Thẳng Nữ Sắt Thép, Chó Con Bị Chọc Khóc

Chương 5

Biên tập: Nhã.

_

Sinh viên năm nhất phải huấn luyện quân sự liên tục hơn mười ngày, màu da của mỗi người phải lệch hẳn hai tông da, đám nam sinh thì không sao, nhưng đám nữ sinh thì không ngừng oán giận.

Trong quá trình huấn luyện quân sự, Hạ Thiến Thiến và Từ Ưu Nhã nhìn bọn họ thêm vài lần, hai người bọn cô chính là kiểu người vui vẻ dễ nói chuyện, nên cũng nhanh chóng thân thiết cùng nhóm sinh viên năm nhất.

Buổi tối, lớp kỹ thuật phần mềm có ngồi họp bàn với lớp kỹ thuật mạng để duy trì quan hệ hữu nghị với nhau, hai bên ngồi đối diện nhau theo khối hình vuông, khoảng không ở giữa chừa cho hai huấn luyện viên ba hoa thổi phồng.

“Đến đến! Cùng hô với tôi nào! Sĩ khí bạn học ở lớp nào đó cao lắm! Tiếng ca từng trận vang tận trời!”

Toàn bộ lớp: “Sĩ khí bạn học ở lớp nào đó cao lắm! Tiếng ca từng trận vang tận trời!”

Có thể là có người báo cáo, sau lần cùng tay cùng chân đó, lớp kỹ thuật phần mềm cũng được thay một huấn luyện viên mới, mà tính tình vị huấn luyện viên này cũng tốt hơn không ít.

Lớp mạng lưới không phục, huấn luyện viên ngẩng đầu kháng nghị: “Vỗ tay vang lâu như vậy! Lớp nào đó không cần phải giở thủ đoạn nhé! Nếu muốn trở thành người lính đủ tư cách, thì phải hát một bài cho mọi người nghe!”

Còn bên lớp mạng lưới không đợi huấn luyện viên bắt nhịp, thì một vài bạn nam ngồi ở hàng sau đã cao giọng nói: “Thầy muốn hát, thì thầy hát đi, nhăn nhăn nhó nhó chẳng ra dáng gì cả!”

Nam nữ sinh bên lớp phần mềm chợt cười.

So với lớp mạng lưới, nam sinh bên lớp phần mềm hoạt bát hơn rất nhiều, hơn nữa còn rất đẹp trai.

“Hoan nghênh các cậu hát nghen! Để cho bọn tôi nhìn một chút!” Nữ sinh lớp mạng lưới cũng không phục, còn có một cô nữ sinh gân cao cổ nói.

Hai lớp không ai chịu lên đài, đi tới đi lui ai cũng từ chối vài lần, Cao Hồng Bảo nói: “Phó Khả Dịch với Tô Luân lên đi, để cho các bạn ấy nhìn nam sinh lớp chúng ta đẹp trai cỡ nào!”

Rất nhanh, một đám nam sinh ồn ào: “Đúng đúng ——”

Phó Khả Dịch cùng Tô Luân bị vây công hai mặt, hai người thống nhất đi đường quyền với Cao Hồng Bảo.

“Cái thằng phản đồ này nữa.”

“Không phải mày muốn dụ dỗ mấy em gái sao? Cơ hội tốt cho mày còn gì nữa.”

Cuối cùng dưới tiếng hoan hô của mọi người, hai anh chàng điển trai không còn cách nào khác, nên chỉ có thể nhận mệnh đi đến giữa trung tâm hai lớp để biểu diễn tài nghệ của mình.

Tô Luân mù ngũ âm, nên lúc cậu chàng hát đã bị gãy nốt, cũng may vẻ ngoài đủ đẹp, đủ để chọc nữ sinh hai lớp cười vui.

Phó Khả Dịch biểu diễn beatbox, dùng kỹ thuật miệng; để bắt chước nhịp trống hoặc là các loại nhạc cụ khác, khiến toàn trường phải kinh diễm một lúc.

Chưa tính đến kỹ thuật cao của người kia thì quả đầu đinh kết hợp với khuôn mặt dị thường tuấn tú đã chiếm trọn spotlight, các nữ sinh đã từng nghe qua cái tên Phó Khả Dịch, rồi giờ thì họ có ấn tượng cực kỳ tốt về cậu.

Ở phía sau lớp phần mềm, Hạ Thiến Thiến và Từ Ưu Nhã ngồi xổm trên bãi cỏ.

Chiêm ngưỡng bóng dáng cao ráo đẹp trai trong đám người, Hạ Thiến Thiến nói: “Cậu chàng thật sự rất đặc biệt.”

Từ Ưu Nhã gật đầu lia lịa: “Má ôi, con thích kiểu đàn em đẹp trai như này.”

Sau khi hai người kết thúc màn biểu diễn, từng tiếng vỗ tay vang lên.

Đợi đến lúc Phó Khả Dịch và Tô Luân đi về phía sau lớp học phần mềm, Hạ Thiến Thiến đã vẫy tay với bọn họ.

Nhìn thấy Hạ Thiến Thiến, ánh mắt Tô Luân loé lên: “Chị Hạ, chị tới từ lúc nào vậy?”

“Tới từ lúc cậu hát gãy lời đó.” Hạ Thiến Thiến cười tủm tỉm nói.

Tô Luân: “…”

“Chị tìm Khả Dịch có chút việc.” Hạ Thiến Thiến lại nói.

Phó Khả Dịch khoác vai Tô Luân bước tới, nhìn thấy Hạ Thiến Thiến, mắt cậu vô thức quét về phía sau lưng cô nàng.

Như mọi khi người kia không đến.

Đã hơn mười ngày cậu chưa gặp cô rồi.

“Tìm em hả?”

Phó Khả Dịch đi tới, uốn gối ngồi xổm trước mặt Hạ Thiến Thiến, khuôn mặt điển trai lại hiện rõ trước mặt Hạ Thiến Thiến.

Bởi vì vừa rồi trời tối nên cô nàng không nhìn thấy cậu, giờ thì mọi thứ đều trở nên rõ ràng rồi.

Im lặng nhìn cậu, một lát sau, Hạ Thiến Thiến nắm lấy cổ tay cậu chàng: “Em theo chị qua đây.”

Dưới gốc cây trong sân thể dục, ánh sáng từ đèn đường trên cao không thể xuyên qua tán lá rậm rạp, ánh sáng dưới tàng cây cũng tối hơn ở sân thể dục.

“Chị đã thương lượng với cô Trần rồi, cả hai đều cảm thấy em rất thích hợp với chức lớp trưởng, em thấy mấy bạn học sinh trong lớp ai cũng quý em đúng không.”

Hạ Thiến Thiến đã thuyết phục Phó Khả Dịch hơn mười phút, nhưng mà cậu chàng từ đầu đến cuối không cho cô lấy nổi một câu trả lời chắc chắn.

Học sinh càng lớn càng không quan tâm đến dăm ba cái chức vụ này, nhất là nam sinh.

Phó Khả Dịch lấy kẹo cao su từ trong túi quần ra, cậu chìa hộp kẹo ra cho Hạ Thiến Thiến: “Đàn chị muốn ăn kẹo cao su không?”

“Không ăn, chị còn chưa nói xong chuyện chính với em đâu.”

“Không làm.”

“Cái gì?”

“Chị có thấy dáng vẻ của em có giống lớp trưởng không?”

Từ nhỏ đến lớn cậu toàn được người khác lo liệu cho hết thảy, bây giờ lại muốn cậu làm lớp trưởng phải chăm lo để ý đến mấy việc vặt của lớp, thì thật sự đã tìm nhầm người rồi.

“Lớp trưởng có rất nhiều ưu đãi đấy em, giống như…”

“Chị ơi, dạo đây các chị đang bận việc gì hả?” Bỏ hai viên kẹo cao su vào miệng, Phó Khả dịch đánh gãy lời Hạ Thiến Thiến, trực tiếp nói sang đề tài khác.

“Hả?” Hạ Thiến Thiến dừng một dây, nói: “Không bận gì hết.”

“Không bận gì hả?” Phó Khả Dịch dừng hai giây để nhai kẹo cao su.

Một trận gió thổi qua, lá cây xào xạc chạm vào nhau.

Ban ngày khác với ban đêm, gió ban đêm có hơi hơi lạnh.

“Vậy nhóm mấy chị thường làm gì vậy?” Phó Khả Dịch cười nhợt nhạt hỏi.

Hạ Thiến Thiến: “Cũng không làm gì cả, chị bình thường đi học, nếu không đi học thì đến web ‘honghai.com’ gặp gỡ những người bạn mới hoặc tham gia các hoạt động của trường.”

“Vậy là các chị cùng nhau tham gia mấy hoạt động của trường sao?”

“Không, ngoại trừ thời gian học giống nhau ra thì phần lớn thời gian mọi người đều bận chuyện riêng á, như Miểu Miểu dạo này hay chạy đến thư viện, Ưu Nhã thì nằm ở phòng ngủ đọc tiểu thuyết, A Vận thì chuẩn bị cho cuộc thi CET-6 nè.”

Trên sân thể dục, dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên hàng chục lớp thi nhau la ó, tiếng học sinh cười đùa mãi không ngớt.

“Ở thư viện hả…”

Trong tiếng huyên náo, âm thanh bị tiếng hoan hô trong sân thể dục bao phủ.

Nhưng mà, như vậy cũng tốt.

“Đàn chị, bọn họ gọi em rồi, em đi trước đây.”

Nói xong, Phó Khả Dịch lập tức đi xa, Hạ Thiến Thiến đứng ở dưới tàng cây hô to: “Này, chị còn chưa nói xong mà em ——”

......

Sau đợt huấn luyện quân sự này trời đã đổ một cơn mưa to, cơn mưa che đi cái nóng ngày hè, nó làm ướt cả mặt đường nhựa của khuôn viên trường.

Trong phòng học, học sinh ngồi trước máy tính, giáo viên đứng trên bục giảng nói rất nhiều.

“Học lập trình có ích lợi gì không? Các bạn học?”

Học sinh dưới bục yên lặng như chết.

Phó Khả Dịch và mấy người Tô Luân đang dùng máy tính lập tổ đội để chơi game, một đám nhìn chằm chằm màn hình máy tính hết sức chuyên chú, màn hình máy tính màu đen che khuất tầm mắt của giáo viên.

Thấy không ai trả lời, giáo viên tự hỏi tự đáp: “Nói trắng ra, là viết mã để thực hiện công việc giúp các em đơn giản hoá một số thao tác khoá trái lặp lại, nó có thể là một phần mềm, cũng có thể là một hiệu ứng đặc biệt trong trang web, cũng có thể là hiệu ứng đặc biệt trong hoạt ảnh flash, tóm lại nếu học được lập trình, thì chúng ta có thể thực hiện hoặc đạt được rất nhiều công năng trên máy tính… Trước khi chuẩn bị vào giờ học mới, tôi muốn cho mọi người thưởng thức bài tập xuất sắc của mấy học viên khóa trước.”

Một lúc sau, giao diện máy tính bị điều khiển, mấy cậu nam sinh đang chơi game tỏ vẻ buồn khổ.

“Mọi người chơi thử trò chơi này đi.”

Cửa sổ trò chơi bật lên, đám học sinh nháy đúp chuột khởi động trò chơi.

Đây là một trò chơi nhỏ nói về chuyện vượt ngục, phạm nhân bị nhốt ở bên trong không biết cảnh vật cũng như tình huống xung quanh mình, họ chỉ có thể lấy cuốc đào thông đạo ngầm để chạy trốn.

Sau một lúc lâu, có người k3u rên: “Vãi bìu, phía trước mặt tao có một tảng đá lớn.”

“Mé phía trước tôi là cống thoát nước, nhưng không kịp thời gian rồi…”

Phó Khả Dịch đào về phía trước một khoảng, khi còn năm giây cuối, cậu đổi hướng đào lên trên, cuối cùng… Cậu đi vào một gian nhà tù khác, giao diện game hiển thị bốn chữ to đùng —— ‘Trốn ngục thất bại’

Muốn thắng trò chơi này một phần phải dựa vào vận khí, hai là phải dựa vào tốc độ tay, giống như một người vượt ngục chân chính, kết cục của nhân vật này không rõ, vì không đoán được kết cục cuối của nhân vật, nên nó khá thu hút người chơi.

Sau một lúc lâu, giáo viên liên tục bị đám học sinh ca thán, bởi lẽ chẳng ai vượt ngục thành công.

Giáo viên trên bục cười, vừa điều khiển máy tính vừa nói: “Trò các em vừa chơi là bài tập của một đàn chị hai năm trước, chị ấy tên Đường Miểu, không biết các em có ai quen không?”

“… Đường Miểu?” Cao Hồng Bảo kinh ngạc hỏi Phó Khả Dịch: “Chính là cái chị xinh đẹp mà cái nết hơi lãnh đạm đó hả?”

Phó Khả Dịch cong khoé miệng, trong mắt như có một tia sáng: “Đúng vậy, là chị ấy.”

Khi cậu nhõi phản ứng lại, Phó Khả Dịch vô ý hô một tiếng to: “Mày nói bậy nói bạ gì vậy, nói ai lãnh đạm hả?”

Tính không hề lãnh đạm nhé, phải nói chuyện yêu đương mới biết có lãnh đạm hay không.

“Vốn chính là như vậy, nhưng mà đàn chị rất lợi hại, tao thiếu chút nữa tưởng rằng nó là trò chơi chơi máy tính ấy.”

Phó Khả Dịch một tay chống cằm, trên mặt hiện lên ý cười, suy nghĩ của cậu nhanh chóng trôi đi nơi khác: “… Đàn chị đáng yêu thật.”

“Cái gì? Đáng yêu?” Cao Hồng Bảo còn tưởng mình không nghe rõ.

Tuy rằng bộ dạng Đường Miểu rất đẹp, người ta có một loại khí chất độc đáo, nhưng mà cả lại chưng cái mặt lạnh như diệt sư thái ấy, nào có đáng yêu?

Đáng yêu ở chỗ nào?

Hết chương 05!
Bình Luận (0)
Comment