Thanh Gươm Hổ Phách

Chương 58

Gió nổi trên cánh rừng.

Làn gió nhè nhẹ từ từ thổi qua tán cây, như dòng nước chảy, đẩy màn sương mù dày đặc chậm rãi di động; giữa các chạc cây tràn ngập sương trắng, hết lớp này đến lớp khác, làm nổi bật từng trái quả chín mọng màu đỏ ở hai bên sườn núi.

Sựu tĩnh lặng lơ thơ ban sớm bị phá vỡ, có tiếng vó ngựa nặng nề từ xa lại gần.

Gót sắt của ngựa đạp nát bụi cây và quả mọng, lao vút qua trên bờ suối trải đầy đá nhọn. Vó ngựa hất tung bọt nước, như vô số những cây cột màu trắng. Tổng cộng ba mươi bốn con ngựa đạp nước lao vút qua, những bộ xương trong thung lũng cảm nhận được mặt đất đang chấn động, chúng lắng nghe theo âm thanh quấy nhiễu mà nhìn ra bốn phía. Thế nhưng, khi chúng vừa thong thả quay đầu, ngọn lửa ma trơi trong hốc mắt đã phản chiếu hình ảnh một con ngựa chiến đang ngày càng lớn hơn.

Chúng đều là giống ngựa chiến Alric tuấn mỹ, cơ bắp cường tráng của ngựa và móng trước đánh văng mấy sinh vật vong linh suy yếu này, hoặc là đụng văng chúng ra, đập mạnh vào những tảng đá màu trắng ven bờ suối, vỡ thành từng chiếc xương rải rác.

Đội ngựa đâm mở một con đường giữa bầy xương khô rải rác, sau đó dần chậm lại. Bước chân bầy ngựa ngày càng nhỏ, đầu lĩnh kỵ sĩ trẻ tuổi bỗng nhiên giơ cao tay, hơn ba mươi con ngựa lao tới trước hai, ba bước theo quán tính rồi đồng loạt ngừng lại — hơn trăm móng ngựa đứng lại chính giữa dòng suối, dòng nước chảy xiết cũng chỉ có thể vờn quanh rồi chảy qua —

"Vạn tuế!"

"Vạn tuế!"

"Chúng ta thành công rồi!"

"Chúng ta thắng rồi, Burlando vạn tuế!"

Khi bầy ngựa dừng lại, dường như biết được gì đó, các lính đánh thuê trên lưng ngựa kích động hô hào. Họ giơ cao trường kiếm trong tay, hoan hô vang vọng cả khe núi.

"Burlando!"

"Burlando! Burlando!"

"Burlando! Burlando!"

Trong tiếng hoan hô vang dội, Burlando bỏ chiếc mũ giáp bằng da xuống, ném ra xa. Hắn lau mồ hôi lạnh như băng trên trán, gió sớm phất qua mặt khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo. Hắn mặc một bộ giáp da màu xám, ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn vùng núi non xanh tươi xung quanh, nghĩ: Xong rồi, cuối cùng cũng xong! Ta cuối cùng cũng giết ra được, thoát khỏi vận mệnh đáng chết!

Hắn nắm chặt tay, là chính hắn tự cứu chính mình! Đúng vậy, hắn có thể làm được tất cả!

Charr ở bên cạnh xuất thần nhìn ngài lãnh chúa của mình — anh ta mặc một chiếc áo dài ngồi trên ngựa, bên trái đeo một thanh trường kiếm, trên tay cầm trượng ngắn, trông lại có phần giống phái đoàn phù thủy chiến đấu — có thể nói như vậy, mấy ngày nay, ngày nào ngài lãnh chúa cũng sáng tạo kỳ tích.

Hắn dẫn dắt mọi người tránh khỏi quân chủ lực của Madala như kỳ tích, giống như tiên tri trong thần thoại. Burlando từng nói đùa rằng hắn là Thánh giả Moses, và đây là một cuộc di tản. Tuy Charr không biết điều đó nghĩa gì, nhưng đó nhất định cũng là một kỳ tích.

(*Moses: Hoàng tử Ai Cập trong thần thoại hay phim truyện, người dẫn dắt nô lệ Do Thái thoát khỏi Ai Cập)

Sau đó Burlando còn thuyết phục các lính đánh thuê đi cùng bọn hắn đột phá khỏi tuyến phong tỏa tại thung lũng đá nhọn của Madala. Lúc ấy, chàng trai cũng chỉ dùng vài câu ít ỏi đã phân tích rõ ràng, rành mạch ý đồ chiến thuật của Madala. Charr rõ ràng nhìn thấy biểu tình khiếp sợ trên gương mặt vị đầu lĩnh lính đánh thuê, gần như muốn quỳ rạp đầu lạy họ.

Chẳng qua là, giờ phút này, phù thủy tùy tùng trẻ tuổi đang hồi tưởng lại, mấy ngày sau đó quả thật là một hồi chiến đấu thảm thiết. Sau một đêm, có khả năng người quen sẽ không còn nữa, nhưng may mắn là mọi người có đủ kiên cường — tiểu thư Freya ở phía sau thu nhận dân chạy nạn, đàn ông cầm vũ khí, phụ nữ tìm kiếm thức ăn ven đường và đảm nhiệm việc cứu hộ. Trong bọn họ không có một ai là chuyên gia, nhưng vì sinh tồn của bản thân mà phấn đấu, ít nhất đã tận trách nhiệm.

Charr quay đầu lại, nhìn các lính đánh thuê do tiểu thư Freya dẫn theo từ Hội truyện cổ Rồng đồng đỏ, hiện giờ những người đó chỉ còn lại hai, ba người mà thôi.

Họ dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy quyền lợi sinh tồn —

Nhớ tới ông chủ béo tốt kia đã trúng một mũi tên nơi ngực và qua đời ngay đêm đầu tiên, nhớ tới cô bé con tên là Shu gào khóc thảm thiết, nhớ tới Freya tỏ ra kiên cường an ủi bên cô bé, nhưng bản thân nàng lại thầm rơi nước mắt.

Mỗi ngày đều có người rời đội ngũ, thi thể lạnh như băng nằm lại mặt đất, mất đi sức sống. Mỗi ngày đều có người trộm khóc nỉ non trong đêm. Sự trầm mặc im lặng dần mở rộng trong đoàn người, giống như tâm linh mỗi người đều bị tuyệt vọng cướp lấy — nhưng mà một đội ngũ như vậy lại không hỏng mất, một người ngã xuống, một người khác sẽ nhận lấy vũ khí của anh ta, mọi việc đều thuận theo tự nhiên như vậy.

Không ai ca tụng công đức của Burlando hay Freya, nhưng Charr lại nhìn thấy tín ngưỡng trong mắt những người này. Đàn ông và phụ nữ cùng yên lặng dõi theo hai người trẻ tuổi này, tin rằng chỉ có họ mới có thể dẫn theo mỗi cá nhân ra khỏi cảnh khốn khổ này.

Burlando điềm tĩnh và vững vàng, Freya bướng bỉnh và kiên cường, giống như ngọn lửa ấm lòng trong bóng đêm. Lần đầu tiên Charr biết được, thì ra con người nhỏ bé cũng có ham muốn cầu sinh mãnh liệt như thế, chỉ cần có người dẫn bọn họ theo, cừu cũng có thể biến thành sư tử.

Chẳng qua, có lẽ cũng chỉ có nhân tài ưu tú như ngài lãnh chúa mới làm được. Charr nghĩ ngợi, dường như chàng trai đó không hợp với thế giới đen tối này. Phương thức tư duy của hắn khác xa với người thường. Hắn luôn nhìn ra xa hơn, nói năng quái dị, lời nói không có biên giới, nhưng mỗi khi chuyện xảy ra rồi, dường như đều chứng minh rằng hắn đúng.

Sức hấp dẫn đó khiến Charr phải thần phục sâu tận đáy lòng. Anh ta nghĩ, có lẽ đây là người lãnh đạo trời sinh.

Chẳng qua lúc này Burlando lại nhìn chằm chằm về phía vùng núi rừng xanh rì phía xa đến ngốc người ra — hắn chợt nhớ kia chẳng phải là khu rừng Gấu Hươu sao. Lúc trước hắn lẻ loi một mình từ Braggs đi tới Riedenburg, chính là xuyên qua cánh rừng kia, trên đường còn thăng một cấp. Phía trước có một khu vực của chó sói chồn, đi lên nữa có một pháo đài cổ, mà nơi đó chính là một trong những địa phương hắn phải đi trong tương lai.

Thanh kiếm Chân Long, rồng sơ sinh trên cấp 50, huy chương rồng, mấy danh từ này chạy qua chạy lại trong đầu hắn. Burlando vội vàng vẫy vẫy đầu cho mình tỉnh táo hơn. Chiến đấu liên tục mấy ngày liền khiến cấp bậc lính đánh thuê của hắn tăng thêm 10 cấp, tổng cộng lên tới cấp 17.

Hiện giờ thuộc tính của hắn là 6.7 năng cấp lực lượng, 6.6 năng cấp thể chất, tố chất thân thể gần gấp bảy lần người thường; 4.3 năng cấp linh xảo, 1.1 năng cấp trí lực, 2.9 năng cấp ý chí, tổng thể mà nói thì còn đang quanh quẩn ở Hắc Thiết bậc thấp, nhưng đã gần với tiêu chuẩn bậc trung.

Tận đến hai ngày này hắn mới hiểu, thì ra kỹ năng là một thứ hiếm lạ trong thế giới này, nhưng Burlando lập tức hiểu được, chẳng phải là vì thế giới này khác với thế giới trong trò chơi hắn vốn biết, mà là do hắn đã hiểu sai lầm.

Nếu coi người trong thế giới này đều là NPC, vậy thì tất cả đều là đương nhiên. Dù sao thì cũng chỉ có người chơi mới được hưởng thụ loại ưu đãi kỹ năng do chức nghiệp mang lại.

Tới giờ hắn mới hiểu vì sao mình đánh thuận buồm xuôi gió ở pháo đài Usson như vậy. Hắn tính toán một chút, khi khai hỏa toàn bộ kỹ năng thì sức chiến đấu của mình tương đương với tiêu chuẩn một kiếm sĩ Hắc Thiết bậc trung, tiếp cận bậc cao, tại hành tỉnh Goran - Elson được coi là vùng đất cằn cỗi, hẻo lánh nhất toàn Erewhon này đã được coi là có thể xem vào mắt.

Thậm chí, với tiêu chuẩn này thì hắn đi làm một đội trưởng trong quân đoàn Bờm Trắng cũng còn dư dả, đừng nói đội phòng vệ, dân binh gì đó.

Có điều, nghĩ lại mà lòng vẫn còn sợ hãi. Hắn biết rõ là bản thân đang ở trong một chiến khu có cường độ thấp nhất trong cuộc chiến Hoa Hồng Đen thứ nhất, nhưng dù vậy vẫn suýt nữa không trốn ra nổi — tuy rằng Istaron là một trong các tướng lãnh cao cấp nhất của Madala trong tương lai, nhưng lúc này chẳng qua là người mới không có tư lịch gì. Dưới tay kẻ này ngoài Tagus hay lãnh chúa hắc ám thanh danh hiển hách Kabais, còn lại phần lớn là quan quân mới lên như Roscoe.

Có điều, đại quân hợp thành từ các sinh vật vong linh cấp thấp bao gồm Lich, lính khô lâu, kỵ binh thần chết, võ sĩ đen và u hồn trong tay Istaron thật ra có sức mạnh tương đương với quân đoàn Bờm Trắng đang dần già lão của Goran – Elson — trong tay Israron có một nhánh kỵ sĩ đen tinh nhuệ, cứ điểm Vanmier cũng có ba nghìn kỵ binh Cánh Trắng. Trên tay Tagus có ba con rồng xương, lực phòng ngự của cứ điểm Riedenburg cũng không kém.

Freya và Roman có lẽ còn không rõ vì sao trước đó Burlando không trực tiếp dùng Thạch Tượng Quỷ bay vào thành, đương nhiên lúc đó là vì tránh cho Nữ võ thần tương lai nóng đầu lên, nhưng về mặt khác cũng là vì trên tường thành có tháp cấm bay.

Đáng tiếc, dù là thủ thành thì cũng phải có người tài mới phát huy được tác dụng. Quý tộc vô năng của Riedenburg cứ vậy chắp tay dâng tặng tòa cứ điểm mà Erewhon phải hao tốn nghìn vạn của cải mới xây thành cho người khác, chẳng trách vì sao lại thất bại thảm hại trong cuộc chiến tranh này.

Burlando phục hồi tinh thần, thở dài một hơi. Bất kể thế nào, ít nhất hắn đã dẫn mọi người giết ra được. Suốt ngày hôm qua, họ truy kích đội tiền trạm Mag "Giòi chết", là thanh đao sắc cuối cùng ở hướng bắc của Tagus. Đi tiếp về phía trước chính là vùng đất bằng dọc theo phương bắc thung lũng Đá Nhọn.

Hơn ba mươi lính đánh thuê nghỉ ngơi bên bờ suối, chờ đợi dân chạy nạn cầm vũ khí chạy theo phía sau — người theo phía sau thấy vậy liền ngây người trong chốc lát, sau đó mới biết được là họ đã thắng lợi. Freya chính miệng nhắc họ, chỉ cần kiên tri qua được một đêm này cuối cùng sẽ thắng lợi.

Cho nên đây là thắng lợi.

Những người này vừa la hét vừa nhảy múa, có người vui quá mà rơi lệ, có người thậm chí quỳ rạp xuống đất gào khóc, nhưng càng có nhiều người chạy lên vây quanh kỵ binh, đồng loạt hoan hô vui sướng.

Burlando không ngăn những con người này lại, hắn chỉ hạ lệnh cho họ nghỉ ngơi tại chỗ đợi lệnh, sau đó dẫn theo hơn mười người trung thành tới đón Freya cách đó không xa. Tất cả mọi người dừng lại, nhìn đoàn người này.

Kia là thiếu nữ anh khí mặc giáp trụ màu xanh da trời, mái tóc đuôi ngựa dài được buộc cao lên, ngồi thẳng trên lưng ngựa.

"Burlando, chúng ta thật sự thắng rồi sao?" Freya mỏi mệt, còn chưa dám tin, hỏi. Tuy rằng nàng hứa hẹn với người chạy nạn, nhưng cũng chỉ vì nàng đơn phương tin tưởng Burlando mà thôi.

Burlando gật gật đầu.

Động tác đơn giản này lại khiến Nữ võ thần tương lai đang ngồi trên yên ngựa lập tức chảy xuôi nước mắt. Gương mặt tròn như trứng của nàng đầy tro bụi, nước mắt cọ rửa lớp bụi bản thành một hàng dài trắng như tuyết, trông buồn cười cực kỳ. Thế nhưng, chẳng có ai ở đây cười.

"Được rồi, đừng khóc, chúng ta thông báo cho những người phía sau. Chúng ta thắng rồi, phải cho nhiều người biết nữa." Burlando phóng ngựa đi tới, vỗ vỗ bả vai nàng.

Freya lau mắt, dùng sức gật gật đầu. Nàng dùng tay lau lau, khuôn mặt kiên quyết đã biến thành mặt hoa. Lúc này Burlando rốt cuộc cũng không nhịn được cười — hắn nhớ tới tối hôm đó, thiếu nữ này dẫn theo đám lính đánh thuê trong Hội truyện cổ Rồng đồng đỏ đánh ra đúng vào thời khắc mấu chốt, thu nhận rồi cứu vớt phần lớn dân chúng thành thị phía bắc.

Burlando không biết Freya làm sao thuyết phục những người đó, hắn chỉ biết ông chủ quán rượu tên là Reto kia ủng hộ nàng, dẫn theo lính đánh thuê trong Hội truyện cổ Rồng đồng đỏ, tụ tập ngày càng nhiều người đi theo. Những người đó có nạn dân, có lính đánh thuê, người mạo hiểm, thậm chí còn có bộ binh quân đoàn Bờm Trắng —

Freya thì dẫn theo những người này.

Gần như hắn không thể tin được đó là Freya mà mới vài ngày trước toàn thân còn đầy vẻ trong sáng. Lúc ấy nàng nghiêm túc, cẩn trọng ngồi trên lưng ngựa, toàn thân tỏa ra khí chất vô cùng giống với vị Nữ võ thần tương lai kia.

Bởi vậy mới có những chuyện sau này.

Hắn vừa nghĩ tới vệc này vừa cưỡi ngựa đi sóng vai với Freya. Freya cưỡi ngựa như trời sinh đã biết, mà vốn Burlando không biết cưỡi ngựa đấy — hắn phải tốn hơn 30 điểm kinh nghiệm mới học được từ một lão binh. Lúc đó, vị lão binh đó còn tỏ vẻ xem thường, nhưng lập tức đã phải trợn mắt há mồm.

Trên thực tế, khi ta gặp phải một người chỉ mới nghe lý thuyết một lần mà đã học được kỹ năng mới, lại còn nắm bắt tốt hơn cả bản thân, ta cũng sẽ trợn mắt há mồm thôi.

Chuyện này còn có một di chứng, đó là lão binh kia gặp người nào cũng khoe rằng Burlando là một thiên tài, thiên tài chân chính.

Freya cúi đầu, dường như đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Burlando ngẩng đầu nhìn sắc trời, tuy rằng mới là sáng sớm, nhưng mặt trời đã sắp mọc lên từ phía khác của thung lũng.

Hắn nghe tiếng vó ngựa rậm rịch ở phía sau, nhìn lại, thì ra là đầu lĩnh lính đánh thuê tên là Balum. Người này có một bộ râu quai nón màu nâu đỏ rất bắt mắt, Burlando không nhớ cũng không được.

"Burlando?" Anh ta và vài người phía sau hô lên.

Freya cũng giật mình quay lại.

"Thế nào?" Burlando hỏi.

"Cậu có ý tưởng gì không?"

"Ý tưởng gì là sao?"

"Thế đạo bây giờ chẳng còn cách nào sống nữa, mọi người chúng tôi đã thương lượng, tính thành lập một đoàn lính đánh thuê. Mấy người chúng ta đều xông ra từ đống xác chết, có thể tin tưởng nhau."

Balum nhìn Burlando, nở nụ cười.

"Ngươi làm đoàn trưởng của chúng ta."

Burlando kinh ngạc nhìn anh ta, lại nhìn mấy người phía sau, nói vậy là họ đã có tính toán trước. Đoàn lính đánh thuê, một ý tưởng không tồi, nhưng Burlando biết bây giờ còn chưa phải thời cơ chín muồi, bởi vậy hắn lắc đầu đáp: "Các anh cứ đi đi, nếu thật sự có việc cần giúp thì tới tìm tôi. Cha mẹ tôi còn ở Braggs, tôi phải đi tìm họ —"

Balum ngẩn ngơ, nhịn không được gãi gãi đầu. Có điều anh ta vốn là lính đánh thuê, tính cách hào sảng, cũng không quá để ý. Anh ta suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: "Vậy cậu chuẩn bị đi đâu trước?"

"Tôi đi Anzek, nơi đó có người chờ chúng tôi. Sau đó chúng tôi sẽ đi Braggs, nếu về sau có cơ hội, chúng ta lại gặp lại."

Balum gật gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Cậu thật sự không tới? Mọi người đều phục cậu. Burlando, cậu là giỏi nhất, chúng tôi đều biết!"

Burlando cười gật gật đầu: "Có cơ hội lại nói."

"Tôi hiểu. Nhưng mà Burlando, vị trí này luôn chờ cậu, cậu nhớ kỹ mấy lời của Balum này. Râu Đỏ tôi đây luôn nói lời giữ lời."

Burlando nghe xong cười, lại giơ tay bảo mọi người dừng lại.

Họ vừa vặn đi vưa một sườn dốc đầy đá vụn, dừng lại nhìn xuống thì thấy bên dưới chính là lều trại của dân chạy nạn kéo dài hai bên. Hiện tại, người dân chạy nạn trong doanh trại cũng vừa lúc ngừng tay, nhìn theo mấy kỵ sĩ đi ra từ miệng thung lũng.

"Chúng ta thắng rồi!"

"Chúng ta thắng rồi!"

"Thắng rồi!"

"Thắng rồi!"

Tiếng la của Burlando vang vọng thung lũng, vang vẳng dội lại hai bên khe núi. Dân chúng chạy nạn trong doanh trại đều ngẩn ngơ, nhưng lập tức, một trận dao động vĩ đại tràn ra từ trong đám đông.

"Freya!" Burlando hô lớn.

"Freya!" Một rừng tiếng hô hưởng ứng.

"Freya!"

"Ngài Freya vạn tuế!" Dân chạy nạn doanh vui sướng.

Thiếu nữ tóc đuôi ngựa ngẩn ra, nàng chưa rõ vì sao Burlando phải làm như vậy. Nàng quay đầu lại, nhưng trên mặt chàng trai chỉ thấy sự kiên định. Hắn quay đầu, đưa tay về phía nàng. Freya ngơ ngác do dự một hồi, mới phóng ngựa đi lên.

Burlando thầm cười, giơ cao bàn tay của nữ kỵ sĩ. Vầng thái dương chớp mắt dâng lên, ánh mặt trời chiếu rọi lên người các kỵ sĩ ở phía sau thung lũng.

"Freya, kế tiếp chính là con đường của cô —" Chàng trai thầm nhủ.

Hết quyển thứ nhất.
Bình Luận (0)
Comment