Thanh Âm Thầm Mến

Chương 14


"Diệp Thư Từ, cậu sao vậy?"
Nghe thấy giọng nói này, bả vai Diệp Thư Từ càng run hơn.
Cô khổ sở, nhưng lại không thể về nhà khóc, sợ Đường Tiếu phát hiện có chuyện không ổn, nhưng cảm xúc tích tụ đã lâu, nếu không trút ra hết, cô thấy rất khó chịu.

Tan học, trong lớp không có ai, cảm giác cô đơn cùng trống rỗng thấm vào tận xương tủy, nước mắt không kìm được liền tuôn ra.
Nhưng rất hiệu quả, cô biết, cảm xúc cần phải được trút bỏ.
Dù sao trong lớp không có ai, cô có khóc cũng không có âm thanh gì.
Giọng nam nhẹ nhàng lọt vào tai, Diệp Thư Từ nhanh chóng cảnh giác, thế nhưng lại phát hiện ra một chút quan tâm.
Phản ứng đầu tiên, là ảo tưởng của cô.
Thẩm Tứ lẽ ra không có ở đây, tối nay cậu đại diện cho trường THPT số 1 tham gia lễ khen thưởng cho học sinh xuất sắc ở sở giáo dục thành phố, khi cậu trở về cũng đã tan học, cô còn tưởng cậu sẽ không đến trường.

Tim Diệp Thư Từ đập như sấm, ngẩng mặt lên, sự nhút nhát và xấu hổ bủa vây cô, cô không dám quay đầu lại, trước tiên là lau gương mặt đẫm nước mắt, mím môi vờ bình tĩnh.
"Thẩm Tứ."
Cô khẽ gọi tên cậu: "Cậu không đi nhận giải sao?"
Thẩm Tứ cau mày: "Tôi tới trường lấy chút đồ."
Tuy rằng cậu chàng đã nói như vậy, nhưng lại không lấy đồ nào cả, ngược lại trực tiếp ngồi vào chỗ Khương Hiểu, Thẩm Tứ nhướng mi, ánh mắt lo lắng nhìn Diệp Thư Từ.
Sắc mặt cô nàng tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, vì nằm sấp xuống quá lâu, tóc mái hơi rối, nhưng mắt nai trong veo lại sáng đến bất ngờ.
Thẩm Tứ yên lặng nhìn cô, một lúc lâu mới nói: "Sao cậu lại khóc?"
Cậu không hỏi thì không sao, nhưng nếu cậu hỏi, cô càng khó chịu hơn.
Nghĩ đến việc nhìn thấy cảnh tượng ban ngày, cô càng buồn bã, ông trời dựa vào việc gì mà giày vò cô chứ, Diệp Thanh Vân ở bên ai cũng được, ngoại trừ người nhà của Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy không thể đối mặt với Thẩm Tứ, bả vai run rẩy, dời mắt sang chỗ khác.
Cậu chàng vươn cánh tay có khớp xương rõ ràng, trực tiếp ấn vào vai cô, Thẩm Tứ hơi nhíu mày, lực cũng không mạnh, Diệp Thư Từ bị ấn một cái, hít sâu một hơi, không có động tĩnh gì nữa.
Thấy cô không trốn tránh nữa, Thẩm Tứ rút đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo về, gõ một cái lên mặt bàn, dùng ánh mắt có chút dò xét nhìn cô.
Tại sao vẫn chưa đi.
Không phải đến lấy đồ sao?

Nhưng nhìn hành động của Thẩm Tứ, có vẻ như nếu Diệp Thư Từ không nói gì, Thẩm Tứ sẽ không di chuyển.
Làm sao cô có thể nói được, cô thấy ba mình và dì nhỏ của cậu ở bên nhau.
Có thể lưu ảnh của dì nhỏ trên điện thoại, chắc là đối với cậu dì nhỏ rất quan trọng.
Diệp Thư Từ rất ấn tượng với dì của mình, cả hai người đều có hôn nhân tốt hơn Đường Tiếu, khi còn trẻ đã sống như những phú bà, mỗi lần ăn tết ở nhà bà ngoại, đều nghe dì dùng giọng điệu khoe mẽ kiêu căng nói chuyện với Đường Tiếu.
Họ so sánh cuộc sống, trang sức, kinh nghiệm sống và con cái.
Đường Tiếu đã mất ba thứ đầu tiên, Diệp Thư Từ là lợi thế duy nhất trong tay bà.
Diệp Thư Từ đột nhiên nuốt xuống những ký ức đang ùa về, cổ họng có chút nghẹn ngào, thật lâu sau mới nói: "Không có việc gì đâu, chỉ là đã xảy ra chút chuyện."
Thẩm Tứ bình tĩnh nhìn cô.
"Cậu có thể nói với tôi." Giọng nói rõ ràng của thiếu niên vang lên: "Nếu cậu tin tôi."
- Đương nhiên là tôi tin rồi.
- Tin hơn bất kỳ ai.
Diệp Thư Từ sửng sốt một lúc, rồi nói: "Tôi muốn tham gia thi Vật lý, không phải hóa học, tôi thích Vật lý."
"Nhưng mẹ tôi không đồng ý, bà ấy cho rằng điều đó thật lãng phí thời gian, tôi thật sự rất thất vọng, thời gian ở trường không còn nhiều, tôi muốn thử thách bản thân một chút, xem liệu mình có thể làm điều mình thích không."
Cô còn nghĩ đến tấm bằng khen cấp tỉnh, thậm chí cấp quốc gia như chàng trai cô thích, được nhiều người ngưỡng mộ.
Nếu không được cũng không sao, ít nhất cô đã cố gắng đứng bên cạnh cậu, cho dù không thể trở thành ánh trăng, cô vẫn muốn được chiếu sáng.
Thẩm Tứ khẽ mỉm cười.
"Hiện tại cậu thấy rất khó khăn, nhưng qua mười năm sau sẽ cảm thấy đặc biệt đơn giản." Thẩm Tứ cười nói: "Đi thôi."
Diệp Thư Từ vẫn còn ngơ ngác nhìn cậu, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu.
Nhưng cậu chàng đã lấy cặp sách giúp cô.
"Cậu đi đâu?"
Thẩm Tứ nhướng mày: "Nếu không về nhà, cậu muốn ngủ ở trường sao?"
Diệp Thư Từ nhắm mắt theo sau Thẩm Tứ, Thẩm Tứ nhẹ nhàng mang cặp cô, chân dài sải bước.
Hai người đi xuống lầu, Diệp Thư Từ hỏi: "Cậu nghĩ tôi nên tham gia thi không?"
"Là ai! Ai đó!" Trong bóng đêm trống trải, một giọng nam cao vút thô kệch đột nhiên vang lên.
Là vị bảo vệ nghiêm khắc nhất ở trường.

Hai người ở lớp học muộn một lát, bình thường khu dạy học giờ này không có ai, bảo vệ nghe thấy động tĩnh mới lớn tiếng hỏi.
Có lẽ do giọng nói của bảo vệ quá lớn, khiến thần kinh nhạy cảm của Diệp Thư Từ khó mà chịu nổi.

Cô vô thức kéo cổ tay Thẩm Tứ, động tác mạnh mẽ kéo Thẩm Tứ trốn vào hành lang.
Cũng không biết tột cùng mình đang muốn che giấu chuyện gì.
Dù sao cũng là nữ sinh, sức có hạn, nếu không phải Thẩm Tứ cố ý phối hợp, mọi chuyện đã không suôn sẻ như vậy.

Cả hai trốn ở một góc, Diệp Thư Từ thở hổn hển, lúc này mới nhận ra cô đang nắm cổ tay cậu chàng.

Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng như lửa đốt, lập tức buông tay ra, không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Tứ, chống đầu gối thở hổn hển, che giấu sự xấu hổ.
Nhưng thật ra Thẩm Tứ đang khẽ cười.
Đèn trong hành lang đã tắt, ánh trăng chiếu vào, chiếu từng chấm nhỏ xuống mặt đất.

Thời tiết ngày càng lạnh, gió lạnh xuyên qua cửa sổ, khiến khoảng da trần ở cổ Diệp Thư Từ run lên.
Hai người tiếp tục đi chậm rãi xuống lầu.
"Hành động vừa rồi của cậu, vốn tưởng cậu sẽ bán đứng tôi."
Giọng nói Thẩm Tứ dễ gần, mang theo một chút lười biếng, sự hoảng loạn trong lòng Diệp Thư Từ tiêu tan, thuận miệng nói: "Nếu thật sự muốn bán, tôi sẽ bán với giá hời nhất."
"Hời thế nào?"
Bọn họ đến trước cổng trường, trường được xây trong một con ngõ nhỏ, trong khu vực thành phố tấp nập người qua kẻ lại, đèn trong các cửa hiệu vẫn sáng đèn, khách không nhiều lắm, ông chủ đang xào thức ăn, mùi thơm xộc vào mũi.
Diệp Thư Từ suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Thành tích tốt, cũng rất đẹp trai."
Thẩm Từ dừng bước, quay đầu nhìn cô, cậu chàng mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, rõ là một cặp gió mát trăng sáng, cậu chàng rất đẹp trai, nhưng nụ cười bên môi lại mang theo chút trêu chọc: "Diệp Thư Từ, cậu nghiêm túc à?"
Diệp Thư Từ cắn môi.
Ban đầu cô nghĩ rằng câu trả lời của mình chẳng có vấn đề gì cả, nhưng khi Thẩm Tứ muốn hỏi đến cùng, cô đột nhiên không biết làm thế nào cho phải.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Tứ sáng ngời, dường như đang đợi cô khen ngợi.

Nếu nói thêm gì nữa, Diệp Thư Từ sợ để lộ tâm tư, gượng nói: "Tôi cũng không biết, chỉ là..."
Nói xong, cô lại muốn tự tát mình hai cái.
Không phải chưa từng đọc truyện tán tỉnh nhau trên mạng, nếu cố gắng tán tỉnh một chút, không chừng cô sẽ có được Thẩm Tứ.
"Thẩm Tứ!" Một giọng nữ nhẹ nhàng lẫn kinh ngạc chen vào.
Diệp Thư Từ vô thức nhíu mày, khóe môi căng ra, cô thấy giọng nói này hơi quen, là ủy viên học tập của lớp Lâm Úy.

Thẩm Tứ nhàn nhạt chào hỏi, cười nhẹ xa cách: "Lâm Úy."
Nếu so với Thẩm Tứ, Lâm Úy nhiệt tình hơn nhiều: "Hôm nay mẹ tôi nói, muốn tôi mời cậu đến nhà chơi."
Thẩm Tứ gật đầu: "Giúp tôi chào dì một tiếng."
Lâm Úy trông rất tươi sáng và phóng khoáng, băng đô cài trên mái tóc dài, gió thổi qua, như một con bướm sắp giương cánh bay lên, cô ta nghi hoặc nhìn Diệp Thư Từ: "Ơ, tưởng cậu đi cùng Trần Thanh Nhuận chứ?"
Vẻ mặt Diệp Thư Từ khó hiểu.
Sao cô lại đi với Trần Thanh Nhuận.
Lâm Úy giải thích: "Tôi thấy Trần Thanh Nhuận thường rủ cậu đến thư viện, nghĩ rằng cậu hay về cùng Trần Thanh Nhuận."
Có chút không nói nên lời, rõ ràng không liên quan đến nhau.
Cô thấy được sự dò xét và địch ý từ ánh mắt Lâm Úy, đoán chừng lâm Úy đã coi cô như tình địch.
Lâm Úy đang ăn tối ở gần đây với mấy người bạn, nhưng lại thấy bóng dáng của Thẩm Tứ, muốn chạy đến để chào hỏi, nên nhanh chóng rời đi.
Diệp Thư Từ đẩy xe đạp của mình, nói tạm biệt với Thẩm Tứ.

Cô không nghĩ đến, giọng nói trong trẻo của Thẩm Tứ vang lên từ sau, như tiếng suối róc rách, trong màn đêm đặc biệt rõ ràng: "Cứ làm việc mình muốn, thay vì hối hận không bằng cứ cố gắng chiến đấu một lần."
Cô cho rằng bảo vệ đã ngắt lời cô, không ngờ cậu chàng đã đặt vấn đề này trong lòng.
Giây phút này đã cho cô câu trả lời.
Tiếng chuông bị vùi sâu trong thâm tâm Diệp Thư Từ đang vang lên, vang lên không dứt, cô gật đầu thật mạnh.

Thẩm Tứ nói thêm: "Diệp Thư Từ, tôi tin cậu sẽ không thất bại."
- Cậu sẽ không thất bại.
- Vậy nên tôi tin cậu.
Diệp Thư Từ cảm thấy Thẩm Tứ như ánh mặt trời.
Ánh sáng vây quanh, tự tin như ánh mặt trời, treo cao trên bầu trời, được mọi người chú ý, vĩnh viễn không tàn.
Sau này khi Diệp Thư Từ nhớ đến đêm nọ, chỉ cảm thấy đặc biệt ấm áp, trái tim lạnh buốt được thiếu niên chữa lành, thoải mái khôn cùng.

*
"Tiểu Từ về rồi à."
Diệp Thanh Vân ngồi trên sô pha hút thuốc, không bật TV, gạt tàn đầy ấp, người đàn ông tuổi trung niên đang cau mày, hình chữ Xuyên 川 rất sâu.
Đường Tiếu đang trong phòng ngủ, cửa đóng chặt, trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Cô nhìn lướt qua, liền đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Thư Từ mím môi: "Ba."
"Tiểu Từ, gần đây ba bận, không rảnh nghe điện thoại của con, xin lỗi con." Diệp Thanh Vân vỗ chỗ ngồi bên cạnh, để Diệp Thư Từ ngồi, ánh mắt tràn ngập áy náy: "Ba có một tin tốt cho con, ba đang có một đơn hàng, đoán không chừng có thể kiếm được không ít, đến lúc đó con thi đại học xong rồi, đưa con đi du lịch nước ngoài một tháng nhé?"
Cô gật đầu.
Màn hình điện thoại của Diệp Thanh Vân vẫn sáng lên, vừa lúc là giao diện nhóm làm việc của ông ấy, trong đó là vài bức ảnh chúc mừng việc ký hợp đồng thành công dự án mới.
Đồng tử của Diệp Thư Từ đột nhiên co lại.
Dì nhỏ của Thẩm Tứ hóa ra là đại diện của bên A.
Tim đập thình thịch, cô cắn môi: "Ba, đây là đối tác của ba sao? Trẻ như vậy sao?"
"Chỉ là nhan sắc được bảo dưỡng tốt thôi, tuổi thật ra cũng không quá trẻ, không giống người từng ở nước ngoài." Diệp Thanh Vân thở dài: "Ba phải đến canh cửa khách sạn để chờ người, nếu không phải da mặt ba dày, đơn hàng lần này đã không thành, Tiểu Từ, con phải học tập thật giỏi, người làm công vất vả lắm."
Có thứ gì đó đang nổ tung trong tâm trí Diệp Thư Từ.
Thì ra, đã xảy ra chuyện như vậy.
Trên môi cô không nhịn được nở nụ cười thật tươi, hòn đá đè nặng trong lồng ngực cuối cùng cũng được trút bỏ.

Ba vẫn là người ba tốt, mà cô cũng không nợ Thẩm Tứ chuyện gì cả.
Diệp Thanh Vân lại hỏi: "Con gọi cho ba có chuyện gì sao?"
Diệp Thư Từ suy nghĩ, nói với ông ấy về cuộc thi Vật lý, không nghĩ đến Diệp Thanh Vân lại im lặng một lúc: "Tiểu Từ, con biết mà, ba không được học hành tử tế như mẹ con, chuyện lớn như vậy, con vẫn nên nghe lời mẹ."
Hóa ra, ba cô cũng không ủng hộ cô.
Cô cho rằng ba sẽ luôn ủng hộ cô.
Thấy Diệp Thư Từ mím chặt môi, Diệp Thanh Vân thở dài, vỗ vai con gái: "Con thật sự muốn tham gia như vậy à?"
Đôi mắt của Diệp Thư Từ lại sáng rực lên.
Diệp Thanh Vân nhắm mắt lại, quyết định: "Vậy cứ tham gia đi, ba ủng hộ con."
Đối với Diệp Thư Từ mà nói, hôm nay chắc chắn là một ngày may mắn, vấn đề của cô đã được giải quyết.
Diệp Thư Từ nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng buồn bã, cảm nhận được loại cảm giác không trọng lượng không thể hiểu được, cô nuốt nước bọt, chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng, dè dặt hỏi: "Ba, ba và mẹ..."
Nụ cười trên mặt Diệp Thanh Vân thu lại, ông xoa đầu Diệp Thư Từ, lúc sau mới nói: "Tiểu Từ, con không cần lo chuyện của ba mẹ, con chỉ cần nhớ rõ, ba và mẹ luôn yêu thương con là được rồi.".

Bình Luận (0)
Comment