Thẳng Nữ Sắt Thép, Chó Con Bị Chọc Khóc

Chương 21

Biên tập: Nhã.

Makerspace.

Nhìn đồng hồ treo tường, giờ đã quá mười hai giờ trưa.

Hứa Hải Bình duỗi người ra sau, cổ hắn thực sự rất đau nên hắn lại vặn trái vặn phải vài lần.

Hứa Hải Bình đeo kính gọng đen, khuôn mặt vuông vức, có thể là do thường xuyên thức khuya viết số hiệu, nên mặt hắn quanh năm có mụn, da cũng tương đối xỉn màu, nhưng với tư cách là trạch nam thì hắn không cần quá để ý đến ngoại hình.

Viết một phần mềm thật sự là chuyện không dễ dàng, đôi khi ngay cả một chương trình nhỏ cũng có thể không vận hành được do các ti tỉ loại bug, đôi khi còn không có thời gian tìm bug nhưng vẫn lỗi không vận hành được.

Hắn nhìn Đường Miểu, cô nàng vẫn đang chuyên chú viết chương trình, vẻ mặt cực kỳ chăm chú.

“Đường Miểu.”

“Gì vậy?”

“Hôm qua học trưởng phòng 402 nói với tôi Phó Khả Dịch đã đột nhập vào máy tính trong phòng giám sát để tìm đoạn video đã bị xóa kia. Cửa phòng giám sát có camera ghi lại, Phó Khả Dịch đứng ở cửa một lúc rồi mới rời đi, có khả năng là cậu nhõi kia còn lợi hại hơn chúng ta.”

Động tác tay Đường Miểu hơi ngừng lại: “Ừ.”

Hứa Hải Bình thực sự rất đói nên chỉ đành cầm cặp hỏi: “Có đi ăn cơm không?”

“Ông đi trước đi, tôi vẫn chưa làm xong.”

“Buổi chiều làm tiếp không được hả?”

“Không được.”

“Được rồi thế tôi đi trước đây.”

“Ừ.”

Hứa Hải Bình đi tới cửa, tự nhiên nghĩ đến cái gì liền quay người bảo: “Buổi tối nhất định phải rảnh đấy, chúng ta phải đi xem 《 truyền thuyết hacker 》đừng có quên!”

Đường Miểu giơ tay tỏ vẻ OK.

Trạch nam và trạch nữ, tổ hợp hai người đi xem 《 truyền thuyết hacker 》 quá hợp.

Hứa Hải Bình vừa đi, trong phòng Makerspace chỉ còn lại có mình Đường Miểu, trong phòng có thể nghe được tính bàn phím và tiếng đồng hồ treo tường.

Sau khi viết xong một phần mềm nhỏ hệ thống lại báo lỗi, sửa bug nhiều lần mãi chương trình mới khởi động thành công.

Nhìn đồng hồ bây giờ đã là gần hai giờ chiều, căn tin trong trường chắc cũng không còn cơm canh gì, Đường Miểu chỉ đành lôi bánh bao và nước lạnh trong cặp đối phó qua bữa.

Giải quyết xong cơm chưa, thực sự quá buồn ngủ nên cô đã nằm úp mặt xuống bàn.

Lúc mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì chợt có người đẩy cửa tiến vào.

Ý thức nói bản thân mình phải tỉnh lại, nhưng cơ thể lại không nghe lời nên cô cứ vậy chìm trong mơ.

Bỗng nhiên trên người ấm áp đến lạ kỳ, hình như có người cầm áo đắp lên người cô.

Chiếc áo kia có mùi hương rất quen thuộc, nó quanh quẩn bên chóp mũi cô.

Mọi thứ đều quá mức yên tĩnh, có thể người trong mơ kia đã đi, cũng có thể người kia chưa đi.

Lại qua một lát, tự nhiên có một thứ gì đó mềm mại áp sát bên mặt cô, có nhịp thở nhẹ nhàng, có hơi ấm của cơ thể, đợi đến lúc nó rời đi chỉ còn cảm giác lành lạnh.

Hình như có người hôn cô rồi…

Khi tỉnh lại trong phòng makerspace không có ai, nhưng trên người cô có thêm một chiếc áo khoác nam, chiếc áo này là của Phó Khả Dịch.

Cậu đã tới đây.

Nhìn đồng hồ đã sắp hai rưỡi chiều, cô nên lên lớp rồi.

Chiều nay có lớp liên quan đến đồ họa máy tính, là lớp chuyên ngành của những người theo học phần mềm công nghệ.

Lúc đi vào lớp, Hạ Thiến Thiến đã vẫy tay chào cô từ xa: “Miểu Miểu ra đây ngồi đi nè!”

Đường Miểu đi qua.

Mấy nữ sinh nhường chỗ cho Đường Miểu ngồi, Từ Ưu Nhã hỏi: “Gần đây cậu bận gì vậy hả? Hết trưa rồi tối chẳng thấy bóng cậu ở ký túc.”

“Phải làm một phần mềm.”

Đường Miểu vừa đáp vừa lấy sách bút từ trong cặp ra.

“Bảo mà tớ đoán hơi bị đúng đấy.”

Từ năm nhất Đường Miểu đã thích viết chương trình, bình thường không viết chương trình thì cũng tháo máy tính để xem cấu trúc bên trong, Hạ Thiến Thiến thì chưa bao giờ gặp một cô gái nào như Đường Miểu, cuộc sống đại học của cô cứ vậy trôi qua, nhàm chán lại không thú vị.

Từ Ưu Nhã: “Giáo viên tới rồi, tớ sợ nhất là lúc thầy gọi tớ trả lời đáp án.”

Hoàng Vận: “Tớ cũng sợ.”

Đường Miểu: “Không biết thì nói bừa.”

Hạ Thiến Thiến: “Vậy thì mất mặt lắm.”

Sau ba tiết học, học sinh trong lớp lần lượt rời khỏi lớp.

“Có một cuộc họp ngắn trong lớp phần mềm dành cho sinh viên năm nhất, ai trong mấy cậu muốn đi cùng tớ?” Hạ Thiến Thiến hỏi.

Từ Ưu Nhã: “Tớ đi tớ đi, tớ muốn đi gặp đàn em của tớ.”

Hoàng Vận nhìn thời gian trên điện thoại, còn một lúc nữa mới đến giờ ăn, cô bảo: “Vậy tớ cũng đi cùng, dù sao thì nhà ăn vẫn chưa mở.”

“Miểu Miểu có muốn đi cùng không?” Từ Ưu Nhã hỏi.

“Có.” Đường Miểu đáp ứng.

Hạ Thiến Thiến quay đầu nhìn Đường Miểu, Đường Miểu cũng nhìn cô, bầu không khí giữa hai người rất khác lạ không nói rõ được, cũng không hiểu vì sao lại khác lạ.

“Trời ạ, cậu vậy mà bằng lòng đi theo bọn tớ?” Từ Ưu Nhã kinh ngạc.

Trước kia Đường Miểu kiểu gì cũng sẽ từ chối, chủ yếu là bởi vì cô không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện thế này.

Ba người cùng nhau đi đến phòng học 404 của tòa nhà giảng dạy, các bé năm nhất giờ mới tan học, họ đang đợi Hạ Thiến Thiến đến họp lớp.

Bởi vì sắp tan học nên trong phòng có chút ồn ào, hơn nữa nam sinh năm nhất lớp phần mềm ó hơi hoạt bát hiếu động, bầu không khí phòng học càng thêm sôi nổi.

Đường Miểu và bọn Hạ Thiến Thiến đến hành lang phòng học 404, ngó vào trong phòng học, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là Phó Khả Dịch ngồi ở hàng sau phòng.

Áo khoác của cậu vẫn còn ở makerspace, bây giờ cậu chỉ mặc một chiếc áo hoodie, bên trong là áo sơ mi denim, cổ áo còn lộ ra ngoài, trông cậu mặc rất mỏng, trời đông mặc như vậy sẽ thấy lạnh.

Không giống như nhiều nam sinh hay đùa giỡn linh tinh, cậu chỉ ngồi một chỗ cúi đầu, như là đang nhìn điện thoại dưới bàn, như là đang ngẩn người, mặc dù toàn bộ bạn học đang chào hỏi Hạ Thiến Thiến, nhưng cậu không buồn ngẩng đầu.

“Chào chị ạ!”

“Chị Hạ! Chị tới rồi đấy à.”

“Chị Hạ ơi, bạn Tô Luân bảo bạn ý nhớ chị!”

“Ôi lời ơi! Em cũng thế! Em cũng thế!”

“Đừng đùa nữa! Muộn rồi nên mọi người tranh thủ trật tự đi nào!” Hạ Thiến Thiến cười nhìn mọi người: “Dựa theo yêu cầu của trường học, hôm nay tôi có mặt ở đây là để nói cho các em biết về sự nguy hiểm khi vay tiền trực tuyến. Gần đây, có rất nhiều sinh viên đại học đã nhảy lầu vì không trả được nợ, chắc mấy em cũng nghe kể rồi đúng không…”

Hạ Thiến Thiến nói chuyện với tân sinh trong phòng học; Đường Miểu, Từ Ưu Nhã và Hoàng Vận thì đứng ngoài hành lang.

“Bé Tô Luân hình như đang theo đuổi Thiến Thiến.” Nhìn Tô Luân và Hạ Thiến Thiến đang ở trong phòng, Từ Ưu Nhã hạ giọng nói chuyện phiếm.

Hoàng Vận cũng hạ giọng theo: “Ừ, bộ nước thần SK-II của Thiến Thiến là do Tô Luân tặng.”

“Còn cơ mà.”

“Còn cái gì nữa?”

“Còn bộ son môi mười hai hộp nhà Mac nữa, cái đó cũng là do Tô Luân mua, Thiến Thiến chưa nói cho chúng ta biết thôi.”

“Sao cậu biết hả?”

“Thì hôm trước lúc mấy đứa bọn mình đi ăn ở căng tin Tô Luân hỏi Thiến Thiến có thích son môi không thây? Ý tứ rõ ràng thế còn gì.”

“Được rồi, thế Thiến Thiến có thích Tô Luân không?”

“Không biết, nhưng mà người yêu cũ của Thiến Thiến thường có điều kiện rất tốt, Tô Luân ngoại trừ hơi nhỏ tuổi thì tất cả đều phù hợp với tiêu chí của cậu ấy.”

Từ Ưu Nhã và Hoàng Vận tán nhảm với nhau, còn Đường Miểu vẫn rất yên lặng, cô không thích tán nhảm, nhất là mấy chuyện của người khác, cô không hiếu kỳ nên cũng chả buồn hỏi.

Nhìn về phía phòng học, trong lúc vô tình cô lại nhìn thấy Phó Khả Dịch.

Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Thiến Thiến sau đó nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vốn chỉ vô tình nhìn thoáng qua, nhưng khi nhìn thấy Đường Miểu ánh mắt cậu lại đờ ra.

Hai người nhìn nhau, dừng khoảng chừng ba giây, Phó Khả Dịch là người cúi đầu trước, sau đó mất tự nhiên vuốt tóc.

Nhìn bộ dạng mất tự nhiên bất an của cậu, Đường Miểu mới dám xác định.

Thằng nhõi này thật sự đã hôn cô rồi.

Sau khi Hạ Thiến Thiến đọc tài liệu mà trường gửi cho các tân sinh viên nghe, liền tuyên bố cuộc họp kết thúc.

Rất nhanh các nam sinh nữ sinh lũ lượt rời khỏi phòng học, khi nhìn thấy đám người Đường Miểu ai cũng tự giác chào.

Trong phòng học Tô Luân đang nói chuyện với Hạ Thiến Thiến, Cao Hồng Bảo đứng bên cạnh trêu ghẹo vài câu, có mấy bạn nam đứng nhìn, còn Phó Khả Dịch thì lại đứng sau Cao Hồng Bảo.

Cậu không để ý đến cuộc trò chuyện của các bạn nam với Hạ Thiến Thiến, cậu chỉ để ý đến Đường Miểu qua khung cửa sổ lớp học, đợi khi Đường Miểu nhận ra được ánh mắt của cậu thì cậu lại nhẹ nhàng dời tầm mắt đi.

Một lát sau, Hạ Thiến Thiến bước ra khỏi lớp cùng với mấy nam sinh khác.

Mấy nam sinh đi xuống lầu sẽ phải đi ngang qua Đường Miểu nên có vài nam sinh cao lớn nhanh chân ra chào cô trước.

“Chào chị ạ.”

Cao Hồng Bảo chào trước, mấy nam sinh sau cũng nhao nhao chào theo, chỉ có Phó Khả Dịch đi ở sau không nói gì, cũng không nhìn các chị.

Sau khi Từ Ưu Nhã chào hỏi xong, các nam sinh mới đến hành lang.

Phó Khả Dịch đi sau cùng, lúc đi ngang qua Đường Miểu cậu nhướng mắt nhìn Đường Miểu, nhìn xong cũng không thể hiện gì chỉ lặng lẽ rời đi cùng các nam sinh.

Trên thực tế thì cái nhìn của cậu rất mờ ám, Từ Ưu Nhã đứng cạnh thấy hết, thấy không sót một thứ gì.

“Miểu Miểu à cậu đến số rồi, em Phó hình như để ý đến cậu lắm.” Từ Ưu Nhã cười nói.

Hoàng Vận: “Em ý để ý đến Miểu Miểu rồi?”

Đường Miểu: “…”

Hạ Thiến Thiến đi tới chợt dừng chân.

“Đi thôi, đi ăn cơm.”

Nói xong Đường Miểu liền rời đi.

Từ Ưu Nhã và Hoàng Vận cười hì hì theo sau: “Miểu Miểu, cậu em Phó hình như thích cậu lắm rồi đấy, lần này cậu đừng đanh thép nữa, phải cố đối xử tốt với đàn em đẹp trai nha.”

“Đúng vậy, nghe nói là hotboy mới bầu của trường mình đấy, tướng mạo và khí chất rất rất đặc biệt.”

“Ha ha…”

Đường Miểu khoác balo về makerspace sau bữa tối ồn ào có phần quái dị.

Đêm nay cô muốn đi xem 《 truyền thuyết hacker》, bộ phim bắt đầu lúc bảy giờ hai mươi, bây giờ cô phải quay lại makerspace đợi Hứa Hải Bình đi cùng cô. Trong lúc chờ thì cô có thể ngồi gỡ lỗi code chương trình hôm nay.

Vị trí tòa thí nghiệm ở trường học tương đối vắng vẻ, sinh viên cũng không hay đến chỗ này, Đường Miểu đến tòa thí nghiệm với vài cơn gió lạnh đáp mặt.

Makerspace 505 ở tầng năm, cửa mở làm cô tưởng Hứa Hải Bình ở bên trong, nhưng mà không phải.

Là cậu em khóa dưới nào đó.

Cậu nhóc đã mặc áo khoác, cậu đang ngồi trước bàn lật từng trang sách, cứ mấy giây lại lật sang trang khác, hình như cậu không đọc sách.

Sau khi biết cậu hôn mình, Đường Miểu không biết phải đối mặt với cậu như thế nào, vì vậy cô quyết định mở máy tính chuyên tâm chạy thử code chương trình, hai người bọn cứ vậy, cứ yên lặng ngồi trong cái không gian 20 mét vuông.

Trạng thái im lặng kỳ lạ này kéo dài khoảng hai mươi phút, mãi cho đến khi chuông điện thoại Đường Miểu reo lên.

“Alo.”

“Ông đến rồi à?”

“Ừ, giờ tôi xuống luôn.”

Cúp điện thoại, Đường Miểu tắt máy tính đứng dậy.

Suy nghĩ một chút, Đường Miểu đành phải phá vỡ sự im lặng kỳ lạ này, cô bảo: “Trước khi đi nhớ đóng kỹ cửa.”

Nhưng cậu không trả lời.

Makerspace vẫn yên tĩnh như trước.

Đường Miểu không do dự nữa, ngay lúc cô sắp rời đi thì người nào đó đã nắm chặt lấy cổ tay cô.

“Chị đi đâu vậy?”

Cậu chịu nói chuyện rồi.

Quay đầu nhìn đã thấy cậu đứng ngay bên mình, khuôn mặt điển trai tỏa nắng lúc này có chút u ám tối tăm.

Đường Miểu ngỡ ngàng: “Tôi ra ngoài một lúc.”

Cậu lắc đầu, vẻ mặt vô cùng khó coi: “Chị gạt em, rõ ràng chị bảo không đi xem phim thì vì sao lại đồng ý đi cùng với người khác?”

Giọng cậu rất gần, Đường Miểu có thể cảm nhận được cảm xúc suy sụp trong giọng cậu.

“Là do chị thích anh ta hay chỉ đơn giản là không thích em?”

Đường Miểu: “…”

Cô không biết phải trả lời như thế nào.

Thấy chị không trả lời, cậu tiếp tục nói: “Là vì em nhỏ tuổi sao? Nhưng mà em đã mười tám rồi, chị cũng chả lớn hơn em là bao.”

Im ắng.

Cậu đang chờ đợi câu trả lời từ chị.

Hết chương 21!
Bình Luận (0)
Comment