“Đây là Đình Vân Các?” Chúng đại yêu tìm đủ mọi cách leo lên đỉnh quỷ tháp, bọn họ nhìn hết thảy trước mặt, nghẹn họng trân trối nửa ngày.
“Đứng ngẩn mặt ra đấy làm gì? Mau đi cứu người!”
Có yêu ma mọc cánh nào đó hiện ra yêu hình, hắn vươn móng vuốt móc lấy đám tiểu yêu xui xẻo đang hôn mê, ném tới một nơi an toàn có người đợi sẵn, cho bọn họ ăn giải dược.
“Hạc Quân ở đâu?” Các đại yêu hỏi đại yêu khổng tước đi lên đầu tiên.
Khổng tước nghe vậy liền đen mặt, hung hăng đá đỉnh tháp bị vòng sáng bao phủ, nhưng mà đỉnh tháp vẫn không chút sứt mẻ. Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Y ở bên trong, bên trong còn có Thanh Hồng.”
“Thanh Hồng lại muốn làm gì?” Nhóm yêu ma vừa nghe đến cái tên này là lập tức phát cáu.
“Cho dù hắn muốn làm gì thì chắc chắn đều không phải chuyện tốt.”
Chúng yêu ăn giải dược tỉnh lại ngày càng nhiều, thậm chí trong đó có không ít người chơi, mà Đình Vân Các đã bắt đầu sụp xuống từng mảng từng mảng kiến trúc.
Đình đài lầu các giữa hỏa diễm mãnh liệt hóa thành mưa sao băng, lửa đốt cho nền đất nứt toạc. Dây leo và cỏ dại phía dưới bị thiêu đến cháy khô, cuối cùng mặt đất cũng hóa thành biển lửa.
Trong khói đen mù mịt, thi trùng ào ào rơi xuống như vũ bão, không khí nồng đượm mùi cháy khét của côn trùng sau khi cháy đen.
“Không khác nào địa ngục.” Người chơi bình an sống sót qua đại nạn nghĩ mà sợ.
Người chơi bên trong thông đạo của thân tháp cũng nghĩ đủ biện pháp để trèo lên phía trên. Khói bụi ngày càng nhiều, sâu bọ ngày càng ít đi, cũng có người chơi vẫn còn đang tranh đoạt một ít đóa hoa bích sắc tả tơi lưu lại trên đất.
Salman vừa mới gạt rớt một người chơi bò lên dây thừng.
Mượn đạo cụ của hắn cùng đi thì có thể, nhưng muốn đánh hạ Salman rồi vượt mặt hắn thì đừng mơ.
Dây thừng Salman bay một đường thẳng tắp hướng về phía trước. Thông qua lỗ thủng trên vách tường mà hắn có thể nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài thông đạo, bốn phía là sương đen quay cuồng, có cả ánh lửa đỏ hồng.
Hình ảnh mơ hồ xuyên qua lỗ thủng của người kia lúc nãy vẫn còn lưu lại trong mắt, đại yêu bạch y có phải cũng nhìn thấy hắn không? Y vào đây bằng cách nào, bởi vì tháp ảnh lúc hoàng hôn?
Salman nắm chặt nửa đóa hoa bích sắc còn thừa, ngẩng đầu nhìn lên.
Trăm chuyện ngoại giới đều bị kết giới của Thanh Hồng ngăn cách, trong đỉnh tháp vẫn là một mảnh an tĩnh.
Nhậm Dật Phi vươn tay giật đứt một ống dẫn nhỏ bằng sợi tóc, từng giọt chất nhầy trong suốt theo đó chảy ra: “Yêu ma biến mất đều hóa thành thứ dịch nhầy này?”
Thanh Hồng không nói lời nào, thái độ của hắn đã chứng minh tất cả.
“Bắt đầu từ bao giờ? Một trăm năm trước, Hoa Li mang theo phương pháp tạo tử nghịch thiên ấy tìm ngươi, sau đó ngươi lấy tâm đầu huyết của ta, cải tạo trái tim chính mình, dùng để nuôi đứa nhỏ này.” Nhậm Dật Phi chậm rãi mở miệng, tầm mắt nhìn về thạch trứng phía trên.
Anh hài được trái tim của phụ thân nuôi lớn mỗi ngày, từng giây từng khắc đều không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng. Chất dinh dưỡng đó có thể là phụ thân nó, cũng có thể là thương sinh chúng yêu.
“Sinh linh được người hiến tế, cứ cho đứa nhỏ này được sinh ra đi nữa thì nó cũng sẽ là ma đầu mà người đời bất dung, từ nay về sau phải sống trong cảnh trốn chạy thế nhân đuổi giết, đó là những gì ngươi muốn sao?”
Thanh âm Nhậm Dật Phi cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng trong đó là lửa giận cuồn cuộn ngút trời
Hắn ở đây vì “ba giọt tâm đầu huyết” của Hạc Quân đang ở đây. Những người chơi may mắn sống sót ở đây, bởi vì mục đích đại khái của bọn họ cũng hướng về nơi này.
Mà mục đích của Xuân Nhật Yến, thậm chí là cơ sở tồn tại của toàn bộ phó bản đều là anh hài trước mắt.
[Phùng ma vi giới, quỷ dạ hành.] [Nơi trùng phi oán sinh, nhân danh ái tình, nở hoa kết trái.]Tất cả manh mối đều đang chỉ về tiểu yêu giới, đương nhiên giờ phút này “quỷ” đang ở đây, không phải dưới gốc cây mà là ở trên cây.
Nhóm đại yêu một đường theo tới, phần lớn là vì báo thù, cũng không có loại chấp niệm điên cuồng được ăn cả ngã về không, bọn họ không phải quỷ. Người chơi trong tháp có thể là quỷ, nhưng khả năng không lớn lắm.
Vậy thì chỉ còn Hạc Quân, Thanh Hồng và thạch trứng trong đỉnh tháp.
Chắc chắn Hạc Quân không phải quỷ, khả năng Thanh Hồng là quỷ thoạt nhìn rất cao, nhưng nếu hắn tin lời Nhậm Dật Phi nói xằng bậy chuyện Hạc Quân phân làm hai nhân cách, như vậy khả năng quỷ là Thanh Hồng lại kéo xuống rất thấp.
“Quỷ” là ai chẳng lẽ còn cần phải đoán?
Có lẽ muốn đoán được “quỷ” là ai không khó, cái khó chính là làm thế nào để tìm ra nó. Sau đó còn phải vượt qua đám người bảo vệ nó mà tiến hành chỉ ra và xác nhận.
Giống như trước mặt Nhậm Dật Phi đang có một người bảo vệ vậy.
Hắn đi tới phía trước vài bước, một vòng sáng hào quang đột nhiên bao quanh Nhậm Dật Phi và Thanh Hồng.
Tuy Nhậm Dật Phi mượn thực lực nguyên chủ nhưng hắn vẫn cầm lấy quân bài sức mạnh của chính mình theo thói quen, chẳng hạn như đạo cụ. Hiệu quả lần này của nhẫn chân thật là: Nói dối sẽ kích phát một phút “khả năng trầm mặc siêu nhiên”.
Thêm một tầng đảm bảo.
Sau khi mở ra nhẫn chân thật, Nhậm Dật Phi nói: “Chuyện tiếp theo ta không muốn người khác nghe được.”
Thanh Hồng cẩn thận phân biệt, kết giới của y tựa như một kết giới cách âm bình thường. Thật ra gian phòng này đã mang hiệu quả cách âm rồi nhưng hắn vẫn ngầm chấp nhận không đáp.
“Ta sẽ không để cho đứa trẻ này sinh ra.” Nhậm Dật Phi nói một câu làm Thanh Hồng rét run, “Không phải vì ta không vui, chỉ là nếu đã không thể cho nó một sinh mệnh khỏe mạnh có hoàn cảnh sống tốt, cho dù ta hay ngươi, đều không có tư cách làm phụ nhân.”
Hắn bước một bước về phía thạch trứng, Thanh Hồng lùi từng bước về phía sau.
“Sư huynh.” Thanh Hồng vừa mới vươn tay đã bị đối phương bắt lấy cổ tay hất sang một bên, dưới chân hắn mềm nhũn, Thanh Hồng suýt chút nữa té ngã ra đất.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt sư huynh băng lãnh như kết thành tầng tầng sương trắng, lưỡi đao sắc bén dán vào làn da Thanh Hồng, rạch một đường từ gương mặt đến mắt cá chân khiến hắn run rẩy bất an, nhưng lại không thể nào trốn tránh.
Hạc Quân là yêu linh có thiên phú nhất, biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm y, mong đợi y có thể từng bước tiến xa. Mà Hạc Quân cũng không làm bọn họ thất vọng, mặc dù bây giờ y không phải yêu ma cường đại nhất nhưng sớm hay muộn thì vị trí yêu ma cường đại nhất yêu giới cũng sẽ là của y.
Thiên phú của Thanh Hồng không đủ, song hắn lại dám cảm bính cảm bác*. Rốt cuộc một trăm năm trôi qua, hắn cho rằng mình đã trưởng thành, có thể áp chế sư huynh, thế mà người nọ lại chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến hắn buông bỏ khí giới đầu hàng.
*Có gan liều mạng cũng có gan đánh tới.“Sư huynh, ta đợi nó một trăm năm, chỉ thiếu một ngày này mà thôi.”
Cuối cùng Thanh Hồng cũng kinh hoảng, Nhậm Dật Phi bên này chỉ im lặng không giải thích gì.
Tàn nhẫn ư? Kế tiếp hắn sẽ còn tàn nhẫn hơn nữa.
Nhậm Dật Phi buông tay rồi bước về phía trước một bước.
Hắn sẽ không bao giờ thông cảm cho quá khứ bi thảm hay hoàn cảnh của kẻ tàn bạo, bởi vì tương lai tốt đẹp mà những người bị hại nên có đều đã bị hủy diệt cả rồi. Hắn thông cảm cho kẻ làm ác, vậy ai sẽ thông cảm cho người bị hại không thể cất lời đây?
Đương nhiên hài tử vô tội, nhưng mà chẳng lẽ những yêu linh đã chết không vô tội?
Nhậm Dật Phi đặt tay lên vỏ trứng, anh hài bên trong thạch trứng dường như cảm giác được nguy hiểm, nó chợt mở mắt tỉnh dậy quơ loạn tay chân.
Dán vào vỏ trứng là tay chân hài tử mềm mại nho nhỏ, giống hệt đệm thịt tiểu miêu, mang theo một màu hồng nhạt non nớt, bộ dáng thuần khiết vẫn chưa tiếp xúc với thế giới ngoài kia.
Từng sợi ống dẫn nối liền phía dưới đảm bảo chất dinh dưỡng cho thạch trứng hấp thu.
“Không!”
Không chút do dự hay chần chừ, Nhậm Dật Phi lập tức vung tay cắt đứt tất cả ống dẫn nhỏ bao quanh thạch trứng, cũng cắt đứt con đường duy nhất mà nó có khả năng hấp thu năng lượng trong tương lai.
Chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thạch trứng mất đi năng lượng sinh mệnh, vỏ trứng đều bị kịt kín một tầng màu xám. Anh hài bên trong cuộn tròn thân thể yếu ớt rồi đau đớn giãy giụa, ô ô không ngừng tựa hồ đang khóc.
“Người, lại, giết con.” Thanh âm mềm mại nho nhỏ vang lên trong thạch tháp, đầu tiên có phần hung ác, sau đó nhẹ nhàng nức nở, “Phụ thân, con đau quá.”
Nhậm Dật Phi nghĩ rằng bản thân sẽ thờ ơ đứng nhìn, không ngờ bàn tay đang nắm thủy chủ của hắn lại bất giác run lên nhè nhẹ.
Hắn rủ mi mắt nhìn bàn tay chính mình, trái tim đột nhiên nhói đau, nhưng hắn không biết cảm giác nhói đau đó từ đâu mà đến.
Lại?
Đứa nhỏ này, chết ở trong tay phụ thân của chính mình hai lần.
Đáng lẽ Nhậm Dật Phi nên tươi cười vui vẻ bởi vì hắn đã làm giống như Hạc Quân năm đó, hắn suy diễn toàn bộ phó bản cũng hoàn mỹ. Cho nên cảm giác mờ mịt vô thố, còn có gắt gao áp chế chua xót trong lòng Nhậm Dật Phi cũng là một loại suy diễn sao?
Kỳ quái thật đấy, chẳng lẽ đây là cảm giác huyết mạch tương liên đặc biệt?
Nhậm Dật Phi chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn sinh con, hắn không muốn làm thứ gen biến thái trong thân thể mình tiếp tục di truyền xuống dưới, hắn cũng không biết làm thế nào để yêu một đứa trẻ.
Nhưng mà bây giờ Nhậm Dật Phi lại cảm nhận được tình cảm huyết mạch tương liên.
“Hạc Quân vẫn là Hạc Quân.” Thanh Hồng ngồi dưới đất, thấp giọng cười.
“Huynh vĩ đại như vậy, là ta không xứng.”
Theo ngón tay vô lực rũ xuống nền đất, Thanh Hồng cười ảm đạm bi thương, khóe mắt đỏ hoe cay xè, trên mặt còn có một loại biểu tình rốt cuộc cũng chờ được kết cục giải thoát: “Từ nay về sau giống như lời huynh nói, hai ta đoạn tình đoạn tuyệt, không còn phải gặp nhau nữa.”
Thậm chí hắn cũng không van xin y nửa lời. Nếu đây đã là kết cục của Thanh Hồng, không bằng cứ để hắn ôm theo chấp niệm của chính mình tiêu vong.
Vẫn ở góc nhìn đó, Thanh Hồng ngước nhìn đối phương, chỉ là hắn không nhắc đến chuyện hắn một mình ôm hết thương tổn vì có huyết mạch tương liên với thạch trứng, hay mang theo tâm lý trả thù y.
“Sư huynh, nếu ta chết đi, có khi nào huynh sẽ cảm thấy hối hận dù chỉ một chút không?”
Sau đó cũng không còn chuyện gì để nói, hắn an tĩnh chờ đợi kết cục cuối cùng của mình.
Nhậm Dật Phi đột nhiên cầm thủy chủ rạch một đường trong lòng bàn tay, một tay ấn lên trên thạch trứng. Miệng vết thương của hắn vừa tiếp xúc với thạch trứng, vỏ trứng lập tức hấp thu gắt gao, dán chặt vào lòng bàn tay Nhậm Dật Phi, năng lượng sinh mệnh từ từ trút vào bên trong qua khe hở vết thương.
Một mặt khác, máu từ miệng vết thương chảy xuống ống dẫn phía dưới rồi tự động “vẽ” thành một trận pháp.
“Hạc Quân.” Nhậm Dật Phi cảm nhận được ý thức thể của “Hạc Quân” đang giúp hắn một tay.
Anh hài chưa sinh ra, chấp niệm của nó không đủ để chống đỡ toàn bộ phó bản. Thứ trợ giúp nó là sức mạnh mà Hạc Quân lưu lại trên người anh hài, giúp nó tiến vào Hoang Vu Chi Giác, gặp được đám người chơi bọn họ.
“Cảm ơn ngươi.” Ý thức của một người khác thoáng chốc tiêu tán, y hoàn toàn biến mất không thấy.
Sinh mệnh của Hạc Quân bị chia làm hai, một phần vỗ về trấn an hài tử, một phần theo ống dẫn chảy ngược xuống phía yêu ma gặp phải đại nạn bên dưới, phá vỡ mê chướng, làm chúng yêu tỉnh lại.
Thanh âm hài tử nức nở đau đớn dần dần im bặt, bởi vì tất thảy thống khổ đều có người thay nó gánh vác.
Từ lúc thạch trứng xuất hiện là nó đã nghịch thiên mà đi, vậy nên lúc nó rời khỏi nơi này cũng sẽ mang theo sinh mệnh một người, có thể là Thanh Hồng, cũng có thể là Hạc Quân.
Bản năng của mọi loài sinh vật là yêu con mình, Hạc Quân chỉ muốn dùng phương thức của chính mình để nói cho đứa nhỏ này biết: Nó cũng được yêu.
Bất kể anh hài có thụ động làm ác hay không đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật là nó đã gián tiếp giết chết rất nhiều yêu ma vô tội.
Thay anh hài gánh vác một phần tội nghiệt, để sau khi nó chết đi sẽ không bị người xem như tà linh. Hạc Quân thân là phụ thân nó, đây là cách mà y yêu con.
Nhậm Dật Phi cảm nhận được năng lượng sinh mệnh đang dần biến mất, hơi ngẩng đầu lên.
Trong phó bản, nhiệm vụ nhân vật mà Hạc Quân để lại là thu hồi tâm đầu huyết, xem như bây giờ Nhậm Dật Phi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thế thì được rồi.
Vốn dĩ Thanh Hồng đang sẵn sàng đón nhận cái chết, không ngờ lại nhìn thấy hành động của đối phương, hắn kinh hãi đứng dậy muốn ngăn cản Hạc Quân: “Sư huynh, huynh điên rồi sao?”
“Câm miệng.” Một tay Nhậm Dật Phi ấn trên vỏ thạch trứng, một tay vứt đi thủy chủ, bắt lấy cổ áo Thanh Hồng đẩy người ra xa.
Gió nhẹ bao phủ lấy hắn, hình thành một “tấm màn” cách ly ngoại giới, Thanh Hồng không thể đến gần, cũng không thể tiếp xúc.
Thanh Hồng nghĩ mình đã sớm nếm được mùi vị của tuyệt vọng, nhưng lúc này mới là thống khổ chân chính. Tận cùng của tuyệt vọng và thống khổ là gì? Là tận mắt nhìn thấy sư huynh ở trước mặt mình chậm rãi chết đi.
Thanh âm Nhậm Dật Phi có chút khàn khàn, từng đoạn từng đoạn tóc của hắn bị rút sạch tinh lực hóa thành màu xám trắng, ngay cả lông mày và lông mi cũng không khác. Hắn lạnh lùng nhìn Thanh Hồng: “Xem cho kỹ.”
Phó bản tồn tại vì chấp niệm, mà “quỷ” là vì chấp niệm mà sinh ra.
Nhậm Dật Phi cảm thấy có lỗi với nó, cho dù chỉ là một trò chơi giả dối thì hắn cũng không thể thỏa mãn nguyện vọng để nó được hạ sinh.
Hơn ai hết, Nhậm Dật Phi hiểu được loại tuyệt vọng này. Hắn đã từng chết đi chết lại rất nhiều lần, mỗi một lần chết đi cũng đều thống khổ và không cam lòng như thế. Trên đời có một số chuyện sẽ không bởi vì trải qua nhiều lần mà cảm thấy chết lặng.
Cho nên hắn cũng vì vậy mà căm phẫn.
Lấy thân phận của Hạc Quân, Nhậm Dật Phi nói lời cuối với Thanh Hồng: “Ngươi đưa một sinh mệnh đến với thế giới này, cho dù không thể cho nó hoàn cảnh sống không vấy bẩn thì ít nhất cũng đừng khiến nó vừa sinh ra đã lập tức đối diện với sợ hãi và oán hận.”
“Vì một chút tư nguyện của bản thân mà có thể tùy hứng tạo ra một đứa trẻ không nên tồn tại, thậm chí kéo theo vô số người vô tội xuống nước. Đúng vậy, người thành công trong việc làm chính mình cảm động, nhưng ta thì không.”
Đứa nhỏ này đã có ý thức, không thể sinh ra đương nhiên đau đớn, nhưng nếu sinh ra thì cũng sẽ đau đớn mà thôi. Bởi vì người trên thế gian hận nó vô số kể, từ nay về sau, nó sẽ phải sống cả đời trong hận ý của chúng yêu mất.
Suy cho cùng nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều là vì một tên hỗn đản không chút chín chắn tự mình quyết định mang nó đến đây.
Nhậm Dật Phi nhìn về thạch trứng dần mất đi sinh mệnh, cũng cảm thấy năng lượng sinh mệnh trong cơ thể mình đang chậm rãi trôi mất, linh hồn mệt mỏi bất kham: “Ta nguyện ý dùng tính mạng của ta đổi lấy nó không phải đối mặt với thế gian tàn khốc, cũng không phải lưng gánh oán hận và tử vong của người đời.”
Người chết rồi không thể sống lại, nhưng nếu vẫn còn chút vùng vẫy thì vẫn nên tận sức cứu bọn họ trở về.
“Ngươi phải sống, để chuộc tội cho tốt.”
Bản thể Thanh Hồng chính là Đăng Tâm Liên biến dị, bây giờ bản thể hắn đã bị hủy, thực lực hao tổn quá nhiều, lại còn bị chúng yêu cô lập hoàn toàn. Hắn có sống đi nữa thì cũng sống trong thống khổ, sống không bằng chết.
Hơn nữa, dù sao thì vẫn phải có người còn sống để nhận lấy tức giận và căm hận của mọi người.
Để cho đứa nhỏ này rời đi sạch sẽ không chút dấu vết đi, tựa như nó chưa bao giờ đến đây.
Bên ngoài chợt ầm vang một tiếng, sáu mặt vách tường của thạch tháp đồng thời bị phá vỡ, đá vụn bay loạn, khói đen bên ngoài ồ ạt kéo vào.
Mấy đại yêu chen chúc nhau tiến lên, bên ngoài còn có rất nhiều tiểu yêu. Bọn họ vốn nổi giận ập đến, vẻ mặt phẫn nộ, nhưng vừa phá vỡ đỉnh tháp liền nhìn thấy Thanh Hồng thất hồn lạc phách cùng Hạc Quân đột nhiên suy nhược, nhóm đại yêu đều sửng sốt: “Chuyện này là thế nào?”
“Các ngươi đến rồi?” Hạc Quân cũng không quay đầu lại, “Yêu ma bị cắn nuốt bên dưới vẫn chưa chết hoàn toàn, các ngươi đi cứu bọn họ đi.”
Chúng yêu nghe lời này đã không đúng, lại nhìn thấy năng lượng sinh mệnh của Hạc Quân điên cuồng trôi mất, sao có thể không hiểu, người này chọn hy sinh bản thân mình để cứu những yêu ma bị cắn nuốt ngoài kia.
Khổng tước tiến đến muốn kéo Hạc Quân, cuối cùng bị kết giới màn gió trực tiếp đẩy ra. Hắn vừa kinh vừa giận: “Hạc Quân, ngươi điên rồi?!”
Cùng lúc đó, dưới ống dẫn li ti ở trên sàn nhà đột ngột sáng lên một vòng màu kim hồng quang, khe nứt từ trong góc kéo dài đến dưới chân Nhậm Dật Phi, hắn cảm nhận được phía dưới hơi hơi chấn động.
Rốt cuộc người chơi cũng tới.
Ngón tay giương lên, Nhậm Dật Phi rút ra cây quạt, mặt đất ầm ầm vỡ vụn, một người chơi giơ kiếm đang lao đến lập tức bị một cây quạt gạt bay.
Làn gió quét tới như lưỡi đao sắc bén, người chơi đầu tiên vừa lao ra đã bị đẩy đến góc tháp, nếu không phải thân thủ hắn nhanh nhẹn cắm thanh kiếm xuống đất dừng lại thì chỉ sợ hắn sẽ phải bay ra rồi rơi tự do.
Salman nheo mắt, tay cầm thanh kiếm muốn động thủ, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Nhậm Dật Phi, nháy mắt sững sờ đứng yên tại chỗ.
“Là ngài?”