Thanh Gươm Hổ Phách

Chương 71

Sau khi đoàn dân chạy nạn rời thung lũng liền thẳng đường hướng đông. Thiếu ánh lửa, đội ngũ thật dài đắm chìm trong màn đêm.

Đội ngũ uốn lượn trong khe núi, nhìn về phía đỉnh núi tối như mực là vô số những ngọn cây linh sam nhọn hoắt. Nếu không có ánh sao thì rất khó phân biệt phương hướng trong hoàn cảnh này. Người phía sau thường chỉ có thể bị động đi theo người phía trước, một người lại một người, cả đội ngũ cấu thành từ người dân thành thị phổ thông — tuy rằng cảm xúc sợ hãi khiến cho họ tự giác hơn, nhưng trong khi đi khó tránh việc bị va chạm.

Freya nhận chỉ thị từ Burlando bắt đầu chia dân chạy nạn thành vài khu vực. Mỗi khu vực đều có hai người chủ chốt phụ trách duy trì trật tự. Freya nói cho các nhóm thị dân nên làm gì, Burlando thì nói cho họ không nên làm gì — vừa ân vừa uy mới miễn cưỡng quản lý được cả đội ngũ.

Nhưng mấy đội trưởng có kinh nghiệm thì lại không quá lo lắng. Reto và Manord có kinh nghiệm chiến đấu phong phú đã nói cho Burlando biết, âm thanh trong rừng rậm không vang được xa, cùng lắm chỉ truyền xa được khoảng cách một mũi tên bay là sẽ chỉ còn như tiếng thì thầm.

Fudaron của đoàn kiếm sĩ Bờm Trắng thì nghe tiếng gió thổi qua đỉnh núi, tiếng cây cối xào xạc ép hết mọi tiếng động khác, nói cho Burlando là trong hoàn cảnh này thì thính giác còn không bằng thị giác.

Burlando nghiêng tai nghe tiếng gió từ xa truyền tới, nghe như tiếng thông kêu, hoặc như chim tước trong rừng linh sam hót, âm thanh chip chip chách chách, nhưng khi lắng nghe cẩn thận — có một mùi vị khác: Nhẹ nhàng xa xôi, ngân nga du dương, giống như một tổ hợp nhạc cụ đang tấu lên tiếng nhạc trong gió núi; hoặc như tiếng thì thầm thần bí, có sự tồn tại nào đó trong rừng rậm đang nói cho thế gian biết một điều mà không muốn người nào biết.

Ở biên giới phía nam Goran – Elson hay thậm chí toàn bộ Erewhon, người ta thường cho rằng những tiếng động nhỏ bé trong rừng chính là tiếng thì thầm quyến rũ lòng người của nữ phù thủy. Trong truyền thuyết, có rất nhiều người vào rừng là một đi không trở lại, bởi vì họ trúng phải gian kế của nữ phù thủy.

Truyền thuyết này đương nhiên chỉ là mê tín, nhưng khi giờ phút này thưởng thức nó lại có một cảm giác thần bí khác thường.

Burlando thúc ngựa đi cạnh đội ngũ, sau lưng hắn đi theo các lính đánh thuê. Vì mỗi người chỉ có một con ngựa, cho nên các kỵ binh tận lực tiết kiệm sức ngựa, tùy thời ứng phó với chiến đấu. Tuy rằng loài ngựa ở thế giới này to lớn khác thường, thể lực cao hơn một phần năm so với ngựa thường, nhưng trên thực tế thì các kỵ binh vẫn rất hiếm khi sử dụng ngựa làm vật cưỡi, bởi vì ở trong chiến tranh — chúng có vẻ quá mức "Suy nhược".

Họ đã rời thung lũng đi về phía đông được chừng mười cây số, trên thực tế đã xem như rời khỏi phạm vi gò núi Chim Tước Bạc. Nơi này không giống như xã hội văn minh phát triển cao độ, đến một đỉnh núi nhỏ tí xíu cũng phải gán cho một cái tên, ví dụ như đỉnh núi phía trước, Burlando chẳng biết nó được gọi là gì.

Chắc hẳn nó thuộc về một phần dãy núi Hươu Đực kéo dài về phía đông nam, nhưng lệch hướng so với đường chính. Nơi này không có người ở, chỉ có các thợ săn vào mùa săn bắn mới tới nơi này, bởi vậy trên ngọn núi đôi khi có thể nhìn thấy căn nhà nhỏ của thợ săn.

Burlando đã thả Thạch Tượng Quỷ ra ngoài, để nó đi dọc theo hướng tây nam, cùng lúc đó, các kỵ binh thám báo cũng báo cáo lại tình hình dọc đường đi của nó.

Chừng nửa giờ sau, tin tức truyền về. Hai người lính đánh thuê lão luyện kia nhìn thấy Burlando thì sắc mặt đã tái nhợt. Họ mới đi được nửa đường đã phát hiện xương khô đầy khắp núi đồi.

Burlando có thể đoán được cảnh tượng như thế này:

Khi nhìn thấy một lớp bụi màu trắng, biển khô lâu chậm rãi xuất hiện trên đỉnh núi, sau đó dần tràn xuống rừng rậm, chảy dài xuống. Khắp vùng núi chỉ còn tiếng động lạch cạch, thật sự khiến tinh thần người ta chấn động.

Bởi vậy, hắn vừa dùng lời lẽ nhẹ nhàng an ủi hai người lính đánh thuê cho họ đi nghỉ ngơi, vừa nói với những người khác về nhược điểm của lũ khô lâu này, để họ không đến mức chỉ vì nguy hiểm tới gần mà đánh mất ý chí chiến đấu.

Hắn lại phái thám tử ra hai phía tây và bắc — Burlando biết thói quen bố trí trong tình hình này của Madala. Tầng tầng tiến lên, có thể điều động linh hoạt, hơn nữa phạm vi thám báo khống chế cũng rất lớn, trước sau đều có thể trợ giúp. Loại chiến thuật này chỉ có thể phát huy đầy đủ trên ưu thế số lượng của quân đội Madala — trên thực tế, vào thời kỳ đầu của cuộc chiến tranh Hoa Hồng Đen, nhõm lãnh chúa bóng đêm đã dựa vào loại sĩ quan chỉ huy cấp thấp ưu tú để chỉ một lần đã làm rạng rỡ loại chiến thuật này.

Nhưng nó có một khuyết điểm trí mạng.

Đó chính là con mắt. Một đi mất đi sự trợ giúp của u hồn, giữa các trung đội sẽ xuất hiện sơ hở to lớn. Nhất là trong vùng núi như thế này, thật dễ dàng bị đối thủ phân tách, đan xen. Hơn nữa, một nhược điểm khác là nếu quan chỉ huy quá yếu kém, bố trí như vậy sẽ dễ dàng bị đánh thành cục diện "Chiến thuật thêm dầu" kinh điển.

Đương nhiên, sở dĩ quân đội Madala dám bố trí như vậy trước cuộc chiến tranh Hoa Hồng Đen thứ hai chính là biểu hiện của sự tự tin. Ở thời đại này, nhân tài ưu tú có thể dùng của chúng thật sự nhiều lắm.

Về phương diện khác, ở thời đại này cũng không có nhiều người sở hữu thủ đoạn phát hiện u hồn — chẳng qua Burlando "Vừa vặn" là người đó mà thôi.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía sườn núi — Manord đang dẫn theo đoàn dân binh tự vệ xuyên qua rừng linh sam — người lính đánh thuê lão luyện không ngừng quay đầu nhìn về phía con hươu đực màu trắng vô cùng xinh đẹp dưới thung lũng kia, Burlando nói cho ông ta, nó sẽ chỉ ra nơi ẩn thân của lũ vong linh đáng sợ cho họ.

Manord ôm thái độ hoài nghi với điều này. Ông ta muốn đánh trận là phải quy củ, mà không phải thần thần bí bí như lúc đánh với phù thủy. Giống như lúc này, họ quẳng lại đội ngũ chạy nạn ở đằng xam gần như đã sắp cách một cây số, nhưng con súc sinh kia vẫn chẳng có chút phản ứng nào.

Chẳng qua đang lúc ông ta muốn chửi bậy lại nhìn thấy sinh vật tao nhã kia bỗng hất đầu về một phương hướng, chân cào cào mặt đất lộ thần thái bất an.

Ở bên kia!

Manord lập tức chỉ loan đao về phía trước, bảo những người khác nhanh chóng bổ nhào tới.

Phương hướng kia là một mảng rừng linh sam không có gì khác biệt với nơi khác, nhưng họ vừa mới bọc đánh hai bên tới, một tia sáng mờ ảo như có như không từ trong rừng cây hiện ra. Ban đầu nó như một cái bóng trắng bệch, sau đó dần ngưng tụ thành một vầng sáng hình người lơ lửng trên không.

Lạy thần Martha, đó chẳng phải là u linh sao,?

Không chỉ đám dân binh sau lưng, ngay bản thân Manord cũng dừng bước, thế nhưng cái bóng trắng bệch kia đã rít lên một tiếng rồi giương nanh múa vuốt đánh tới dân binh.

Tiếng rít dữ tợn khiến nội tâm mọi người đều lạnh như băng, nhưng lại khiến rừng rậm chìm vào yên tĩnh — Manord cảm thấy cả đời mình chưa từng đánh trận nào quỷ dị thế này. Gương mặt mơ hồ của u hồn kia chớp mắt trở nên giống như rất nhiều chiến hữu đã ngã xuống của mình, nhưng ông ta vội vàng lắc lắc đầu loại trừ hết những suy nghĩ lung tung trong óc. Burlando đã từng dặn dò: Tất cả đều là ảo giác, tuyệt đối đừng vì vậy mà bị áp chế.

Hiện giờ ông ta tuyệt đối không dám nghi ngờ người thanh niên kia nữa, cảnh tượng trước mắt thật quá quỷ quái.

Manord nắm thật chặt loan đao trong tay.

Lưỡi đao sáng như tuyết xoạt cái chém ra. Lưỡi đao xuyên qua thân thể u linh, lập tức kết một lớp băng. Manord biết không ổn, không có cảm giác đả kích thực chất, chứng tỏ một đao này chém vào không khí.

U hồn nằm giữa thể linh hồn và vật chất thật, công kích vật lý có một nửa khả năng thất bại.

Manord đã không kịp làm động tác né tránh. Ngón tay trắng bệch của đối phương đã duỗi tới định đục năm lỗ trên mặt ông ta — trong tình thế chỉ mành treo chuông, ông ta quay ngoắt đầu đi, khiến ngón tay dài của đối phương xuyên thủng vai của mình.

Người lính đánh thuê lão luyện này lập tức cảm giác rét lạnh lan tràn khắp bả vai, dường như cả cánh tay trái đã hoàn toàn mất tri giác.

"Tấn công đi, đám khốn kiếp này!"

Ông ta thuận thế lùi nhanh lại, sau đó hét lên về phía đám dân binh đang sợ ngây người. Mấy người dân thành thị kia tới giờ mới phản ứng lại, ào ào vung trường mâu đâm tới u linh.

Ba cây mâu đâm xuyên qua hình bóng mờ ảo, nhưng hai cây khác lại đóng đinh u hồn, khiến nó thét lên một tiếng chói tai.

Manord thừa thế nhảy bật dậy, một đao tà tà đâm vào cái bóng mờ nhạt kia. Lần này vận may của ông ta đã tới, một đao này vừa lúc chém trúng phần thực chất của linh hồn, thực lực kiếm sĩ Hắc Thiết chớp mắt bùng nổ khiến u hồn thét lên một tiếng rồi tan thành mây khói — mọi người thở dài nhẹ nhõm, rồi tay chân nhũn ra té ngồi xuống mặt đất, không ai nói gì. Trên thực tế, ngay cả người lính lâu năm như Manord cũng cảm thấy như vừa tỉnh mộng.

Nhưng trong đầu ông ta lúc này chỉ có một suy nghĩ: Làm sao chàng trai kia biết việc này?

*********

Chàng trai thu hồi tầm mắt, Manord và Balum đều làm rất khá. Hắn cảm thấy may vì có những người lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm dưới tay, bằng không thì hắn muốn đối phó với lũ vong linh bậc trung này đúng là khá phiền phức.

Có điều, tượng linh hồn Hươu Trắng thực ra một vật phẩm trừ tà tầm thường mà thôi, muốn liên hệ nó với quân sự thì cần phải có sức tưởng tượng nhất định — Burlando quay đầu nhìn Freya, thực ra biện pháp này chính là do vị Nữ võ thần này phát minh ra năm xưa.

Có tính là hắn đạo văn không?

Chẳng qua bất kể thế nào, Madala mất đi đám tai mắt u hồn nhất định sẽ cảm thấy không hay ho gì trong màn đêm này. Có lẽ phù thủy vong linh khống chế của chúng sẽ nhanh chóng phát hiện ra u hồn mà chúng phái ra ở hướng nào đó đã mất tích tập thể, nhưng cũng chẳng thể chứng tỏ được điều gì — chúng còn cần xác minh, rồi lại chờ đợi tin tức.

Một, hai tiếng đồng hồ đã đủ cho hắn làm rất nhiều chuyện.

Thạch Tượng Quỷ tiếp tục bay về hướng tây nam, cuối cùng Burlando cũng nhìn thấy một đội kỵ binh khô lâu đi qua giữa khu rừng. Hắn không biết mình có lỡ mất điều gì đằng trước hay không, nhưng đây chắc hẳn là một nhánh quân điều tra ở tiền tuyến.

Ba phút sau, hắn tìm được một đội kỵ binh khô lâu khác.

Cùng lúc đó, đặc điểm chiến thuật của Madala vào thời kỳ này trùng hợp với suy nghĩ của hắn. Hắn cho Thạch Tượng Quỷ dọc theo lưng chừng núi, lướt qua vài khe núi, quả nhiên nhanh chóng nhìn thấy một đội quân lính khô lâu đen kịt ở trong thung lũng.

Ước chừng hai trăm con, một trung đội.

Thạch Tượng Quỷ lại tiếp tục bay dọc theo thung lũng về phía trước, giống hệt trong tưởng tượng của hắn. Burlando lập tức tìm được hai trung đội khác — tuy rằng hắn nhận ra chúng không thuộc cánh quân kia, nhưng vào thời kỳ này, quan chỉ huy cấp bậc tướng lĩnh của Madala không một ai dễ chọc.

Hắn nghĩ"Kỵ sĩ trắng" Eberdon và Huesa hẳn là còn chưa lên tới vị trí này, nhưng vẫn có thể là Diren, Grubo hoặc"Phù thủy máu" Ladius.

Hai chủ tướng, năm cánh quân, quy mô gần chục nghìn vong linh tập trung trong vùng đồi núi chỉ rộng hai, ba mươi dặm. Quân đôi vong linh quả nhiên bắt đầu hành quân tiến lên dưới màn đêm — thời gian trở nên gấp gáp.

Burlando còn muốn xem thử khu vực trống xen giữa tầng thứ hai và tầng thứ ba của Madala rộng bao nhiêu, cánh quân khác ở vị trí nào, nhưng Thạch Tượng Quỷ đã tới phạm vi phi hành lớn nhất. Đương nhiên, tuy rằng trước đây hắn từng lừa Marden và Brayson, nói rằng Thạch Tượng Quỷ có điều tra toàn bộ khu vực Bucce trong vòng một ngày, thế nhưng thực tế thì Thạch Tượng Quỷ không phải là vạn năng.

Một giờ năm phút sáng.

Tin tức phía bắc đã truyền về. Nơi đó xuất hiện rất nhiều zombie như trong dự đoán của Fudaron — quân đội tinh nhuệ của "Giòi Chết" quả nhiên đã chạy tới từ thung lũng Đá Nhọn.

Khi tin tức này lan truyền trong các lính đánh thuê, sắc mặt mọi người trở nên nặng nề. Họ vốn còn cảm thấy may mắn, nhưng không ngờ kết quả vẫn phát triển theo chiều hướng tệ nhất.

Cứ như vậy, đội ngũ dân chạy nạn lâm vào cảnh bị vây quanh. Đương nhiên, trừ khi họ có thể tăng tốc phá vây về phía bắc, chạy ra từ lỗ hổng kia trước khi bị vây kín.

Nhưng các lính đánh thuê nhìn dân chạy nạn, lại nhìn Freya và Burlando, trong lòng biết chuyện này không có khả năng lắm.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều trầm mặc không nói.

Freya hơi căng thẳng nắm dây cương, theo bản năng quăng ánh mắt về phía Burlando.

Chỉ có Burlando là cầm đồng hồ quả quýt nhìn, sau đó xoay người lên ngựa, dường như không hề để ý tới bầu không khí áp lực xung quanh — hắn rút kiếm keng một tiếng, nói với khác:

"Nghe rõ đây, các vị —"

Giọng nói của chàng trai dõng dạc, nói năng có khí phách.

"Ở phía tây nam của chúng ta có hai trung đội, cách chúng ta hai đến ba dặm, còn có một trung đội ở xa hơn về phía trên và có bốn đội kỵ binh vong linh thám báo qua lại. Tôi muốn nói cho mọi người là chúng ta phải quét sạch hai đội trong số đó, rồi công kích một trung đội để mở ra lối thoát —"

"Chúng ta còn phải luồn ra sau lưng Giòi Chết, giống như kế hoạch mà chúng ta đã định."

"Chúng ta có hai giờ để hoàn thành mọi việc. Hai giờ sau, chúng ta mới bắt đầu chơi trò trốn tìm với quân đội vong linh Madala."

Burlando vung kiếm, dắt dây cương cho ngựa vòng một lượt trước mặt mọi người, biểu tình đùa cợt.

"Thế nào, các vị sợ rồi sao?"

Lặng ngắt như tờ.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đã sợ hãi đờ người, làm sao người thanh niên này biết được những điều đó? Hắn không ăn nói lung tung đấy chứ?

Có điều, tuy lần nào Burlando cũng vượt khỏi dự đoán của mọi người, nhưng đa số mọi người đều biết rằng hắn chưa từng nói năng bừa bãi. Nhất là khi hắn ngồi thẳng trên lưng ngựa, vung kiếm chỉ hướng tây nam — mỗi một câu nói đều chuẩn xác giống như trước kia mang theo họ xung phong về phía trước.

Giống như kiếm của hắn chỉ tới đâu, nơi đó chính là con đường đi tới kỳ tích. Cho dù có gian nan hiểm trở hơn nữa, cuối cùng hắn cũng sẽ mở ra một con đường.

Đó là sau khi vạch ra bụi gai, để lại một con đường máu — Burlando nhìn những con người này, không nói lời nào, tựa như năm đó hắn dẫn theo những người cùng chung chí hướng này phát động xung phong về phía Madala. Có người từng nói hắn là đoàn trưởng tấn công đủ tư cách nhất, bởi vì một khi hắn đã quyết định thì sẽ thẳng tiến không lùi.

Không ai nói gì.

Nhưng các lính đánh thuê đều xoay người lên ngựa, đồng loạt rút kiếm leng keng.

"Tất cả vì thắng lợi."

"Erewhon vạn tuế —"
Bình Luận (0)
Comment