Thanh Dương, Đó Là Số Mệnh Của Ngươi

Chương 6

Ta chỉ thờ ơ gật đầu, nói với nàng rằng dù Cách Tang có c.h.ế.t trên giường của nàng, cũng đừng đến nói với ta, ta chẳng hề quan tâm.

Tri Mã trợn to mắt, tức giận mắng ta thậm tệ, cuối cùng khiến ta phải tự mình rời khỏi đó.

“Vì sao không quản lý người phụ nữ đó, cứ để nàng ta cưỡi lên đầu ngươi mà làm càn, ngươi không lo rằng sau này Cách Tang sẽ vì nàng ta mà bỏ rơi ngươi sao?”

Nghe thấy lời chỉ trích bất ngờ của Giang Nguyên, ta cảm thấy khó hiểu, liếc hắn một cái: “Giang Nguyên, ta không ngờ ngươi lại can thiệp sâu đến thế, chuyện của Vương phi mà ngươi cũng dám lời ra tiếng vào, lo làm tròn bổn phận Phò mã của ngươi đi.”

Nói xong, ta cũng chẳng quan tâm đến vẻ mặt thất vọng của Giang Nguyên, tiếp tục ngẩng đầu ngắm nhìn mảnh đất mà Cách Tang chăm sóc cẩn thận này.

Giang Nguyên cắn răng, chắn hết tầm nhìn của ta, rồi đuổi hết các tỳ nữ xung quanh đi.

Ta cố gắng giữ bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò: “Giang Nguyên, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Hắn và A Đóa sắp sửa tổ chức hôn lễ, đây cũng là một trong những lý do gần đây ta thường xuyên mất tập trung và tâm trạng bất ổn.

Dù đã kết hôn, ta vẫn không thể buông bỏ Cố Trường Vân.

Mặt khác...

Ta giữ vẻ mặt lạnh lùng, dùng tay áo che đi bụng, nếu không có trận chiến với Mông Cổ năm đó, Cố Trường Vân đã không phải ra trận vì muốn cưới ta.

Ta có lẽ cũng đã kết hôn và sinh con với hắn, chứ không phải... giờ đây mang thai đứa con của người đàn ông khác.

Tất cả đều là lỗi của Mông Cổ đáng c.h.ế.t!

“Ta khuyên ngươi nên đề phòng, đừng để Tri Mã lừa gạt.”

Giang Nguyên đứng trên cao nhìn xuống ta, điều này khiến ta khó chịu mà quay mặt đi, thờ ơ đáp: “Ta cũng khuyên ngươi nên ít qua lại với ta, A Đóa sẽ ghen.”

Điều kỳ lạ là lần này, khi ta nhắc đến A Đóa, Giang Nguyên không hề nổi giận, hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, thậm chí có chút buồn bã nhìn ta.

Ta siết chặt tay, đường đường là Công chúa Thanh Dương, từ khi nào lại rơi vào cảnh đáng thương để người ta cảm thông như thế này?

“Đúng vậy, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, gần đây ta quả thật đã có chút lơ là với nàng.”

Vì Giang Nguyên đang chăm chú nhìn ta, nên ta không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn, liền kiêu ngạo ngẩng cao cằm, nở một nụ cười mỉa mai: “Rất tốt, nếu không có gì khác...”

Giang Nguyên cúi đầu, trầm giọng nói: “Đứa con mà Tri Mã đang mang không phải của Cách Tang, ta chỉ nghĩ rằng ngươi nên biết điều này, ta đi đây.”

Trong phút chốc, vô vàn suy nghĩ ập đến, ta nhìn Giang Nguyên quay người rời đi, tốc độ nhanh đến mức ta không kịp với lấy vạt áo của hắn, chỉ kịp thốt lên: “Cố Trường Vân, đợi đã!”

Người đàn ông trước mắt dừng lại một chút, nhưng không quay đầu: “Ta đã nói rất nhiều lần, đây là lần cuối cùng, ta không phải hắn.”

Phải, ngươi tất nhiên không phải rồi.

Giang Nguyên hiện tại thậm chí không xứng xách giày cho Cố Trường Vân năm xưa.

Ta cố nén nước mắt, quay người đi thẳng đến lều của Tri Mã để tính sổ.

Không ngờ vừa bước vào lều, ta đã thấy Cách Tang, người mà ta đã lâu không gặp cũng ở đó.

Nếu là trước kia, việc đầu tiên hắn làm sau mỗi lần chiến thắng là tìm đến ta, chất đống chiến lợi phẩm lên tấm thảm Ba Tư của ta, rồi hạnh phúc nằm gối đầu lên chân ta mà nói chuyện.

Ta hạ mi mắt, thản nhiên lùi ra ngoài đứng một bên, cố gắng phớt lờ cảm giác hụt hẫng trong lòng.

Cách Tang quay lưng về phía cửa, thấp giọng gào lên bằng tiếng Mông Cổ, tiếp theo là giọng đáp lại yếu ớt của A Đóa.

Tuy nhiên, nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ bên trong, ta không khỏi tò mò bước lên một bước.

Không ngờ, ngay lúc đó, Cách Tang đột nhiên lao ra ngoài, va vào ta khiến ta ngã xuống đất, còn hắn thì giận dữ đi về phía khác, hoàn toàn không nhận ra mình đã đụng phải người.

May mắn thay, không lâu sau, ta với gương mặt tái nhợt đã được tỳ nữ của Tri Mã phát hiện và đỡ vào trong.

“Hôm nay thật là một ngày may mắn, Vương gia vừa tặng chiến lợi phẩm cho ta, lại còn có vương phi đến thăm,” Tri Mã có chút không tự nhiên quay mặt sang một bên nói với ta.

Ta khẽ cau mày, cố gắng chịu đựng cơn đau trong người, gật đầu lắng nghe những lời vô nghĩa của Tri Mã. Nếu không phải vừa rồi đứng ngoài cửa nghe thấy, ta đã tin mất rồi.

“Đứa con trong bụng ngươi không phải của Cách Tang, vậy là của ai?”

Vì đau đớn, giọng nói vốn dịu dàng của ta trở nên sắc bén, khiến Tri Mã hiểu lầm.

Nàng ta bỗng chốc hoảng loạn, trực tiếp quỳ xuống, toàn thân run rẩy cầu xin ta đừng nói với Cách Tang.

“Ngẩng mặt lên.” 
Bình Luận (0)
Comment