Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 69

Quả nhiên không quá mười phút, xe chạy một đường như chớp trong bảy phút đã tới được chợ cá, thùng nước hải sản lắc lư, sóng nước dao động, tôm cá dưới bọt biển trắng xóa bơi lội tung tăng.

Nhưng mà Nhậm Dật Phi ngồi trên xe đẩy chỉ cảm thấy dạ dày nhộn nhạo quay cuồng, sắc mặt hắn trắng bệch.

Chợ cá rất nhỏ.

Mấy mái lều bạc màu che nắng ngày hạ san sát bên nhau, tạo thành một “chợ cá”.

Người bên trong đi lại không ít, bán cá hay mua cá đều chen chúc đông nghịt. Mái lều bị gió thổi tung vù vù, dân đảo đi tới đi lui, thoạt nhìn lộn xộn. 

Nhậm Dật Phi theo người đàn ông trung niên xuống xe, hắn lướt qua một cô gái trẻ dày dạn kinh nghiệm đội mũ đầu bếp, trên người mang theo mùi vị hải sản nồng đậm, còn có đủ loại hương liệu vị gia.

Khí chất của đối phương không hề ăn khớp với những người bán cá ven đường, Nhậm Dật Phi lại nhìn thêm một lần, cẩn thận ghi nhớ.

“Đi mau! Bão to gió lớn sắp đến rồi, mọi người đi mau. Rời khỏi nơi này nhanh lên, mau rời đi, sẽ chết người ——” Một người đàn ông điên điên khùng khùng từ đâu chạy đến, hơn nữa chạy được nửa đường còn làm rớt một chiếc giày.

Người nọ mặc một chiếc áo blouse trắng dính đầy bụi bẩn, chạy chân trần không ngừng gào thét, người khác cũng không nhìn ra chút dấu vết diễn kịch trong biểu tình hoảng sợ của ông ta.

“Lại tới nữa.” Đám người xung quanh đều tập mãi thành quen, không chút để bụng.

“Phó bản này cứ khiến cho người ta cảm giác không tốt kỳ quái thế nào.” Nhậm Dật Phi vừa suy nghĩ vừa tiếp tục đi vào chợ cá. Lúc này bên tai hắn chợt vang lên thanh âm của đàn violin.

Nhậm Dật Phi quay đầu. Hắn nhìn thấy một người đang kéo đàn say sưa, bên cạnh còn đặt một cái mũ, trong mũ là mấy đồng tiền xu lẻ rải rác. Người kia nhắm hai mắt, tập trung biểu diễn như si như dại.

“…” Vô chợ cá kéo đàn violin, cuộc sống của người anh em có ổn không?

“Wuuuu ——” Lại là một trận gió to quét ngang, một tờ rơi bị gió thổi đến đập vào mặt Nhậm Dật Phi, hắn không hiểu chuyện gì đã bị “ba” một tiếng đánh cho mù mịt.

Hắn cầm tờ rơi trên mặt xuống, ngẩng đầu liền trông thấy tờ rơi bay loạn đầy trời, trông không khác gì đàn bướm trắng uốn lượn phấp phới giữa không trung, cũng có chút cảm giác giống hệt tiền giấy bay lượn.

Không biết đống tờ rơi này ở đâu bị gió to thổi đến tán loạn.

Người qua đường hùng hùng hổ hổ xé nát tờ giấy, tiện tay ném sang một bên.

“Ai vậy trời? Ngay cả chút ý thức công cộng cũng không có? Ai lại đi ném rác lung tung như thế chứ?” Dì lao công vội chạy theo đống tờ rơi đang bay.

Gió to chợt ngừng trong chốc lát, Nhậm Dật Phi mở tờ rơi ra nhìn.

Đây là tờ rơi quảng cáo cho trang viên nào đó, bên trên viết có phục vụ chỗ ở, nghỉ ngơi ăn uống, tham quan, trượt cỏ, vân vân cho du khách với giá rẻ. Bên trái tờ rơi là bản đồ trang viên, có toàn bộ đảo nhỏ và bản đồ nơi vui chơi.

Nhậm Dật Phi tùy tay gấp lại rồi nhét vào túi áo.

Chợ cá ở ngay trước mắt.

Vừa mới đi vào, một luồng mùi vị hư thối của hải sản bay ra, trước cửa sạp là một loạt cá chết, đôi mắt trắng dã của chúng nhìn hắn chằm chằm.

“Nhóc chờ ở đây đi.” Người đàn ông trung niên lập tức tìm được người quen thường mua, chỉ vào thùng hải sản cò kè mặc cả. Nhậm Dật Phi thì lấy một cái ghế nhỏ tới ngồi xuống, ở phía đối diện ôm cánh tay ngẩn người.

Thật ra không phải Nhậm Dật Phi đang ngẩn người mà hắn đang quan sát.

Có điều vài phút sau, ánh mắt hắn bắt đầu nhìn chằm chằm một chỗ.

Nhậm Dật Phi phân biệt đa số người chơi là xem cảm giác “diễn kịch” của bọn họ. Loại cảm giác đó có thể là vẻ bề ngoài, lời nói hành động, cử chỉ, thế nhưng NPC trong thế giới này…

Trước tiên không nhắc tới người đàn ông trung niên không giống ngư dân nhưng cứ mở miệng ra là đánh cá bắt cá, cũng không nói tới dân đảo học sinh đeo một chiếc đồng hồ mắc tiền song lại không gom đủ học phí là hắn, cứ nhìn chợ cá trước mặt mà xem, hầu như không có lấy một thứ “bình thường”.

Người đàn ông nào đó lái chiếc xe đạp điện chạy qua, phía trước bảng hiệu nhỏ bán thức ăn viết “Bún XX”. Người nọ hẳn là người mua kiêm chủ quán hoặc chủ quán nhỏ, nơi khe hở giữa các ngón tay đối phương có rất nhiều mỡ dầu.

Mặc dù không đến gần nhìn kĩ nhưng Nhậm Dật Phi liếc mắt cũng nhận ra đôi tay ông ta là đôi tay tiếp xúc với môi trường dầu máy lâu năm.

Như vậy, đôi tay này không thể nào xuất hiện trong một công việc liên quan đến ăn uống, cho dù có là bưng bê thức ăn cũng không được. Bởi vì khách khứa nhìn thấy sẽ theo bản năng đánh giá cửa hàng không đạt tiêu chuẩn an toàn vệ sinh thực phẩm.

Bên kia còn có một người phụ nữ trung niên cầm rổ đi chợ, bà mặc một bộ váy ngủ hoa, bên dưới phối với dép lê nhựa, đúng là phong cách điển hình của một bà chủ gia đình.

Có điều, người phụ nữ lại để một mái tóc ngắn thời thượng nhuộm màu xám tro, cực kỳ bắt mắt, chắc chắn mỗi tháng bà đều phải tốn nhiều tiền chăm sóc.

Đối phương mua thức ăn cũng cực kỳ dứt khoát nhanh nhẹn, không hề hỏi giá hay trả giá cò kè.

Lướt mắt xung quanh, người người đều giống như đang diễn kịch. Nhậm Dật Phi muốn tự thôi miên chính mình rằng đây là chuyện bình thường mà thôi, nhưng rồi hắn lại cảm thấy như thế quá sỉ nhục năng lực phân biệt mà hắn rèn luyện bao năm. 

Xem ra vấn đề đã không còn là người chơi hay NPC, vấn đề chính là có phải thế giới này có bug hay không?

“Oạch!” Đột nhiên một bà lão từ đâu té ngã trước mặt Nhậm Dật Phi.

Nền xi măng, mặt trên không trơn nhẵn, không có nước, đối phương ngã cách hắn khoảng một bước chân, không va ai chạm ai: À, ăn vạ.

“Ôi chao, tôi bị người đẩy ngã này trời ơi.” Bà lão vỗ chân gào to.

Nhậm Dật Phi không đáp tiếng nào.

“Có đạo đức chút nào hay không, có tình người chút nào hay không, sao lại đi xô người già cơ chứ!” Đôi mắt bà ta nhìn Nhậm Dật Phi chằm chằm.

“…” Mặc dù người nọ được phó bản tạo ra đi nữa thì hành động ăn vạ vẫn cực kỳ chuyên nghiệp, không có chút cảm giác không thích hợp, Nhậm Dật Phi thầm nghĩ.

“Làm gì đấy làm gì đấy?” Người đàn ông trung niên chú ý động tĩnh bên này, ông ta ném thùng nhựa xuống đất, áo lót ngày hè bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, bụng mỡ rung rung, “Bà già nằm đấy làm gì?”

Chết, không nghĩ là còn có cha mẹ nó ở đây. Tròng mắt bà lão hơi chuyển động tính toán, bộ dáng vừa yếu ớt tội nghiệp vừa bất lực.

Nơi góc chợ ầm vang một tiếng, mái lều che nắng bị gió thôi nghiêng khiến mọi người kinh hô hoảng sợ, may mắn là người bên dưới vẫn không có chuyện gì.

Gió càng lúc càng mạnh.

“Không cần để ý tới bà ta, loại người này lòng tham không đáy mưu mô chước quỷ, chú mày gặp quen rồi.”

Khí thế của người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên sắc bén ác liệt, hoàn toàn không giống một người dân biển. Có điều chính bản thân ông ta cũng không ý thức được chuyện này, người đàn ông kéo Nhậm Dật Phi theo qua bên kia.

“Tốt nhất nên dọn quán sớm chút, cứ nhìn thời tiết, chốc lát nữa thôi là sẽ đổ mưa to.” Có người bán cá vừa vụng về thu dọn cá biển vừa cảm khái như mấy cụ ông cụ bà ngư dân.

Thùng tôm cá của người đàn ông trung niên chỉ mới bán được một nửa, ông ta tiếp tục tìm người khác bán, Nhậm Dật Phi vẫn đứng ngẩn người như cũ.

Hắn thấy bà lão lúc nãy lại ngã xuống đất ăn vạ, đối phương là một đôi nam nữ trẻ tuổi, cô gái để mái tóc ngắn học sinh, người đàn ông bên cạnh vừa nhìn là biết đã bước ra xã hội làm việc, mặc tây trang phẳng phiu, hoàn toàn không hợp với không khí chợ cá.

Gió quá to, khoảng cách lại xa, Nhậm Dật Phi không thể nghe được bọn họ nói gì. Hắn nheo mắt phân biệt khẩu hình của hai người.

“…Tốn thời gian, tìm người trước…”

“Thỏ…” 

Người chơi tóc ngắn, người chơi xã hội, Nhậm Dật Phi dán cho bọn họ một cái thẻ lưu ý.

Không lâu sau nửa thùng hải sản cũng được bán hết. Người đàn ông trung niên gọi Nhậm Dật Phi một tiếng, hai người cùng nhau trở về.

Trời sắp bão, mọi người trong chợ đều vội vàng bán, vội vàng mua, bước chân gấp gáp đi qua đi lại.

Nhậm Dật Phi lại một lần nữa leo lên xe đẩy điện, bên cạnh là thùng nước, trong đó còn một con cua đá không lớn lắm, mấy con ốc biển và một con cá không biết loại gì. Chắc là không đáng giá nên không bán được.

Đường ra chợ là một con đường xi măng bằng phẳng, bên trái là dải cát dài dọc biển, bên phải là dãy nhà cửa thấp bé và núi non. Gió biển thổi đến đánh vào mặt hắn, bãi biển và nhà cửa hai bên từ từ lùi lại sau lưng. Cuối cùng, người qua kẻ lại trên đường xẹt nhanh như cây cỏ, thoát cái vụt qua đã không còn thấy rõ bóng dáng.

Không trung ảm đạm lạnh lẽo hòa cùng biển rộng xa tít thành một gam màu xám tro.

Nếu nơi này không phải phó bản thì tốt rồi, chắc chắn sẽ là một nơi thích hợp để du lịch, thả lỏng chính mình.

Chỉ là đáng tiếc.

“Nhóc mang mấy thứ kia về ăn đi.” Người đàn ông trung niên đằng trước cười ha hả nói, “Hôm nay ra biển bắt hải sản với chú, có mệt không? À, trong túi ni lông bên cạnh thùng nước có tiền phần nhóc đó.”

Nhậm Dật Phi lấy túi ni lông ra xem, một thùng hải sản bán hơn bảy trăm, mỗi người 350, còn lại đều là tiền lẻ.

Người đàn ông nói tiếp: “Nếu mỗi ngày đều thu hoạch như thế thì mười ngày là nhóc có thể gom đủ học phí rồi.”

Ông ta thật sự quan tâm đến tình huống kinh tế của nguyên chủ.

“Không phải có chính sách cho vay học phí sao?” Thi đậu đại học nhưng không đủ tiền học, chẳng lẽ trong thôn không cung cấp thông tin giúp đỡ sinh viên? Thậm chí trường học cũng vậy, chắc chắn trường học bên kia sẽ tạo cơ hội để sinh viên vừa học vừa làm, sẽ không để sinh viên của mình thất học chỉ vì điều kiện kinh tế khó khăn.

Hay là chính phủ trong thế giới này vẫn chưa hoàn chỉnh đến phương diện đó?

“Cho vay học phí?” Xe đẩy ba bánh đột ngột phanh gấp, Nhậm Dật Phi theo quán tính nhào tới, suýt chút nữa là té khỏi xe.

Người đàn ông trung niên hết mờ mịt rồi lại ngạc nhiên: “Cho vay học phí… Vì sao chú lại không nghĩ đến chuyện cho vay học phí?” Ông ta ôm đầu lẩm bẩm, trên mặt là biểu tình khó tin.

“Chú, chú sao vậy?” Nhậm Dật Phi lo lắng hỏi han, “Chú khó chịu chỗ nào hả?”

“Không có, nhóc xem chú này, đến chuyện quan trọng là cho vay học phí mà cũng có thể quên mất.” Người đàn ông buông tay xuống rồi giậm chân một cái, dường như đã điều chỉnh cảm xúc trở lại.

Thật sự quên mất?

Chưa chắc.

“Chú, lúc chiều chú có nói hôm trước bắt được một con tôm hùm to ơi là to ấy.” Nhậm Dật Phi mở miệng hỏi, “Nó to lắm không, chú cân được bao nhiêu cân?”

Đối phương cứng đờ người một lúc, sửng sốt tại chỗ: “Bao nhiêu cân… Bao nhiêu cân?”

Nếu là một chuyện cũ có ý nghĩa để người nọ nhắc tới, sao có thể không nhớ được cân lượng chính xác của nó? Một cân một lượng hay một cân chín lượng đi nữa, nhìn qua chỉ kém tám lượng, thực chất chất lượng và giá cả hoàn toàn bất đồng.

Nếu là ngư dân thì một chút giá tiền đều sẽ để ý, không thể không nhớ rõ những thứ này.

“Chú ơi,” hắn lại hỏi tiếp, “Chú bán một cân tôm hùm bao nhiêu tiền? Chắc là không ít đâu nhỉ?”

Thanh âm thanh niên vừa bình tĩnh vừa trầm thấp, thế nhưng người đàn ông nghe được không khác nào sét đánh bên tai. Ông ta kinh ngạc rồi cẩn thận nhớ lại, cuối cùng trên mặt hiện ra một loại biểu tình trống rỗng: “Chú… Tổng cộng bán được 65 đồng, một cân bao nhiêu tiền…”

Rốt cuộc là một cân tôm hùm bao nhiêu tiền? Rốt cuộc là một cân tôm hùm bao nhiêu tiền?

Hai vấn đề gắt gao áp chế người đàn ông, vẻ mặt ông ta càng trở nên mờ mịt.

“Vì sao chú quên mất?” Đối phương nhìn Nhậm Dật Phi, đôi mắt hơi trợn to. Hắn không biết phải miêu tả biểu tình người nọ như thế nào, chỉ có cảm giác giống như ông ta đã chịu phải kích thích mãnh liệt nào đó. 

“Chú không sao chứ?”

“Không…”

Một đường về sau, đối phương không còn mở miệng nói chuyện nữa, ông ta ném Nhậm Dật Phi trước sân một gian nhà cũ đơn tầng ven biển, chuẩn bị bỏ chạy lấy người.

“Chú ơi, cảm ơn chú nha.”

“Không, không khách khí, chú đã đồng ý với ba mẹ nhóc chăm sóc nhóc rồi.” Ông ta vừa dứt lời liền “vèo” một cái phóng xe chạy mất hút.

Tốc độ này đúng là không khác nào chạy trối chết thật.

“…” Nhậm Dật Phi bị ném trước sân cong khóe môi mỉm cười. Hắn cầm thùng nhựa, cá nhỏ bên trong lắc lư cái đuôi, phun ra một chuỗi bong bóng nước.

NPC không phù hợp với thiết lập nhân vật, NPC giả thiết có mâu thuẫn ký ức, nhìn có giống những vở kịch bị cải biên tùy ý và dàn diễn viên không có kỹ năng diễn xuất không?

Không phải là một người nào đó có vấn đề, cũng không phải nguyên nhân vì người chơi tham gia.

Thế giới này…

Giống như giả vậy.

Nhậm Dật Phi lấy một chiếc chìa khóa bằng đồng trong túi quần ra, nhìn sân nhỏ đánh giá một vòng.

Chỉ có ba gian nhà nhỏ. Bên phải là gian nhà chất đống củi lửa ở dưới mái hiên, cửa gỗ nhỏ mở ra, phía trong dường như có chút đồ vật linh tinh. Bên trái là một gian nhà đóng chặt cửa, trên đỉnh có ống khói, là nhà bếp.

Hai bên đều là gian phòng cũ nát, ít nhất đã được xây dựng hai ba mươi năm, cửa sổ và cửa chính là gỗ thuần, hơn nữa cũng không phải gỗ tốt, phía trên có rất nhiều dấu vết bị ăn mòn.

Gian nhà lớn nhất nằm ở chính giữa, so với gian nhà hai bên thì mới hơn một chút, vách tường sơn trắng lại, cửa sổ bằng kính, có thể nhìn thấy tấm rèm xanh xám trong nhà.

Có điều cửa chính vẫn làm bằng gỗ cũ, phía trên treo bóng đèn hình tròn nhẵn bóng, hai sườn dán câu đối Tết phai màu, trước cửa còn dán môn thần.

Hắn nhìn bốn phía không phát hiện có gì khác thường, xoay người đi đến gian nhà trung tâm.

“Meo——” Một con mèo nhỏ màu đen không biết từ đâu nhảy vào trong sân, hướng về phía Nhậm Dật Phi kêu thảm mấy tiếng. Hắn cảm thấy thú vị nên lấy một con cá nhỏ từ trong thùng nước đẩy qua chỗ nó.

“Meo meo, ăn cá nè.”

“Ngao, ngao.” Cá nhỏ giãy đuôi hai cái, mèo đen lập tức dựng lông cảnh giác lùi về phía sau, hướng về phía hắn kêu to một tiếng rồi chạy mất.

“Không ăn thịt sống? Xem ra không phải mèo hoang.” Nhậm Dật Phi nhìn cá nhỏ còn đang đập đuôi dưới đất, hắn nhặt lên ném vào thùng nước rồi đi về phía cửa.

Ban đầu Nhậm Dật Phi nhìn gian phòng khá thấp, nhưng khi hắn đi qua thì mới biết nó đúng là thấp thật, cửa chính chỉ cao hơn hắn nửa cái đầu mà thôi.

Chìa khóa cắm vào rồi chuyển động. Cửa mở ra, Nhậm Dật Phi vào phòng.

“Bang” một tiếng, cửa đóng lại.

Lộc cộc, lộc cộc, dấu chân ướt sũng vẫn luôn đi thẳng một đường trên con đường xi măng xuất hiện nơi bọn họ đứng lúc nãy, sau đó lại gần gian nhà ở, mãi cho đến cửa.

Vệt nước theo dấu chân trên nền xi măng rất nhanh liền biến mất, dấu chân ướt dầm dề trước cửa lại đọng lại thật lâu.
Bình Luận (0)
Comment