào bọn họ, cuộc trò chuyện từ đầu đến cuối sẽ được truyền đến đất liền.
Phải biết rằng trong các quy tắc của trò chơi, có một quy tắc gọi là “loại bỏ người chơi có nhiệt độ thấp nhất”. Hiện tại người chơi này đang hận chết Nhậm Dật Phi, anh ta cảm thấy nhiệt độ của mình sẽ giảm xuống không phanh.
“Ngay cả khi viết về các vụ án hình sự để phổ cập tri thức khoa học, các tác giả đều sẽ để lại một dòng “bạn không thể sử dụng kiến thức trong cuốn sách này cho bất kỳ hoạt động tội phạm nào hoặc gây tổn hại cho người khác”, trong khi anh thì lại hiên ngang đưa lời khuyên phạm tội cho người ta ở đây?”
“Hơn nữa, thẳng thắn mà nói, liệu rằng một tiểu thuyết gia viết về chủ đề điều tra tội phạm sẽ không biết một vụ án là trọng tâm của cuốn truyện, người nọ sẽ thuê người giúp mình dàn dựng vụ án sao?”
“Làm sao để phạm tội mà không bị trừng phạt? Ha, một người dám hỏi, một người dám trả lời. Đúng là số tiền này tôi kiếm không nổi, chắc là do tôi dễ bị suy nghĩ nhiều đó.”
Nói rồi Nhậm Dật Phi đưa tay cầm thiết bị phát sóng: “Mọi người thấy không? Một nơi ngoài vòng pháp luật. Tốt nhất chính phủ nên hành động ngay từ bây giờ. Người vào diễn đàn phải dùng tên thật và phải được giám sát, nếu không thì diễn đàn nên biến mất, đấy không phải là mảnh đất màu mỡ cho loài muỗi dơ bẩn sinh sản.”
Quả nhiên… Người chơi giới thiệu “bậc thầy suy luận” cho Nhậm Dật Phi che trán, kinh ngạc đến nỗi không thở được chữ nào.
Nhiều người trừng mắt nhìn hắn, tất cả bọn họ đều là thành viên của “bậc thầy suy luận”, bọn họ vẫn luôn thích bầu không khí tự do ở trong diễn đàn.
Quốc gia có quá nhiều luật lệ, sống trong một xã hội vô cùng êm ả và nhàm chán, đương nhiên bọn họ muốn tìm kiếm thú vui kích thích, vài người chỉ muốn phá vỡ tự do họ đang có để nhúng tay vào tội ác.
“Tôi biết mọi người đang nghĩ gì.” Nhậm Dật Phi vẫn tươi cười tủm tỉm như thường. Hắn nâng mặt, đôi mắt híp lại che đi tia sát khí nhàn nhạt, “Không gì đáng giận hơn là sân chơi đam mê của mình bị hủy hoại, có lẽ mọi người sẽ ghét tôi.”
“Nhưng mà, có ghét tôi thì cũng xin mời. Bất cứ ai làm tăng nguy hiểm cho xã hội, khiến tôi mất đi quyền tự do lúc lang thang một mình ăn tối vào nửa đêm, thì người đó chính là kẻ thù của tôi.”