Thanh Dương, Đó Là Số Mệnh Của Ngươi

Chương 3

Ta lười biếng chẳng buồn tìm hiểu vì sao thái độ của Cách Tang đối với ta lại thay đổi nhanh như vậy, nhưng hiện giờ có một vấn đề quan trọng hơn.

“Đợi đã, Cách Tang.” Ta đột nhiên vòng lên trước hắn, chỉ vào mặt mình và chất vấn: “Nếu có người đánh ta, ngươi sẽ làm gì?”

Cách Tang đột ngột nhắm mắt lại, nhưng khi nghe thấy lời này, hắn tức giận nói: “Lột da hắn!”

Ta cười lớn, vỗ tay nói: “Tốt, rất tốt! Sáng nay muội muội của ngươi đã tát ta một cái, bây giờ mặt ta vẫn còn sưng, ngươi đi lột da nàng ta đi!”

Nghe thấy vậy, hắn không thèm nhìn ta lấy một cái, bước thẳng về phía A Đóa, ngay sau đó là tiếng khóc của phụ nữ vang lên.

Ta ngẩng đầu nhìn sang bên đó với vẻ đắc ý, nhưng chỉ thấy Giang Nguyên đang bảo vệ A Đóa, ánh mắt hắn nhìn ta đầy căm ghét.

Ồ, ta thật là một người phụ nữ đáng c.h.ế.t.

Ta giả vờ không để tâm mà quay trở về, nhưng trong lòng lại đau đớn không nguôi.

Đến tối, khi ta đang một mình tận hưởng chậu nước tắm mà Cách Tang mang đến, thì bất ngờ nghe thấy tiếng sói tru bên ngoài lều, ta sợ hãi chỉ khoác vội áo choàng rồi chạy ra ngoài.

Nhưng bên ngoài chỉ có một mình Giang Nguyên, hắn nhìn ta như thể nhìn một món hàng, cười chế giễu: “Chỉ là một bình hoa xinh đẹp của Trung Nguyên, lòng dạ lại độc ác như vậy, nếu còn dám chọc giận A Đóa, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Hóa ra tiếng sói tru là do hắn giả thần giả quỷ để trêu chọc ta, làm vừa lòng A Đóa.

Ta cũng không chịu thua, đáp trả: “Vậy còn ngươi thì sao? Là một kẻ phản bội, bám víu vào thảo nguyên, ngươi có xứng đáng với những tướng sĩ Trung Nguyên đã ngã xuống không?”

Trong khoảnh khắc đó, ta thề rằng đôi mắt của Giang Nguyên lại trở về vẻ dáng vẻ dịu dàng của Cố Trường Vân trong ký ức, nhưng ngay sau đó, hắn đã dập tắt hy vọng của ta.

“Từ khi được A Đóa cứu sống một năm trước, ta đã yêu nàng, hơn nữa ta từ nhỏ đã lớn lên trên thảo nguyên, vốn chẳng liên quan gì đến bọn người Trung Nguyên các ngươi.”

Hắn đang nói cái gì vậy?

Ta che miệng, cố gắng che giấu những giọt nước mắt đã rơi.

Người này như thể vẫn chưa thấy ta đủ đáng thương, còn nói thêm: “Từ nhỏ ta đã theo phụ thân làm ăn giữa hai miền, ta đã nghe đồn về sự vô liêm sỉ của người Trung Nguyên, không ngờ công chúa mới là kẻ tuyệt tình nhất.”

Ta không thể kiểm soát được nước mắt của mình nữa, quay đầu chạy đi, trong cơn hoảng loạn lại đâm sầm vào một lồng ngực vững chãi.

Cách Tang vội vã che mắt nói rằng sợ nước tắm của ta bị lạnh nên mới qua kiểm tra, hắn thật sự không có ý gì khác.

Ta cúi đầu, thần trí mơ hồ, tự hỏi: “Cách Tang, muội muội của ngươi có phải rất thích Giang Nguyên không?”

Thấy hắn gật đầu, ta lại hỏi: “Vậy các ngươi không sợ hắn là gián điệp từ Trung Nguyên sao?”

“Không sợ, hắn đã thề với thảo nguyên rồi.”

Cách Tang kiên định tin vào tín ngưỡng của họ, khiến ta nhớ đến giọng điệu chắc nịch của Giang Nguyên lúc nãy, ta tự cười nhạo bản thân, trên đời này có nhiều điều kỳ lạ, người giống nhau cũng chẳng phải chuyện lạ.

Hắn nhắm mắt lại, cởi áo khoác đưa cho ta: “Lạnh.”

Ta mặc vào rồi mới phản ứng, hôm nay mùi trên người Cách Tang dễ chịu hơn nhiều, liền thử hỏi hắn: “Các ngươi bao nhiêu ngày thì tắm một lần?”

Khuôn mặt đen của Cách Tang phớt qua vẻ ửng đỏ, hắn như đưa ra quyết định quan trọng mà đáp: “Ba ngày.”

Nhìn hắn như vậy, ta không nhịn được mà mỉm cười, đồng thời lau đi nước mắt.

Khi quay lại nhìn, người đó đã biến mất từ bao giờ, nước mắt của ta cũng ngừng rơi.

Đột nhiên muốn trêu chọc Cách Tang, ta mở miệng nói: “Người thảo nguyên các ngươi không phải ghét nhất là những cô gái hay khóc như ta sao, ngươi lấy ta sẽ không hối hận chứ?”

“Không hối hận!”

Lần này lại rất dứt khoát, cho đến khi ta thiếp đi, đầu óc vẫn không ngừng nghĩ về hành động của Cách Tang hôm nay.

Nói không cảm động thì là nói dối, chỉ tiếc rằng ta không phải nữ nhân thảo nguyên, không thể nhiệt tình đáp lại Cách Tang, trong lòng đã có người thương, dù cho hắn đã c.h.ế.t.

Chỉ mong khi phụ hoàng và các ca ca đến đón ta, có thể tha cho Cách Tang một mạng.

Không biết cả đời này, ta có thể trở về Trung Nguyên hay không.

Nghĩ đến đây, ta không nhịn được ngồi dậy đếm lại từng ngày.

Chỉ còn ba ngày nữa, ta sẽ phải gả làm thê tử của người ta rồi.

Ta không biết Cách Tang đã giáo dục A Đóa thế nào, chỉ biết rằng lần này khi gặp lại ta, nàng ta đã ngoan ngoãn hơn nhiều, giống như một con sói mẹ bị cắt mất nanh vuốt.

Nhưng ta lại thấy nàng ta thật chướng mắt.

Đặc biệt là khi Giang Nguyên không ngừng chiều chuộng nàng ta, luôn kè kè bên cạnh, đối xử với nàng ta như một báu vật hiếm có. 
Bình Luận (0)
Comment