Thằng Nhỏ Ngốc

Chương 7

Ngày ấy La Vực không để Dương Thi Hàm ngủ lại, truyền nước xong y liền bảo cô về, Dương Thi Hàm bận bịu mấy tiếng nấu cho y rất nhiều món ăn tốt cho sức khỏe của La Vực, lại sợ đồ không được tươi ngon, cẩn thận cất vào tủ lạnh, thế nhưng hôm sau khi thấy dì Chu bưng những đồ này lên, mày La Vực nhíu chặt lại.

Dì Chu hiểu rõ, không cần La Vực nhiều lời, bà lập tức dọn số đồ ăn này đi.

La Vực gọi bà lại, “Đừng vứt, lãng phí lắm.”

Dì Chu chần chờ, lại nghe La Vực đáng tiếc nói, “Cho chó mèo ăn đi, để bọn nó có cơ hội ăn thêm chút đồ ngon. À, đúng rồi, nhớ đặt đồ xa xa, đừng để bọn nó nghe mùi chạy đến nhà.”

Đợi dì Chu đi, La Vực ngồi một mình xem tin tức trên tivi.

“….Hôm nay tập đoàn Kình Lãng đã tiến hành buổi ký kết long trọng với bất động sản Lương Tín thành phố F. Thông qua việc xây dựng khách sạn đạt tiêu chuẩn năm sao đầu tiên tại thành phố và cũng là khách sạn thứ 23 của tập đoàn, Kình Lãng đã chính thức gia nhập khu biệt thự kiểu Âu của giới thượng lưu tại đây, đồng thời cũng là nét nhấn cho sự phát triển du lịch trong ba năm tiếp theo của thành phố, theo…”

La Vực nghe lý do thoái thác lê thê chán nản của Chính phủ, liếc mắt nhìn từng người đang tham gia lễ ký kết một lần, nhàm chán đổi kênh, từ kênh tài chính kinh tế đến kênh thể theo, cuối cùng ngừng ở kênh nông thôn.

Một căn nhà lụp xụp chực đổ, chẳng có mấy đồ đạc, quần áo bẩn thỉu phủ kín màn hình, một người phụ nữ ngăm đen bế đứa bé đang kêu gào ầm ĩ nhìn vào màn hình than thở việc được nhận phúc lợi khó khăn biết chừng nào.

Không ai muốn quyên góp cho chúng tôi, chị lau nước mắt nói, dù có quyên tiền thì cũng phải đưa đến cấp cao trước, từng tầng từng tầng, tới chúng tôi thì còn lại bao nhiêu cơ chứ.

Vậy có ai tới nhận nuôi con chị không? Phóng viên hỏi.

Người phụ nữ như nghe được chuyện Nghìn lẻ một đêm, trẻ con bình thường còn bị bỏ đi, làm gì có ai tình nguyện nhận nuôi một đứa trẻ khuyết tật, lại còn là bị thiểu năng, chẳng phải nếu nhận nuôi thì sẽ phải nuôi nó cả đời sao, ai mà muốn vác một cục nợ như thế về nhà.

Người phụ nữ vừa nói vừa khóc, giọng nói kia như quanh quẩn vang vọng suốt ba ngày ba đêm.

“Chậc chậc.” La Vực nhăn mày, “Thật đáng thương.”

Đột nhiên như nghĩ ra ý gì hay, y cầm điện thoại gọi cho Tiếu Tỉnh Dương.

“Tiểu Tiếu.” La Vực nhẹ nhàng nói, “Cậu tới chỗ tôi một chuyến, tôi có tài liệu muốn nhờ cậu…”

Không bao lâu sau, có người tới gõ cửa biệt thự, người tới chẳng phải ai khác, chính là vị trợ lý trẻ tuổi mà quản lý Dư gặp lần trước.

“Tôi đã mang hợp đồng đến, chúng ta cũng đã liên hệ với bên kia rồi.” Tiếu Tỉnh Dương đưa từng tài liệu cho La Vực xem.

La Vực còn nhìn tivi, “Bọn họ nói thế nào.”

Tiếu Tỉnh Dương có vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, song lại chẳng có biểu cảm gì, khiến hắn có vẻ cứng nhắc rập khuôn, hắn nói, “Tất nhiên bọn họ vô cùng đồng ý, chỉ có điều họ hi vọng có thể thông qua đài truyền hình khen ngợi Kình Lãng một chút.”

“Ha,” La Vực cong mắt, khinh thường nói, “Phiền phức.”

“Vâng, cho nên tôi đã từ chối.” Không cần nghĩ cũng biết, sếp của bọn họ sẽ không nhận lời phỏng vấn, “Ngài có thể nhìn qua hợp đồng.”

“Được rồi.” La Vực cầm hợp đồng, dứt khoát đặt bút ký, nét bút tiêu sái mạnh mẽ.

Trợ lý đã quen y như vậy, lưu loát thu dọn lại hợp đồng, “Vậy nếu mấy người phó giám đốc La có hỏi…”

Tầm mắt La Vực chuyển về tivi, màn hình đã chuyển qua kênh thiếu nhi, y thuận miệng nói, “Không cần lo lắng, qua mấy hôm nữa bọn họ sẽ đến gặp tôi, đến lúc đó tôi sẽ tự mình nói với bọn họ.”

“Vâng.” Tiếu Tỉnh Dương nghe lệnh, mau chóng lui về.

Tivi lúc này đang chiếu cảnh phim hoạt hình một đám trâu gà cừu lợn bị một con rắn đuổi chạy tứ tung, La Vực nhìn tivi, không khỏi bật cười ha hả.

***

Không biết vì La Vực liệu sự như thần hay người tới thăm tâm tư quá đơn giản, quả nhiên không quá vài ngày sau, biệt thự lại đón chào vị khách mới.

La Vực vừa chọn vài món ăn thích hợp để dì Chu chuẩn bị, không quên bảo Phương Tỉ tới vườn trái cây mời Hiểu Quả đến ăn cơm, thế mà người này lại cố tình tới gõ cửa.

Tuy nhiên phó giám đốc La không chỉ đến một mình, ông còn mang theo quý phu nhân phúc hậu cao sang của mình tới.

La Vực hào phóng mời bọn họ vào nhà, lại còn pha một bình trà quý mời khách, khiến đối phương thụ sủng nhược kinh, vội vã chìa món quà quý giá đáp lễ, nào là nhuận phế, nào là bổ khí, toàn là đồ bổ chạy xa ngàn dặm mới tìm được cả, hết thảy đúng là suy nghĩ cho sức khỏe của La Vực mà.

La Vực cảm tạ, “Đã khiến chú hai phải lo lắng rồi.”

La Thái Dung vội hô lên, “Nói chi vậy, cháu phải khỏe lên thì bọn chú mới yên tâm được.”

Lưu Tuyết Thúy bên cạnh cũng quan tâm hỏi, “La Vực à, bác sĩ nói tình hình gần đầy sao rồi? Có cần phải tiếp tục hóa trị nữa không?”

La Vực tựa vào lưng ghế, thở dài, “Coi như cháu số dai, hoặc là do Diêm Vương ghét bỏ cháu, tới quỷ môn quan rồi còn bị đá về. Nhưng qua trận bệnh này sức khỏe chắc hẳn sẽ không bằng được như trước kia, cháu cũng chẳng mong chờ gì nhiều, có thể sống thêm thời gian nữa là cháu đã thỏa mãn rồi.”

Giọng điệu sa sút chán nản khiến La Thái Dung nghe mà nhíu mày, ông ta nhìn La Vực, tuy sắc mặt của y đã tốt hơn năm ngoái khá nhiều, song sắc da vẫn xanh xao tái nhợt, chân tay lộ ra ngoài quần áo đều cực kì gầy yếu, quả thật kém người khỏe mạnh nhiều lắm.

La Thái Dung thầm thở phào, mặt ngoài lại tỏ vẻ nghiêm túc an ủi, “Không vội không vội, cứ chậm rãi chăm sóc, thân thể ắt sẽ khỏe lên.”

Lưu Tuyết Thúy cũng phụ họa theo.

La Vực cảm động, “Cháu xin được nhận tâm ý của chú hai thím hai, chuyện công ty cũng phiền chú hai để ý rồi.”

“Đó là chuyện tất nhiên, là chuyện tất nhiên.” La Thái Dung đáp. Nghe La Vực nhắc tới công ty, La Thái Dung như tìm được cánh cửa đột phá, chuyển đề tài, “Ừm… La Vực à, chú nghe nói sáu tháng cuối năm công ty ta sẽ hợp tác với “Quỹ Hy vọng”? Lại còn do trợ lý Tiếu phụ trách. Chú hỏi lão Tam rồi, chú ấy không biết chuyện này, cháu đã lâu không tới công ty, không biết có nghe được chuyện này không? Hay là có nhầm lẫn gì?”

La Thái Dung cẩn thận hỏi, tay vô thức không ngừng xoa hai bên đầu gối, cảm giác không yên vô thức tràn ra. La Vực đều thấy cả, y phối hợp trả lời, “Ừm, đúng là có chuyện như vậy, cháu mới ký hợp đồng, chưa kịp nói với chú hai.”

Quả nhiên, La Thái Dung thoáng cái thay đổi sắc mặt, tuy nhiên ông ta vẫn che giấu sự phản đối của mình, “Là do lãnh đạo có hạng mục mới đầu tư sao? Hay tập đoàn Kình Lãng có kế hoạch mở rộng thị trường trong và ngoài nước?”

La Vực lắc đầu, “Không phải, chú hai không biết đâu, sau khi bị bệnh, cháu đã thấu hiểu rất nhiều chuyện, ở đời thứ gì là quan trọng nhất, tiền tài quyền thế? Lúc nào cũng tranh đoạt anh chết tôi sống, tới khi chết có mang theo được gì đâu, chẳng thà nhân lúc còn cơ hội tranh thủ góp sức giúp đỡ mọi người, tiếp thêm cơ hội sống cho họ, như vậy sẽ tốt biết bao.”

La Thái Dung nghe mà hết hồn, ông ta nhịn không được mắng to trong lòng: La Vực mày giỏi lắm, một câu “Thấu hiểu” mà có thể không buồn chớp mắt ném hai triệu ra ngoài??!! Lại chẳng phải là hạng mục quan trọng gì, càng không có tiềm lực phát triển, vô duyên vô cớ ném tiền qua cửa sổ, dựa vào cái gì? Tiếp thêm cơ hội sống? Nghĩ đến đắc chí!

La Vực nhìn ánh mắt bất giác lộ hung quang của La Thái Dung, nụ cười bên môi càng sâu, y bất ngờ kéo tay La Thái Dung, lòng bàn tay y lạnh lẽo như hàn băng đắm dưới hồ nước mấy trăm năm, dọa đối phương thảng thốt không thôi.

“Tất cả đều là người một nhà, nào còn chuyện gì quan trọng hơn thế nữa.”

Người một nhà?!

Giờ thì ngay đến Lưu Tuyết Thúy cũng không giữ nổi vẻ mặt nhu hòa, vết sẹo to bằng cái bát trên lưng La Thái Dung còn chưa mờ, cách áo sơ mi cũng nhìn thấy vết lõm, người một nhà? Có mà muốn mạng của cả nhà thì có!

Ngay khi bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên cứng nhắc, cửa mở ra, La Thái Dung thấy Phương Tỉ bước vào phòng, phía sau có một thiếu niên, cậu ta thấy bọn họ liền tò mò nhìn lại.

La Vực nghe được động tĩnh quay đầu lại, thấy người kia, y ôn nhu cười nói, “Chờ một chút là được, trời nóng, cậu uống chút đồ gì đi.” Nói xong y nhìn về phía Phương Tỉ.

Phương Tỉ vuốt cằm, liếc vợ chồng La Thái Dung, sau đó dắt Nguyễn Hiểu Quả lên lầu, chẳng bao lâu sau hắn đã một mình quay trở lại, yên lặng đứng bên cạnh La Vực.

La Vực nhìn đồng hồ, gọi dì Chu mang điểm tâm mời hai người, “Chú thím nếm thử chút đi, năm nay tay nghề của dì Chu tiến bộ hơn nhiều.”

Lưu Tuyết Thúy nhìn bát cháo nhuyễn màu đỏ nhạt trước mặt, không nhúc nhích.

“Sao thím hai không ăn? Cháo này được nấu từ hoa quả tươi và ngũ cốc, màu sắc thì kì lạ vậy thôi chứ bổ dưỡng lắm.” La Vực giải thích, nhìn dáng vẻ Lưu Tuyết Thúy, y tri kỉ bổ sung, “Không phải thịt, đều là hoa quả thôi, thím hai đừng căng thẳng.”

Không biết Lưu Tuyết Thúy nghĩ gì, sắc mặt càng thêm bợt bạt.

Bà ta không muốn ăn, La Vực cũng không ép, y quay lại vấn đề hai người họ đang quan tâm, nói với La Thái Dung còn chưa kịp hồi thần, “Chú hai đừng lo, đây là chuyện tốt, cũng có thể mang đến nhiều lợi ích, tiền chi ra, Kình Lãng sẽ đạt được nhiều lợi ích xã hội, không để chú lỗ vốn đâu, hơn nữa… Trẻ thiểu năng thực sự rất đáng thương. Giờ chú hai không hiểu cũng là chuyện bình thường thôi, nếu một ngày nào đó chú không cẩn thận thành ra thế, ắt sẽ hiểu nỗi khổ của bọn họ.”

—– Keng.

Không biết câu nào của La Vực làm bàn tay mới bưng bát của La Thái Dung rung mạnh lên, cháo nhuyễn trong bát đổ xuống đùi, thoáng nhìn lại có vẻ giống vệt máu tươi.

La Vực chậm rãi rút khăn đưa qua, lau lau mấy cái cho La Thái Dung, thấy dinh dính, y liền thu tay về.

“Coi chú căng thẳng chưa kìa, nói đùa thôi mà.” La Vực thản nhiên nói.

Thấy La Thái Dung và Lưu Tuyết Thúy có vẻ không muốn nói thêm gì nữa, La Vực buông bát đứng dậy.

“Hai vị có muốn ở lại dùng bữa tối không?”

Lưu Tuyết Thúy vội vàng lắc đầu, La Thái Dung cũng ngập ngừng nói, “Không, không cần phiền đâu, chú thím… về thôi.”

“Ừm, cháu cũng hơi mệt, không tiễn chú hai thím hai được, hai người nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”

La Vực cười quan tâm, tiện đà xoay người lên lầu, bỏ lại hai người như vừa chịu kinh hách trong phòng, họ ngồi yên một lát, sau đó cầm đồ xông ra ngoài cửa.
Bình Luận (0)
Comment