Thằng Nhỏ Ngốc

Chương 11

Trời hè tối muộn, lúc Hiểu Quả làm xong chân trời vẫn còn ánh sáng nhàn nhạt, giờ cậu chạy tới biệt thự ăn cơm may ra vẫn kịp, nhưng Hiểu Quả không chạy đi, bởi vì cậu nhận ra, táo mình mua đã đi đâu mất rồi? Vừa nãy để tiện làm việc nên cậu bọc táo kỹ trong túi nilon rồi để dưới gốc cây, bây giờ thu dọn dụng cụ xong, quay về chỗ tìm lại không thấy táo đâu nữa.

Mã Lỗi bên cạnh khiêng xẻng lên, không buồn nhìn Hiểu Quả, chỉ nói cụt lủn một câu hắn phải về báo cáo kết quả làm việc, sau đó đi thẳng về trung tâm bảo dưởng, bỏ lại Hiểu Quả một mình chạy tới chạy lui quanh gốc đại thụ tìm kiếm, chỉ kém không đào lên tìm. Trời dần tối mịt, chỉ còn sót lại vầng sáng nhàn nhạt từ mấy ngọn đèn đường, Hiểu Quả quỳ rạp dưới đất lần mò tới nỗi bùn đất bám đầy hai tay mà vẫn chẳng thấy táo đâu, đành khổ sở bỏ cuộc.

“Táo…Táo….”

Hiểu Quả từ từ đi về phía biệt thự, miệng nhớ mãi không quên than thở, ngữ khí sa sút mất tinh thần. Khi cậu tới nơi La Vực ở, căn nhà lúc trước luôn sáng ánh đèn ấm áp lại chỉ còn màu tối đen.

Hiểu Quả đứng ở bậc thang một lúc, tiến lên khẽ gõ cửa.

Cậu vẫn không biết dùng cái chuông kia, cũng không có ai dạy cho cậu, tiếng gõ cửa căn bản không truyền được vào trong nhà, nói chi để người trên lầu nghe được. Nhưng Hiểu Quả vẫn không bỏ cuộc, dưới sự gắng sức tận lực suốt một thời gian dài, cuối cùng cửa cũng mở ra, Phương Tỉ xuất hiện.

Vẻ mặt thầy Phương không lộ gì khác thường, không đợi Hiểu Quả mở miệng hắn đã bảo cậu về đi, La Vực ngủ rồi.

Hiểu Quả hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng khi nói đến từ “Táo”, giọng cậu lại hạ xuống thấp thật thấp, Hiểu Quả cứ đứng đơ ra đó, cảm giác như mình đã làm sai chuyện gì.

Phương Tỉ không hiểu ý của cậu, muốn bảo Hiểu Quả về để mình đóng cửa, nhưng Hiểu Quả vẫn không nhúc nhích, Phương Tỉ nâng tay, không biết nghĩ tới cái gì, hắn lại hạ tay xuống.

“Tôi bảo tài xế đưa cậu về, không lại lạc đường.”

Phương Tỉ gọi tài xế, lựa lời lựa tiếng dỗ Hiểu Quả ngồi vào xe, nhìn xe chầm chậm lái khỏi biệt thự, đợi tới khi chiếc xe cắt ngang màn đêm dần biến mất về nơi xa, hắn mới đóng cửa lại.

Lúc lên lầu, Phương Tỉ nhịn không được nhìn về phía cửa phòng của La Vực ở cuối hàng lang, có chút đăm chiêu, một lát sau mới quay về phòng mình.

***

Từ ngày hẹn không thành đó, đã mười ngày liên tục Hiểu Quả không gặp lại La Vực. Đối phương không bảo Phương Tỉ hay nhân viên vận chuyển tới gọi cậu đến chơi như trước nữa, thế là Hiểu Quả tự tới khu biệt thự tìm y. Lúc cậu gõ cửa thỉnh thoảng sẽ có người ra mở, khi là Phương Tỉ khi là dì Chu, nhưng không bao giờ là La Vực cả, bọn họ luôn nói La Vực đang nghỉ ngơi, hoặc không có ở nhà, sau đó khuyên cậu lần sau lại tới, Hiểu Quả đều tin hết, vài ngày sau cậu lại tới gõ cửa, cứ thế lặp đi lặp lại.

Không biết có phải Hiểu Quả không hiểu thế nào là nản lòng thoái chí hay không, lần nào đứng gõ cửa cậu cũng đều có vẻ rất cao hứng, mãi tới khi Phương Tỉ hay dì Chu dập tắt nhiệt tình của cậu mới thôi. Lần gần đây nhất là hai hôm trước, Hiểu Quả tới vì muốn chia sẻ tin tốt cho La Vực.

Hiểu Quả nhận được tiền lương, muốn mua lại hai quả táo tặng cho La Vực, nhưng táo giảm giá của vườn trái cây đã bán hết mất rồi, cậu không mua nổi táo giá gốc, đành cất tiền dưới gối, chờ khi nào có táo giảm giá thì mua sau. Hiểu Quả chờ a chờ, cứ tưởng còn lâu mới có táo như lời chị Triệu nói, không ngờ cậu số may, tới hội ngắm hoa Trung thu vườn sẽ lại bán hoa quả với giá ưu đãi, Hiểu Qua nghe được tin liền vội vã chạy tới muốn nói cho La Vực biết cậu sẽ mua quà tặng y, kết quả lại thất vọng trở về.

Nghe Phương Tỉ lôi lý do đã thoái thác mấy lần ra nói, Hiểu Quả chỉ có thể thầm nghĩ “La Vực ở đâu rồi”, sau đó hậm hực bỏ về.

Song, Hiểu Quả không để ý thấy, mỗi lần cậu rời đi, ở góc tối nơi cửa sổ lầu hai luôn có một người yên lặng đứng đó, nhìn theo bóng dáng xa dần của cậu.

La Vực không lộ bất cứ biểu cảm gì, chỉ có điều khuôn mặt y càng trở nên xanh xao tái nhợt.

Tuy không nhìn thấy La Vực, nhưng với người không gặp không bỏ cuộc như Hiểu Quả mà nói, chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới việc cậu mua quà tặng y cả.

Hôm đó trời mưa rất lớn, thỉnh thoảng lại vang lên mấy tiếng sấm rền, Hiểu Quả bước dưới màn mưa đi về ký túc xá. Cậu chẳng mấy khi dùng ô,  chỉ toàn mặc áo mưa quảng cáo mà khu nhà phát, áo mưa rộng thùng thình, trước ngực còn in mấy câu quảng cáo, cậu buộc dây thật chặt, lộ ra mỗi cái mặt tròn tròn, cổ không cử động được, nhưng được cái toàn cả cơ thể đều được che kín, cho nên không bị ướt mấy.

Giờ là mùa hè, song đi đường mưa gió cũng hơi lạnh, lúc về tới ký túc xá cậu lạnh tới run lên, hắt xì liên tục. May mà Hứa Long không ở trong phòng tắm, người đàn ông và bé trai kia đang ngủ, Hiểu Quả có thể cởi áo mưa vào tắm giặt thoải mái.

Hiểu Quả tắm xong, vừa lau tóc vừa nhẩm nhẩm số tiền mình đang có, ngày mai là cậu có thể mua táo được rồi, vậy mà khi trèo lên giường mò xuống gối đầu định lấy tiền lương mới được phát, lại chẳng thấy tiền đâu.

Ô?

Hiểu Quả nghi hoặc, cẩn thận tìm một lúc lâu, cuối cùng lột cả vỏ gối ra mà vẫn không thấy tiền.

Tiền của mình đâu?!!!

Hiểu Quả khẩn trương.

Một lớn một nhỏ đang ôm nhau mơ màng ngủ bị cậu đánh thức, người đàn ông kia vừa dỗ đứa nhỏ vừa nhìn Hiểu Quả chằm chặp, giương mắt nhìn cậu tìm từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, nôn nóng cuống quýt, lần này cũng giống như khi mất táo, cậu tìm chỉ thiếu chưa lật tung cả cái ký túc xá lên, lại vẫn chẳng có kết quả gì.

Chỉ là chuyện lần này nghiêm trọng hơn mất táo nhiều lắm, đó là tiền lương cả một tháng của Hiểu Quả. Thường thì vườn sinh thái sẽ chuyển tiền lương của những người như cậu vào tài khoản của người giám hộ, chỉ có Hiểu Quả nhận tiền mặt. Lư Vi Hồng sẽ đến lấy tiền sau, chị để lại một khoản tiền cho cậu chi tiêu hàng ngày, phần còn lại thì gửi vào ngân hàng của cậu, cũng giữ mật khẩu luôn cho cậu, chị bảo nếu cần thêm tiền thì tới tìm chị sau. Từ khi vào vườn sinh thái tới giờ Hiểu Quả vẫn bình yên vô sự, chưa bị mất tiền bao giờ, lần này cô Lư còn chưa kịp tới, tiền đã đi đâu mất rồi?!

Hiểu Quả gấp đến đỏ con mắt, cậu vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia, lập tức hỏi, “Anh có thấy, tiền của tôi, đâu không? Tiền của tôi, không thấy nữa… Có rất nhiều rất nhiều, tiền.”

Người đàn ông hờ hững nhìn cậu, làm như không nghe thấy trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Hiểu Quả kinh ngạc đứng tại chỗ, thật lâu sau, cậu như con ruồi mất phương hướng chạy loạn trong phòng, âm thanh từ miệng cũng ngày càng to, thấp thoáng bi thương.

“Vì sao, không thấy…. Đâu rồi, đâu… Tiền đâu rồi? Không ở đây… Không có, ở đây…. Không có nữa… Ai thấy, tiền của tôi, không…”

Hai người muốn ngủ bị phiền không chịu nổi, người đàn ông còn đỡ, chứ đứa bé thì mất hết kiên nhẫn, nghe Hiểu Quả lặp đi lặp lại như cái máy hỏng, nó đột nhiên bật thốt một câu, “Tiền của anh bị người kia —-”

Vừa mở mồm ra nói được một nửa, miệng nó đã bị bịt kín.

Người đàn ông duỗi năm ngón tay che đi ánh nhìn của Nguyễn Hiểu Quả, một lúc sau rốt cuộc nói, “Chỉ cần cậu nhớ kỹ, không phải là chúng tôi lấy.” Như sợ chọc phải phiền phức gì, hắn lạnh lùng bổ sung thêm một câu, “Cũng không phải chúng tôi nói cho cậu.” Nói xong hắn xuống giường, dắt bé trai vào phòng tắm.

Có lẽ chỉ từng đó câu không đủ để Hiểu Quả nhận ra điều gì, cậu không rõ thâm ý của người đàn ông, nhưng cậu có thể nhận ra phương hướng đứa bé trai vừa chỉ — chiếc giường đối diện giường của Hiểu Quả, nơi Hứa Long nằm ngủ.

Hiểu Quả trợn to mắt nhìn ổ chăn vứt đủ thứ thượng vàng hạ cám kia, ngơ ngác tiến về phía trước hai bước, vừa định tới gần, cửa phòng đột nhiên bị đá văng, giọng nói oang oang của Hứa Long truyện đến.

“Mày làm gì hả!!”

Hiểu Quả bị dọa sợ, quay đầu liền thấy đối phương như hung thần ác sát trừng mình.

“Tôi… Tiền của tôi…”

Hiểu Quả mới nói được mấy từ, Hứa Long đã khàn giọng gầm lên, “Tiền? Tiền gì? Ai trộm tiền của mày, mày muốn đổ oan cho tao à?!” Nói xong cậu ta còn đẩy mạnh cậu một cái.

Hiểu Quả bị đẩy rụt về sau, thấy Hứa Long hùng hùng hổ hổ trèo lên giường cầm điện thoại của mình chạy ra ngoài.

Hiểu Quả vội vàng đứng dậy, chậm rãi theo sau hắn.

“Vậy cậu… Có thấy tiền, của tôi không?”

Hứa Long không để ý tới cậu, chân bước nhanh hơn.

Hiểu Quả cũng chạy chậm theo hắn.

“Đệt, thằng ngu này mày đi theo tao làm gì, còn theo nữa tao đánh chết mày!” Hứa Long quát.

“….Cậu đừng lấy, tiền của tôi…” Hiểu Quả vẫn bám mãi chuyện này không thôi, “Trả tiền cho tôi…”

“Đã bảo không lấy rồi cơ mà, mẹ mày!” Hứa Long trùm mũ áo lên đầu, chạy vào màn mưa.

Không ngờ Hiểu Quả cũng xông ra ngoài, mưa càng ngày càng dữ dội hơn, từng giọt mưa to như hạt đậu nện mạnh lên đầu, lên trán cậu, ẩn ẩn đau.

Hiểu Quả kêu to về phía Hứa Long, “Trả lại cho tôi… Tiền của tôi, tôi… Tôi sẽ nói với, cô Lư…”

Hứa Long bị chọc tức, “Mách thì mách, mày đi mách đi, tao phải sợ bà đó à, thằng thiểu năng! Không trả cho mày đấy!” Dứt lời, hắn liền quẹo vào một ngõ nhỏ.

Hiểu Quả nhìn người vừa đứng trước mặt thoáng cái đã lặn mất tăm hơi, cậu hơi ngừng bước, mưa to đến mức cậu sắp không mở nổi mắt, Hiểu Quả mờ mịt nhìn xung quanh, vậy nhưng cả con phố trừ mấy cửa tiệm còn sáng đèn, chỉ có mình cậu…
Bình Luận (0)
Comment