Thanh Gươm Hổ Phách

Chương 64

Kỳ tích xuất hiện, trong mắt các bình dân đang chạy nạn, kỵ binh đang nhắm vào chàng trai kia giống như tờ giấy — chúng giơ cao kiếm giao chiến với Burlando, trường kiếm bằng thép tinh luyện lập tức cong gập, đứt gãy, vỡ thành trăm nghìn miếng thép vụn bắn ngược lại, sau đó phản lực cực lớn cả người lẫn ngựa bị đẩy lên cao, văng ra ngoài.

Một, hai, ba, cuối cùng các bình dân sau lưng Burlando cùng đếm, đếm tận số bảy. Ba tên phía sau đã sợ mất hồn, ghìm chặt dây cương, sống chết cũng không dám lao lên.

Uriel chằm chằm nhìn Burlando như nhìn thấy quỷ. Đám hộ vệ của Makoff thì càng sợ hãi đến mức quên luôn chuyện hợp tác, nhất thời bị dân chạy nạn sau lưng phá tuyến phòng ngự, chạy về phía Burlando.

"Ngươi là ai?"

Đội trưởng đội kỵ binh cảm thấy chân rét tay run. Gã đã từng gặp nhân vật cấp bậc đội trưởng trong đoàn kiếm sĩ Bờm Trắng, thực lực và kiếm thuật của những người đó trong mắt gã đã có thể cho là xuất thần nhập hóa. Thế nhưng, so với thanh niên trước mắt này, những người đó dường như chẳng là gì cả.

Tên này là thần thánh phương nào?

Burlando thu kiếm, thở dốc. Liên tục dùng bảy lần bùng nổ lực lượng, tiêu hao tổng cộng một phần năm thể lực. Burlando cảm thấy cánh tay hơi run lên.

"Ta nói, ta tên là Dunn."

Hắn chỉ chỉ kiếm về phía đối phương.

"Cho nên, hiện giờ các ngươi có thể yên lặng mà nghe ta nói chưa?"

Uriel và Makoff nhìn nhau, sao chúng có thể không hiểu. Mười một thủ hạ của gã dù không lợi hại bao nhiêu, nhưng ít ra cũng là kẻ giỏi giang trong số dân binh bản địa, trình độ kiếm sĩ Bạch vị, lại thêm cả lực ngựa tác động vào, dù là binh lính thông thường của quân đoàn Bờm Trắng cũng không dám ngăn cản chính diện.

Mà muốn xuất ra liên tục bảy kiếm, mỗi kiếm chém bay một người, đánh xong mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, theo ông ta biết thì chỉ có sáu trung đội trưởng dưới tay Luc Besson mới có trình độ như vậy.

Hắc Thiết bậc trung, trẻ tuổi như vậy, Uriel nuốt nước bọt. Mấy trung đội trưởng của Luc Besson toàn là binh sĩ lão luyện trên ba, bốn mươi tuổi đấy.

"Xem ra là rồi." Burlando nhìn dáng vẻ trân trối, ngơ ngác của Uriel và Makoff, gật đầu nói: "Vừa rồi ta bảo các ngươi cút, nhưng bây giờ hối hận rồi, cho nên ta thu lại lời nói lúc trước. Hiện giờ các ngươi chặn đường lại cho ta, bất kể có bao nhiêu vong linh tới đây, nhiệm vụ của các ngươi chính là chặn chúng lại."

"Charr."

"Có."

Charr nhảy xuống xe ngựa, nhìn thấy Burlando vươn tay về phía mình thì ngầm hiểu, đưa cho hắn chiếc đồng hồ quả quýt.

Burlando nhìn thời gian, còn mười lăm phút nữa là tới bốn giờ, nhưng Freya vẫn chưa thấy đâu. Hắn nhíu mày, ngẩng đầu nói: "Các vị là kỵ binh trị an Riedenburg, trợ giúp người dân chạy nạn tranh thủ thời gian là chức trách của các vị, chắc không cần ta nhắc nhở cũng biết phải anh dũng tiên phong —"

"Thưa ngài, tôi là thương nhân." Makoff không còn dám kiêu ngạo nữa, dè dặt nói.

Burlando nhìn gã, tức giận nói: "Ngươi bị điều động."

Makoff há miệng chảy dãi.

"Đương nhiên –" Burlando nhìn đám kỵ binh trị an đang bất an, đáp: "Ta sẽ tự mình giám sát các ngươi. Trong các ngươi ai muốn làm lính đào ngũ thì có thể thử kiếm của ta. Chiến đấu với ta hoặc là với những bộ xương kia, các ngươi chọn một đi."

Hắn lại quay đầu nhìn bình dân sau lưng — trừ một phần nhỏ đang tụ tập quanh người, trước đó bị Uriel uy hiếp không dám nhúc nhích — một số ở phía xa trong cơn khủng hoảng lan tràn đang tăng tốc bỏ chạy về phía bắc. Người đẩy người chen, nhiều người bị đạp xuống đất, không còn thấy đứng dậy được nữa. Tiếng khóc, tiếng gào, tiếng chửi và tiếng kêu la thảm thương trộn lẫn với nhau, cấu thành một bức tranh ngày tận thế. So với họ, những người đứng ở chỗ này giống như trong mắt bão, một vùng yên tĩnh.

Mà trung tâm của sự yên tĩnh này chính là Burlando.

"Mọi người cũng đi đi, tranh thủ thời gian, đừng phụ công các kỵ binh trị an đã dùng mạng sống giành giật cơ hội cho các người."

Burlando vung tay ra hiệu cho những người này. Hắn chẳng phải chúa cứu thế, chỉ có thể thuận nước giong thuyền.

Nhưng hắn không đoán được là, ngoài một phần nhỏ người, đa số vẫn không hề có ý rời đi. Trên thực tế, những người này cũng thấy cảnh tượng thê thảm của dòng người chen chúc xô đẩy. Họ đã không đưa thân vào đó, đương nhiên sẽ không nguyện trở thành một phần trong đó. Họ càng muốn gửi gắm hi vọng vào Burlando, hi vọng chàng trai lợi hại này có thể dẫn dắt họ ra ngoài.

Trên thế giới này, người có lực lượng thì rất nhiều, nhưng bằng lòng bảo vệ người yếu ớt thì không có mấy. Mọi hành vi của Burlando đã cho những người này một ấn tượng sâu sắc, nhất là câu nói cuối cùng của hắn càng làm họ nảy sinh cảm giác tín nhiệm.

"Các người không muốn đi?"

Burlando sửng sốt, đại khái đoán được ý tưởng của họ. Hắn gõ chuôi kiếm, quay đầu vừa lúc nhìn thấy sắc mặt sùng bái của Charr, nhịn không được hỏi: "Anh lại muốn nói gì đây?"

"Ở thời đại Thánh giả, kỵ sĩ có tám mỹ đức, thương hại chính là một trong số đó. Mỗi năm, kỵ sĩ dùng tám mỹ đức để tuyên thệ nhậm chức ở Thánh điện Viêm có rất nhiều, nhưng thật sự có mấy người làm được đây?"

"Có thể để cho người yếu đuối dựa dẫm cũng là một loại sức hút của người mạnh mẽ. Điều quan trọng là ở chỗ chúng ta muốn làm thế nào, thưa lãnh chúa." Phủ thủy tùy tùng trẻ tuổi nói.

"Để họ ở lại cũng được, ta sẽ nghĩ biện pháp." Burlando đáp, hắn vừa nói vừa đi đến chỗ Uriel và Makoff, hỏi: "Các người đã cân nhắc kỹ chưa?"

"Đương nhiên, đương nhiên." Thương nhân Makoff gật đầu không ngừng.

Uriel không nói một lời, quay đầu triệu tập người của mình, chuẩn bị liều mạng với đám khô lâu. Gã cũng đã nghĩ thông rồi, đánh một trận với đám xương xẩu kia còn có đường sống, mà quay lại tính gây chuyện với người trẻ tuổi kia thì có lẽ chỉ trong chốc lát đã mất mạng. Hơn nữa, người trẻ tuổi kia cũng đã nói là hắn sẽ ở lại, vậy thì sẽ không có chuyện thấy chết mà không cứu.

Uriel làm đội trưởng kỵ binh trị an, ở Riedenburg ít nhất cũng được cho là anh kiệt một thời, chỉ nghĩ một chút là thông, chẳng có gì mà không thể bỏ thể diện xuống. Thậm chí gã không hề mất tự nhiên như Makoff, dù sao ở Riedenburg này cũng phải nhìn mặt Luc Besson, nhìn mặt Huân tước Kim Quả mà làm việc, bây giờ lại nhìn mặt thanh niên kia là được, nhìn ai mà chả là nhìn.

Burlando thì khá tán thưởng dáng vẻ lưu manh này của gã. Hắn đứng bên cạnh hai người kia nhìn mấy kỵ binh bị hắn đánh gãy kiếm đang thay đoản kiếm dự phòng, trong thời gian ngắn không cần lo về vũ khí.

Ngoài Uriel, sắc mặt mấy người khác cũng khá mất tự nhiên.

Kỵ binh trị an và hộ vệ thương nhân thường ngày ngang ngược, nhưng đối diện với với sinh vật vong linh không biết sợ hãi thì cũng giống người bình thường khác, vừa nghĩ đến phía đối diện là sự tồn tại đáng sợ trong truyền thuyết đó lập tức chân tay mềm nhũn ra như sợi mỳ. Thương nhân Makoff cầm một cây mâu dài đứng cạnh Burlando, thân thể rung lên vì sợ, không nói nổi, mà đứng cũng còn khó khăn.

Bình dân phía sau nhìn bóng dáng Burlando, cảm thấy không hiểu vì sao thanh niên quý tộc này không chạy — họ đều nghe cách gọi của Charr đối với Burlando, tất nhiên cho rằng chí ít thì hắn cũng là một kỵ sĩ. Chẳng qua họ đã quyết định đi theo Burlando, vậy Burlando không đi, họ cũng không đi, cũng không dám đi.

Trong chốc lát, hiện trường trở nên yên lặng.

Tại góc phố đang rực lửa nhanh chóng xuất hiện bóng dáng của binh lính khô lâu đầu tiên, sau đó là con thứ hai, con thứ ba. Trinh sát, Burlando liếc mắt một cái liền nhận ra biên chế của lũ lính khô lâu trong quân đội Madala này. Chúng cầm kiếm, kẽo cà kẽo kẹt đi tới.

Tốc độ không thể nói là nhanh, nhưng cũng không chậm.

Burlando lại nhìn đồng hồ, còn mười phút. Nếu sau mười phút mà Freya còn chưa tới, hắn sẽ để Charr mang theo Roman và đoàn người phía sau khởi hành trước, bản thân thì ở lại tìm Freya. Có điều, nếu như thật sự ngay cả một việc như vậy mà Freya cũng không thể một mình làm xong, tuy rằng hắn vẫn coi đối phương là bạn, nhưng nói thật ra trong lòng hắn sẽ có cảm giác thất vọng.

Hắn buông đồng hồ quả quýt, nhìn ba con khô lâu đang tiếp cận mấy hộ vệ thương nhân. Bảy người, thực ra bọn họ chỉ cần chia ba tổ là chẳng tốn bao nhiêu sức đã có thể xử lý vong linh cấp thấp của Madala này. Đáng tiếc, mấy tên giẻ rách đó lại hỏng trước tiên, thế mà mềm oặt ngã xuống đất, ngay cả dũng khí quay đầu chạy trốn cũng chẳng có —

Ba khô lâu giết chết bảy người.

Mười một kỵ binh trị an ở phía khác thì sợ tới mức quên luôn cả việc hỗ trợ. Burlando quả thực chỉ muốn đâm chết sạch cái lũ rác rưởi đó mà thôi — nhưng hắn đổi ý. Hắn biết nếu mình muốn dẫn bình dân mở ra một con đường máu trong quân đội của Madala thì còn phải dùng đến những người này.

"Đám tàn phế các ngươi, dũng khí ngày thường ức hiếp người lương thiện quẳng hết đi đâu rồi?"

Burlando lắc đầu, hắn quay lại nói với đội trưởng kỵ binh trị an: "Ngươi, đi lên biểu diễn cho chúng một lần."

"Tôi?"

Đừng nhìn vị Uriel đây có vẻ thâm trầm, thực ra chân tay cũng nhũn cả rồi.

Burlando đương nhiên nhìn gã, không nói nhiều.

Uriel cắn chặt răng, biết bản thân không đi chắc chẳng có kết cục tốt. Nhưng gã làm quái gì có năng lực ấy, bình thường sống an nhàn sung sướng, biết ăn biết hát, đã sớm ném sạch số kiếm thuật học được lên chín tầng mây. Gã nhịn không được mà quay sang nhìn bộ hạ của mình, nhưng mười một kỵ binh trị an ào ào ngoảnh mặt làm ngơ.

"Đám con hoang chết tiệt!"

Đội trưởng kỵ binh quát to, run lập cập vung kiếm lên nghênh đón. Một đối ba, người trẻ tuổi kia không hề có ý ra tay, gã nhắm mắt lại, gần như đã cho rằng bản thân chết chắc rồi, chạy trời không khỏi nắng.

Nhưng đúng lúc này, góc phố phía sau vang lên tiếng ầm ầm oanh động — là tiếng vó ngựa. Bản thân Uriel chính là kỵ binh, rất quen thuộc đối với âm thanh này. Đó là âm thanh của đội kỵ binh đồng loạt xung phong đấy. Rầm rập rầm rập, giống như tiếng sấm liên tục truyền ra từ sâu trong lòng đất, mặt đất dần rung chuyển — không chỉ gã, ngay cả ba con khô lâu kia cũng cảm giác được điều khác thường mà quay đầu lại.

Rất nhiều sóng sinh mệnh.

Ba con ngựa dẫn đầu xông ra khỏi bức tường lửa, ánh sáng lóe lên trên thanh kiếm, ba con khô lâu rã rời ngã xuống đất. Sau đó người trên ngựa lập tức kéo dây cương, để cho ngựa tiến về phía trước vài bước rồi chuyển mình dừng lại —

Burlando ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu nữ kỵ sĩ nổi bật giữa ánh lửa tận trời, mặc bộ giáp nửa người màu xanh, một tay cầm kiếm, một tay kéo dây cương, sau đầu là mái tóc đuôi ngựa thật dài.

Phía sau nàng, càng ngày càng có nhiều kỵ sĩ đi ra từ trong lửa, tập hợp sau lưng nàng. Burlando nhìn thấy những người đó, đa phần là lính đánh thuê, thực lực thoạt nhìn đều phải trên Hắc Thiết bậc thấp, thậm chí còn có một số đạt tiêu chuẩn bậc trung. Hắn phải lắp bắp kinh hãi —

Số lính đánh thuê ở đâu ra vậy? Hơn chục người vậy mà đều có thực lực Hắc Thiết? Đây chính là tiêu chuẩn của trung đội trưởng vệ đội tinh nhuệ cấp một trong quân đoàn Bờm Trắng đấy, chẳng lẽ đây là tư quân mà cha Freya để lại cho nàng? Burlando biết rõ thân thế thực sự của Freya, tự nhiên sinh nghi.

"Burlando, Roman đâu?"

Freya thấy rõ người đứng trước mặt, ngẩn ra hỏi.
Bình Luận (0)
Comment