Editor: Jen191202
Thanh Đàm hiển nhiên bị hắn dọa đến sợ, nhu nhược hít hít cái mũi, đôi mắt hồng hồng nhìn chằm chằm hắn "Đại tỷ nhị tỷ đều đã gả ra ngoài, chỉ còn ta chưa gả, nếu là về sau không có người nguyện ý cưới ta làm sao bây giờ..."
"Ngu ngốc!" Ôn Tử Nhiên thấp giọng trách cứ nàng, cúi đầu hôn lên đôi mắt hồng hồng của nàng, nhìn thẳng nàng nói "Như thế nào sẽ không có người muốn nàng, tiểu Đàm nhi của ta nhỏ xinh mỹ lệ như vậy, nhưng mà nàng nhất định phải gả cho người khác sao? Chưa từng nghĩ tới phải gả cho ta à?"
Gả cho... Ôn tiên sinh? Thanh Đàm giật mình, này sao có thể, tuy rằng hắn hiện tại đã không phải là sư phụ của nàng, nhưng một ngày là thầy cả đời là cha, hai người ở bên nhau là trái với luân thường đạo lý a.
Nàng xác thật không nghĩ tới phải gả cho hắn, hơn nữa cũng không thể gả cho hắn, Thanh Đàm thành thật lắc lắc đầu.
"Thật là..." Nhìn nữ nhân dưới thân, Ôn Tử Nhiên thở dài một tiếng, ngay sau đó đem chính mình hơi hướng về phía trước, tàn nhẫn đụng lên trên trán nàng một cái, Thanh Đàm đau đến nhe răng, nhưng hắn lại giống như hoàn toàn không thấy đau chút nào.
"Nhớ kỹ! Nàng không được gả cho người khác, cũng không thể gả cho người khác! Nàng chỉ có thể là thê tử của ta"
Thanh Đàm có chút không thể tin được nhìn về phía Ôn Tử Nhiên, hắn cư nhiên đối với nàng nói lời âu yếm? Tay nhỏ xoa xoa lên trán Ôn Tử Nhiên một cái "Ôn tiên sinh chàng có phải hay không sinh bệnh..."
"Có, là bị nàng làm cho phát bệnh!" Bắt được bàn tay nhỏ đặt trên trán của mình, dùng lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve, sau đó để vào trong miệng.
"A..." Bị khoang miệng ấm áp bọc lấy ngón tay, trong lòng liền có một cổ rung động không tên, đầu lưỡi của hắn còn khiêu khích ở trên đầu ngón tay, nàng muốn rút tay về, nhưng bị nam nhân nắm đến gắt gao, căn bản không dời ra được nửa phần.
"Đàm nhi" Ôn Tử Nhiên đem tay nàng lấy ra, đặt ở bên môi chậm rãi cọ xát " Về sau phu quân của nàng sẽ chỉ có thể là ta, biết không?"