Thanh Âm Của Em

Chương 6


 
Chương 6
 
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ thích đọc thanh thủy văn.
 

Lúc Người Câm trở về, Lưu Manh đưa một túi lớn chứa đủ thứ đồ cho cô, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt mà cô thích, còn có quần áo mới anh mua cho cô --- vẫn là đầm trắng, dường như cùng kiểu dáng với bộ trước kia.
 
Người Câm hỏi anh, [Sao lại là màu trắng?]

 
Sự dịu dàng khuếch tán khắp đáy mắt Lưu Manh, "Em mặc đồ trắng rất đẹp."
 
Anh chưa từng nói với cô, lần đầu tiên anh thấy cô không phải là ở bãi đất trống bên cạnh trường học mà ở khu đất trồng trọt ở trong thôn.
 
Lúc đó đúng mùa thu hoạch, ông nội của anh vẫn còn chưa qua đời. Mặt trời chói chang chiếu trên đầu, anh mặc một cái áo ba lỗ nhỏ rồi cùng ông nội đi ra ruộng thu hoạch. Mồ hôi tuôn ra như nước, chảy dọc gương mặt anh, mắt anh bị mồ hôi làm mờ tới nỗi không mở ra được, ông nội cho anh ngồi bên cạnh một hồi.
 
Anh tùy tiện tìm một tảng đá ngồi lên, bóng của mũ rơm phủ xuống, anh vén áo ba lỗ lau mồ hôi trên mặt mình.
 
Vừa thối lại vừa ngột ngạt, anh cảm thấy mình như là con rệp lúc nhúc trong đồng ruộng.
 
Bên cạnh là khu đất của nhà họ Triệu, sức khỏe ông nội Triệu không tốt, lại vì trong nhà chỉ có một người nên ông phải tự mình đi thu hoạch, may mà đất của bọn họ cũng không lớn. Ông ấy khom eo xuống, áo ba lỗ cũng bị mồ hôi thấm ướt, dán chặt trên tấm lưng gầy gò của ông. Ông làm việc một hồi lâu mới từ từ đứng thẳng eo rồi lấy khăn vàng khoác trên cổ lau mồ hôi.

 
Lưu Manh cau mày nhìn ông, không nhịn được mà muốn tiến lên giúp ông một chút.
 

Anh vừa mới đứng lên, ông nội Triệu cũng đứng thẳng người, hô to về phía đằng sau anh: "Bé con, con tới đây làm gì?"
 
Lưu Manh quay đầu nhìn, ánh mặt trời vừa vặn chiếu thẳng vào làn váy trắng của cô, ánh sáng phản xạ cũng hoàn toàn ánh vào trong mắt anh, chói tới mức khiến anh phải nheo mắt lại.
 
Lúc giật mình tỉnh lại thì con bươm bướm trắng kia đã xẹt qua mặt anh, cô cầm một bình nước cũ kỹ, bên trong có pha chút trà hoa cúc màu vàng nhạt.
 
Người Câm vặn mở nắp, đưa bình nước cho ông nội Triệu, lại bắt đầu dùng thủ ngữ với ông.
 
Lưu Manh ngồi trên tảng đá tự quạt gió cho mình, ánh mắt vô tình rơi vào những động tác kỳ quái và thay đổi liên tục trên tay của cô, đầu óc anh cũng sững lại trong vô thức.
 
Cô đang nói gì?
 
Sau khi Người Câm đưa trà hoa cúc cho ông nội xong thì đã bị giục rời khỏi.
 
Lưu Manh lén lút nhìn bóng lưng của cô, sau khi nhìn thoáng qua cái gì đó thì anh đột nhiên nhíu mày.
 

Làn váy trắng của cô dính chút bùn đất, dơ rồi.
 
Nhưng mà vẫn đẹp tuyệt vời.
 
Như là thiên sứ bị rớt xuống trần gian, lạc trong ruộng đồng. 
 
Bị một con rệp như anh nhìn trộm, và khắc sâu vào trong lòng.
 
Cho nên lúc ấy anh mới cứu cô như kiểu làm việc nghĩa không thể chùn bước vậy.
 
Cứu thiên sứ trong lòng anh, anh tuyệt đối không do dự.

 


Bình Luận (0)
Comment