Thánh Địa Vùi Thây

Chương 42

Vào thời điểm tôi số 2 phá xác mà ra, tôi đã luôn nghi ngờ vai trò của sư béo dỏm.

Đầu tiên tôi nghĩ hắn là người của bà Diêu, lôi kéo tôi góp mặt trong hành vi trộm cắp của hắn. Nhưng bà Diêu phủ định, ở vị thế của bà đấy, tôi khá chắc bà chẳng có lý do gì lừa tôi hai lần.

Loại bỏ khả năng thứ nhất thì sư béo dỏm chỉ có thể là người của băng điểm chỉ đỏ. Băng này quá thần bí, tôi không có dữ liệu gì cả. Điều duy nhất tôi chắc chắn là băng điểm chỉ đỏ muốn gây bất lợi với nhà tôi, bằng cách cực đoan. Vậy thì sư béo dỏm sẽ phải ôm một sự ác ý nhất định khi đối diện với tôi, điều mà tôi không hề nhìn thấy ở hắn.

Sư béo dỏm giấu cảm xúc quá tốt ư? Không, qua nắm tay trái run rẩy của hắn, tôi biết hắn giống tôi, trời sinh không giỏi khoản này.

Hai khả năng khả dĩ nhất đều bị phủ nhận, tôi suýt nữa đã muốn tin sư béo dỏm trong sạch, hắn gặp tôi là vô tình, thân tôi do hợp phách. Sau này trên đường hành hương đến Thánh Địa Vùi Thây, chúng tôi lấy thành thật đối đãi, hoạn nạn nâng đỡ, có khi trở thành bạn tốt cũng nên.

Nhưng… không.

Tôi số 2 như một con đỉa, nó bám lấy vai tôi, thủ thỉ vào tai tôi: Còn một khả năng thứ ba.

“Chủ của anh là ông Chung đúng chứ?”

Tôi tự rót một bụng bia, không cần ướp đá đã thấy ruột gan lạnh ngắt.

“Tôi suy đi tính lại mãi, cảm thấy người đủ khả năng đưa anh và đàn em của anh vào sàn đấu giá không thể là khách bình thường được. Nhưng bảo bác hai tôi dám qua mặt Lưu Ly Tháp, dám qua mặt bà Diêu, tôi không tin.”

“Anh luôn nắm thế chủ động, dù đang lẩn trốn nhưng máy bay nhà tôi vừa rơi, anh đã biết tình hình. Cố gắng thăm dò tin tức từ tôi. Lại muốn mượn lời tôi hỏi bà Diêu.”

“Jịt Jẹ, anh có dám thành thật trả lời tôi vụ cuối mà anh bảo là vụ hành hương cuối hay vụ lừa đảo cuối không?!”

Tôi ném lon bia xuống mặt đất sát chân sư béo dỏm, chiếc lon bẹp dí xoay tròn, bia bắn tung toé lên quần hắn.

“Chú Vịt!” Sư béo dỏm vội vã thanh minh "Tau đúng là đạc Chung bà già thuê, nhưng tau chơ mần chi có lỗi với mi cả!"

“Anh vừa cố nhử tôi!” Tôi vung tay gào to “Anh có biết tại sao đến giờ tôi vẫn chưa hỏi về nơi chúng ta sắp đi không? Bởi vì tôi còn đang cố níu giữ giây phút bình thường cuối cùng! Trước khi bị đồng hoá với mấy người!”

“Người thân thì lừa gạt lẫn nhau. Người dưng thì muốn hại chết nhau. Đến cả người bạn cùng cười cùng nói cũng tiếp cận tôi chỉ vì toan tính vị kỷ.” Tôi chỉ mặt sư béo dỏm quát “Anh không thấy hèn à?!”

Tôi đã đẩy hai chúng tôi vào thế rất khó xử, nhưng nếu cứ tiếp tục giả vờ là một tên ngốc thì tôi có giả dối khác gì bọn họ đâu? Lừa gạt kẻ tin tưởng mình thì hơn người chắc?

“Chú Vịt.”

Sư béo dỏm bị yếu thế trước thái độ gay gắt của tôi. Hắn vuốt mặt thở hắt ra, tôi biết đây là dấu hiệu cho thấy hắn sắp tiết lộ điều đang giấu giếm.

“Tau xin thề, tau chỉ vô tình gặp mi thôi.”

Tôi khoanh tay, không tỏ ý kiến.

“Mọi lời tau nói với mi trong thang máy là sự thật. Lúc đi vào sàn đấu giá dưới mặt đất, tau nỏ biết Chung bà già đứng sau vụ ni. Phại đến khi chuẩn bị vượt biên về Lào tau mới gặp lão.”

Chung lừa đảo sắp xếp cho sư béo dỏm trốn khỏi tai mắt của bà Diêu và ông Lâm, về trước Tam Giác Vàng điều tra hiện tượng lạ vừa hình thành ở đây. Lão và sư béo dỏm vẫn luôn liên hệ qua đường dây đặc biệt suốt hai ngày liền, đến ngày thứ ba khi sư béo dỏm đã khá chắc về sự xuất hiện của một thánh địa vùi thây mới thì Chung lừa đảo gặp chuyện.

“Chung bà già cụng có mặt trên máy bay tư nhân cụa nhà mi.”
Bình Luận (0)
Comment