Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh

Chương 11

Nguyễn Miên Miên vừa vào cao ốc, nhanh như tên lửa cô chạy về phía thang máy,ấn nút đi đến tầng cao nhất của tòa nhà.

Nhưng mà cô chạy nhanh cỡ nào vẫn không cản nổi cơn giận dữ của Lam Dạ Hiên,cơn bực tức tích góp mấy giờ liền cho nên khi cô đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra thì cơn giận lập tức bùng nổ.

“Nguyễn Miên Miên……”Tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc,Nguyễn Miên Miên run rẩy một chút,đầu có chút đau sau đó trợn to mắt nhìn về phía bàn làm việc Lam Dạ Hiên đang ngồi đó mặt rất giận giữ nha…

Không thể không thừa nhận Lam Dạ Hiên nóng giận thật là khủng bố,nhưng mà môi mỏng nhếch lên xem qua hắn cũng là một mỹ nam

Đôi lông mày ấy với dáng vẻ của hắn làm cho Nguyễn Miên Miên cảm thấy có chút giống Lạm Dạ Ảnh…

Cô lắc đầu cho rằng mình lầm rồi nhất định nhìn lầm,tuyệt đối không phải…

“Tổng, tổng giám đốc……” Nguyễn Miên Miên gọi khẽ một tiếng: “Tài liệu…..tôi đã mang đến……”

Ngài lão nhân gia đừng nóng giận được không?Nàng cố gắng cẩn thận không để hắn giận thêm.

Lam Dạ Hiên lạnh lùng liếc mắt trừng cô,gầm nhẹ: “Còn không mau đem tài liệu trên tay cô đến đây……”

“Dạ…..”Nguyễn Miên Miên vội vàng đưa tài liệu trên tay đến,Lam Dạ Hiên nhận lấy nhưng huyện thái dương lại nhịn không được tức giận nhúc nhích làm cho cả người Nguyễn Miên Miên run rẩy,lão nhân gia a…

Cô không nên bỏ gà chọn xương a..

Nàng thử nhích chân về sau chuẩn bị chuồn ra ngoài.

Đúng lúc đó Lam Dạ Hiên vừa ngẩng đầu lên,ánh mắt sắc bén như chim ưng ngó nàng chằm chằm “Ở chổ này đợi ta….”

Nói xong, liền cầm tài liệu đi ra ngoài cửa văn phòng.

Nguyễn Miên Miên hít sâu một hơi,sau khi Lam Dạ Hiên ra khỏi đây nàng mới thở phào nhẹ nhỏm,xem ra tài liệu không có vấn đề gì..

Cuối cùng cũng tránh được một một trận mắng nha!

Nhưng mà,bảo cô ở lại….A a,còn muốn mắng cô nữa sao?

Cô lau mồ hôi lạnh trên trán,đành chịu thôi ai biểu cô là cấp dưới,nhất là có một tổng giám đốc âm tình bất định nàng chắc chắn chắn khó sống rồi.

Đặc biệt hắn có thân hình cao lớn như sói,mắt sáng như đuốc,Nguyễn Miên Miên mỗi lần nghĩ đến đều sợ hãi,liệu có một ngày nào đó sói xám xé con cừu nhỏ như nàng không.

Mặc dù cô cũng không tốt hơn bao nhiêu nhưng so với Lam Dạ Hiên cô chỉ là con cừu nhỏ thôi.

“Răng rắc…”Cửa phòng mở ra,ngay sau đó Lam Dạ Hiên giẫm lên sàn nhà có quy luật bước vào,Nguyễn Miên Miên sống lưng cứng đờ,thân thể đứng thẳng,quay đầu lại: “Tổng….tổng giám đốc có gì cần dặn dò không?”

Lam Dạ Hiên đột nhiên nhíu mày,sâu trong con ngươi hiện lên vẻ lạnh nhạt hỏi nàng “Vì sao đến muộn?”

Nguyễn Miên Miên ngẩn ra trốn tránh ánh mắt của hắn nói: “Ngày qua hôm,có thể là do ngủ trễ…..”

Mồ hôi tuôn rơi không phải là cô ngủ trễ mà dường như là không có ngủ, chiến đấu hăng hái cả đêm…

Lam Dạ Hiên đột nhiên cười,tiếng cười này dường như làm cho Nguyễn Miên Miên sởn tóc gáy,giọng người này và Lam Dạ Ảnh rất giống nhau a….

Còn nửa,còn nửa,vì sao tổng giám đốc cười?Vì sao muốn cười?

Thật là không đúng lúc gì hết!Hừ!

Lam Dạ Hiên nhìn chăm chằm vào đôi mắt đen của cô,khóe miệng lại nhếch lên nở nụ cười “Là như vậy sao?Xem ra cô công tác quá mệt mỏi rồi phải không?Có muốn nghỉ ngơi vài ngày để đi thư giản không?”

Nguyễn Miên Miên đang ngẩn người lập tức giật mình nói: “Không cần nghỉ,không cần,tổng giám đốc tôi tuyệt đối không mệt…..”

Lam Dạ Hiên cười mà như không nhìn cô đang sợ hãi,mắt hắn càng sáng hơn.

Nguyễn Miên Miên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,nếu cô thừa nhận mình không thể đảm nhiệm công việc này,cô nhất định sẽ bị thất nghiệp?

Ông trời ơi,nếu thất nghiệp cô phải làm sao?Chắc sau này cô sẽ bị mẹ bắt chọn ba nhặt bốn,bị thúc giục…..đi xem mắt cho coi…
Bình Luận (0)
Comment