Thanh Gươm Hổ Phách

Chương 89

Trong Thanh Gươm Hổ Phách, ở phương nam Goran – Elson từ lâu tới nay vẫn lưu truyền một truyền thuyết, trên đại lộ Rừng Châm ở giữa Ankze và Braggs có một vị học giả cao tới cấp 120 sống ẩn cư. Truyền thuyết này bắt đầu lưu truyền từ năm 385 kỷ thứ nhất, luôn khiến người ta đổ xô tới. Thế nhưng, mãi cho tới bốn năm sau mới có người chơi đầu tiên thực sự nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết này.

Burlando biết người đó, tên ông ta là Turaman.

Turaman Mithril Ocetan, chủ nhân của lâu đài Bí Ngân, đại học giả, đồng thời cũng là một phù thủy cấp trung.

Ông ta là thủ lĩnh màu bạc của học hội phép thuật mười hai vòng. Sau khi tổ chức này giải tán vào năm Bảy màu, ông ta rời Canetch (Một thành phố bay của Buga), trở về Goran – Elson ẩn cư.

Trong trò chơi, vào những thời điểm có đủ lòng nhẫn nại, ông ta sẽ giúp một số người chơi nhận nghề nghiệp phụ học giả này, đương nhiên, hầu hết thời điểm ông ta bị người bình thường tới quấy rầy khiến tâm tình không quá tốt. Bởi vậy, sau thời kỳ sốt sắng ban đầu, những người chơi đa phần trở về thư viện quý tộc tại lâu đài Braggs. Dù sao thì để nhận chức học giả chỉ cần bỏ ra chút tiền đăng ký mà thôi, không cần nhìn sắc mặt NPC, cũng chẳng có gì bất công.

Tuy vậy, người chơi là một loại sinh vật kỳ quặc. Họ luôn có ý đồ tìm tòi những bí mật mà không người nào biết, cho nên tới giờ vẫn có người thử làm sao mò được lợi ích từ trên người ông lão này. Tuy rằng Burlando không biết những người này có thành công hay không, nhưng không thể không nói là lần này lại tới lượt hắn.

Dù sao cũng chẳng mất gì, mà có khi lại thành công thì sao? Burlando cũng luôn có điều hoài nghi, không biết cái "Nghề phụ" Học giả lâu đài Bạc có liên quan gì tới ông lão này không, chẳng qua là luôn không có cơ hội thăm dò thử.

Hiện giờ sẵn tiện thuận đường, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

Có điều hắn không đoán được là Turaman hóa ra không trú trong thôn này, mà là ở một chỗ trên sườn núi phía ngoài. Trước kia hắn cũng chỉ biết địa chỉ đại khái của đối phương trong trò chơi mà thôi, không ngờ sai sót này khiến hắn lãng phí mất nửa buổi sáng tại nơi này.

Làm việc qua loa quả nhiên hại người hại mình.

Bốn người chậm rãi bước trong rừng, trên mấy tuyến đường lớn đi từ Anzek đến Braggs đều là khu vực dân cư đông đúc, bởi vậy không nhìn thấy dáng vẻ nguyên thủy của khu vực Bucce tít trong rừng rậm. Nơi này giống như một con đường đi xuyên rừng tràn ngập không khí thôn dã. Hai bên đường, cách một khoảng lại có một loạt rào gỗ dựng đứng, lá rụng phủ kín mặt đất trải đá vụn.

Đi ở nơi như thế này khiến người ta bất giác trầm tĩnh lại. Freya nhìn chăm chú cảnh đẹp trong rừng rậm tới ngẩn người, còn Roman chắp tay sau lưng đi theo sau nàng, nhìn đông nhìn tây, dường như cảm thấy rất thú vị.

Chỉ có Burlando đã nhìn cảnh sắc này quen lắm rồi, đi suốt một giờ trên đường khiến hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, quay đầu hỏi: "Balum, anh xác định là người chúng ta muốn tìm đang ngụ ở chốn này sao?"

Balum lau chùm râu đỏ, cởi mũ đáp: "Cực kỳ chắc chắn, thưa ngài. Nếu ngài muốn tìm một ông lão râu bạc, thích mặc áo khoác màu xám dài quét đất thì quanh vùng này nhất định chỉ có một người thôi. Balum tôi đã đi hỏi thăm thì ngài cứ yên tâm —"

Burlando gật gật đầu.

Balum vẫn đáng tín nhiệm. Một tháng nay, mỗi việc anh ta làm đều khiến người ta cảm thấy thỏa đáng, đương nhiên, có một chút trong đó còn theo phương thức của lính đánh thuê. Trên thực tế, bản thân Balum quả thực cũng đã quen bị Burlando sai bảo. Burlando không ngông cuồng tự đại giống rất nhiều quý tộc khác — tựa như hắn biết anh ta là một đầu lĩnh lính đánh thuê, cho nên đã tự giác coi anh ta như một đầu lĩnh lính đánh thuê để ra lệnh mà thôi.

Balum Râu Đỏ thông minh tâm phục khẩu phục, cho rằng đây mới là trình độ phải có của một người lãnh đạo.

Có điều, nỗi khó hiểu duy nhất là quan hệ giữa Burlando và phù thủy tùy tùng kia của hắn. Người thanh niên tên là Charr kia luôn có lúc xuất hiện lại có khi biến mất, khiến người ta cảm thấy thần bí khó lường.

Có đôi khi Balum đoán xem một chủ một tớ kia đang làm gì, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể quy cho sự bí hiểm của kỵ sĩ cao nguyên.

Trong khi hai người nói chuyện, khu rừng đã tới điểm cuối. Freya ở phía trước “A” lên một tiếng nhỏ, sau đó cảnh quan trước mắt mọi người thoáng cái mở bừng ra. Đằng trước là cả một bãi cỏ rộng bên sườn núi, con đường đất đi về phía một căn nhà gỗ nhỏ nằm lẻ loi trên gò đất cao nhất.

Đó là một căn nhà rất kỳ lạ. Khi mấy người Burlando đến gần mới phát hiện nó giống như một nửa chiếc thùng gỗ úp ngược xuống mặt đất. Cửa nằm ở chính giữa "Thùng gỗ", hai bên là cửa sổ vòm — trên bệ cửa sổ đặt chậu hoa màu tím hoặc bạc, cho dù Burlando cũng không gọi ra được tên, có điều trông như là phong tín tử. Vốn chàng trai cũng cho rằng như vậy, chẳng qua khi hắn nhìn thấy cỏ dòm trăng được gieo trồng cạnh bồn hoa thì mới nghĩ ra, đó có khả năng đều là nguyên liệu phép thuật hiếm thấy.

Sau đó bọn họ đi tới bên ngoài hàng rào của căn nhà gỗ. Trên cánh cửa hình vòm có treo chuông, nhưng Burlando biết quy định của đối phương. Chỉ cần Turaman trong nhà không phải đang ngủ trưa, thì nhất định ông ta đã phát hiện họ bằng phép thuật cảnh giới. Bởi vậy, việc rung chuông chỉ khiến cho đối phương không thích mà thôi.

Burlando biết cái chuông kia chỉ được gõ vang vào những lúc quan trọng khác.

Hắn nhớ một lần duy nhất trong trò chơi là khi có một con rồng tập kích thôn.

Đúng lúc đó, hắn cảm thấy Freya huých huých mình ở bên cạnh. Hắn quay đầu, nhìn thấy gương mặt khó hiểu của nàng: "Burlando, đây là nơi nào?"

Nàng đã biết là Burlando tới gặp mặt một người, nhưng là ai, sao lại ở nơi này?

"Một ông lão mà thôi." Burlando thu lại ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào cửa gỗ, đáp.

"Ông lão?"

"Ừ, ông ta là một phù thủy."

Freya cúi đầu “A” một tiếng, kiếm trong tay suýt nữa run đến rơi xuống đất. Mà không chỉ nàng, chính là Balum có kiến thức phong phú vừa nghe thấy Burlando nói xong cũng ưỡn ưỡn ngực. Phù thủy chính là phù thủy, tuy rằng Charr cũng là học đồ phù thủy, nhưng so với phù thủy chính quy thì kém rất nhiều.

Trên thực tế, tại nơi thôn dã của Erewhon thậm chí toàn bộ Wanze, phù thủy luôn luôn là nhân vật thần bí nhất trong những câu chuyện cổ tích kề gối. Rất nhiều người nghe truyền thuyết về phù thủy mà lớn lên. Phần lớn những phù thủy trong truyện đều được người ta miêu tả có liên hệ với quỷ thần.

Nhưng thực ra Burlando lại biết, ở khu vực phồn hoa chân chính, thành phố lớn hoặc thành trấn dân cư đông đúc, phù thủy là sự tồn tại rất phổ biến. Nhất là rất nhiều vương quốc lập nên học viện hoàng gia bồi dưỡng phù thủy cung đình, bởi vậy bọn họ căn bản chẳng phải thứ thần bí gì.

Đương nhiên, nếu là phù thủy đen và nữ phù thủy, hoặc phù thủy vong linh, vậy thì có thể sánh bằng với những nhân vật trong truyện cổ tích kia.

Burlando quay đầu nhìn Roman bé bỏng, phát hiện cô nàng tiểu thư thương nhân vậy mà đang khẩn trương, hắn hỏi: "Cô lại căng thẳng gì thế?"

"Bác nói, giao tiếp với phù thủy phải có lễ phép, nếu không sẽ mang tới phiền toái không cần thiết." Roman trả lời rất đương nhiên.

"Ồ —"

Burlando còn chưa kịp đáp lời, trong phòng đã vang lên tiếng ồ của một ông lão. Sau đó cửa gỗ cọt kẹt mở ra: "Cách nói này quyết không phải truyền thuyết dân gian gì, cô bé, bác của cô là ai?"

Giọng nói già nua giống như tiến vào trong cảm quan của bốn người cùng lúc với ông lão mặc áo dài màu xám, gọng kính gác trên sống mũi đồi mồi, mái đầu bạc, chòm râu trắng như tuyết thả dài tới thắt lưng.

Không chỉ Roman và Freya, thực ra Burlando cũng mới là lần đầu tiên nhìn thấy Turaman, đại học giả cấp 120 trong truyền thuyết.

"Bác chính là bác." Roman đúng là không sợ người lạ chút nào.

Ông lão kia liếc mắt nhìn những người khác, giống như dang đánh giá họ. Có điều, khi đôi mắt đục ngầu của ông ta đảo qua Burlando và Balum thì hơi dừng một chút, vừa nhìn thấy Freya lại lập tức rung lên.

Cuối cùng ông ta mới liếc Roman bé bỏng một cái, bĩu môi nói: "Cô bé, ta vừa nhìn thấy cô là đã biết bác cô là ai. Hừ, đúng là học được cả mười phần tính nết."

Ông ta vừa nói, Freya và Burlando liền lắp bắp kinh hãi. Freya giật mình là vì ông lão này có biết bác của Roman, Burlando nói ông ta là một phù thủy đấy! Burlando cũng giật mình vì Turaman lại biết bác của Roman, nhưng lý do hai người giật mình lại hoàn toàn khác nhau — quen với một phù thủy và quen với chủ nhân của lâu đài Bí Ngân, thủ lĩnh màu bạc của học hội phép thuật mười hai vòng là hai việc xa cách một trời một vực.

"Ngài từng gặp bác của Roman sao, thưa ngài?"

"Ông biết dì Jenny sao?"

Hai người đồng thời nói.

Turaman vốn đang định xoay người vào nhà, nhưng vừa nghe thấy câu này liền dừng lại. Ban đầu ông ta nhìn Freya, không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn hướng Burlando lại đáp: "Người thanh niên, không biết cái gì gọi là lễ phép sao?"

Burlando ho khan. Hắn đã quen giao tiếp với NPC, mà vừa rồi lại quá khiếp sợ, cho nên nhất thời lỡ lời. Lúc này hắn chỉ có thể cười hì hì, giả ngu nói: "Lãng phí sinh mệnh là hành vi đáng xấu hổ, thưa ngài. Tôi cũng chỉ muốn tiết kiệm thơi gian thôi —"

Turaman nheo con mắt: "Nói như vậy thì cậu nhận ra ta?"

"Đương nhiên."

Burlando đi thẳng vào vấn đề: "Chủ nhân của lâu đài Bí Ngân, thủ lĩnh bạc của học hội phép thuật mười hai vòng, ngài Turaman, làm sao mà tôi có thể không biết."

Hắn vừa nói xong, Freya còn may, Balum lại bất giác rơi mũ xuống đất. Thủ lĩnh màu bạc của Hiệp hội phép thuật mười hai vòng là ai thì anh ta không biết, nhưng chủ nhân lâu đài Bí Ngân chính là phù thủy danh tiếng lẫy lừng. Giới lính đánh thuê từng có một truyền thuyết nổi tiếng, năm đó có một tập đoàn nửa lính đánh thuê nửa đạo tặc là phần tử biến chất của giới lính đánh thuê đã nhòm ngó tới "Đại sảnh bằng bí ngân" trong truyền thuyết kia, kết quả đi bốn, năm trăm người, cuối cùng toàn bộ bị biến thành đá.

Số tượng đá đó tới nay vẫn còn đứng sừng sững bên bãi biển hoang vắng của biển Vắng Lặng, cho khách qua đường tham quan.

Mà hiện giờ sự tồn tại trong truyền thuyết kia đang xuất hiện trước mắt Balum, khiến anh có thể nào không khiếp sợ? Nhưng càng khiến anh ta khiếp sợ là Burlando lại còn cười hì hì tỏ vẻ muốn lập quan hệ với đối phương. Chẳng lẽ ngài lãnh chúa của anh ta hóa điên rồi hay sao?

Chuyện khiến vị thủ lĩnh lính đánh thuê Râu Đỏ không dám tin còn ở phía sau — Turaman nghe Burlando nói xong lập tức giật mình, nhưng sau đó lại dừng lại đánh giá người thanh niên này một lần nữa. Ông ta nhìn Burlando như đang xác nhận xem trong trí nhớ của mình có người như vậy hay không, rồi nói: "Người thanh niên, xem ra cậu có chuẩn bị mà tới. Thế nhưng cậu là ai thì trong ấn tượng của ta dường như không hề có? Cậu là con ai?"

Burlando liếc Roman một cái. Hắn không ngờ Turaman biết bác của Roman, mối quan hệ này thực khiến người ta ngờ vực vô căn cứ. Dường như thân phận của bác Roman không đơn giản — ít nhất cũng phải là một nữ phù thủy nổi tiếng.

Thế nhưng nữ phù thủy nổi tiếng trong lịch sử chỉ có mấy người mà thôi, chẳng lẽ là vị nữ phù thủy Xám Bạc trong truyền thuyết — Iberia từ bỏ ngai vị Nữ vương phù thủy, rời quốc gia phía đông để đi đến thế giới người thường?

Hắn tạm chôn ngờ vực vô căn cứ này dưới đáy lòng, nghe Turaman hỏi, hắn lắc đầu: "Tôi không phải con cháu của ai cả, mà tôi tới nơi này là có một nghi vấn."

"Nghi vấn?" Turaman sửng sốt.

Burlando chỉ chỉ miệng mình, nói bằng khẩu hình: "St Am —"

Ông lão ngẩn ra, mới đầu giống như nghe ra manh mối gì đó, nhưng tức thời lại nhăn mày: "Thế là có ý gì?"

Burlando sửng sốt, hắn vừa nói câu nói khởi đầu trong sử thi sáng thế của người Kruz, nguyên văn bài thơ Xanh Biếc. Ở thời đại trước kia của hắn, mỗi một câu nguyên văn đều dẫn phát chiến tranh phù thủy — là nguồn gốc của sự chém giết giữa các phù thủy, không ngờ Turaman chưa từng nghe nói? Hắn ngạc nhiên, tức thời đổ cả mồ hôi lạnh, chẳng lẽ thế giới này không có thứ gọi là "Phiến đá đại địa"?

Tuy vậy, chàng trai lập tức phản ứng, có thể là vì thời đại này còn quá sớm, Phiến đá đại địa vẫn chưa hiện thế. Trong Thanh Gươm Hổ Phách, sự lớn mạnh của Madala chỉ là một nhánh rẽ trong lịch sử mà thôi, tuy rằng có ảnh hưởng sâu nặng đối với Erewhon và các quốc gia xung quanh, nhưng đầu mối chân chính tại thế giới kia vẫn là khi Phiến đá đại địa xuất hiện.

Chiến tranh phù thủy bùng nổ — đương nhiên, Burlando cũng không nghĩ mang Phiến đá của đất kia tới thế giới này quá sớm, chẳng qua là hắn muốn dùng một chữ độc nhất trong đó để dẫn tới sự hứng thú của Turaman thôi.

Tuy rằng một chữ độc nhất hoàn toàn vô nghĩa đối với toàn đoạn văn, nhưng ma lực ẩn chứa trong ngôn ngữ sáng thế là loại cơ bản nhất, hắn tin rằng Turaman hẳn là có thể nhận ra sự kỳ diệu trong đó.

Hắn nhìn Turaman, đáp: "Thưa ngài, ngài đã từng nghe nói tới bài thơ Xanh Biếc của người Kruz, bài thơ thần thánh miêu tả trời đất sơ khai, sáng tạo thế giới chưa?"

Turaman vuốt chòm râu của mình, quả thực ông ta cảm thấy từ ngữ kia ẩn chứa ma lực nguyên thủy mà cổ xưa. Nó không mạnh mẽ, lại giống như là nguồn gốc của mọi phép thuật hiện nay. Từ đầu ông ta cho rằng đó là ngôn ngữ Rồng cổ xưa, hoặc là một biến chủng của ngôn ngữ Phù văn, ngôn ngữ Phù thủy, nhưng khi ông ta cẩn thận tìm tòi trong trí nhớ của mình, lại phát hiện không thu hoạch được gì cả.

Turaman không nghi ngờ người thanh niên này sẽ lừa mình. Nói thật, là một học giả đã dốc hết trăm năm vùi mình trong biển sách và thực tiễn, người có thể lừa được ông ta ít nhất cũng có năng lực khiến ông ta bội phục.

"Cậu nói là bản sử thi đầu tiên mà người Kruz tự khoe sớm còn hơn cả thánh ca tinh linh?" Ông lão hỏi.

Burlando biết người dân Bạch Ngân luôn có thành kiến đối với loài người. Tuy rằng phù thủy Buga là người, nhưng cũng không phải người. Dòng máu của họ cao quý nên họ luôn khinh thường người trên mặt đất, nhưng người Kruz có nguồn gốc lịch sử sâu xa, dòng chảy dài, đủ khiến dân Bạch Ngân ghen tị, lại không thừa nhận.

Người chơi như hắn vốn không để ý tới điều này, có điều vẫn gật gật đầu.

"Vậy thì có liên quan gì tới cái 'Chữ' mà cậu vừa nói?" Turaman dừng lại, mở miệng nói.

Trên thực tế, cuộc thảo luận của hai người đã thoát ly cực hạn có thể nghe hiểu của Freya, Balum và Roman. Ba người đã sớm như lọt vào mây mù. Về phần Freya, nàng chẳng qua chỉ phóng to thêm hình ảnh Burlando trong lòng mà thôi, còn Balum thì khiếp sợ tột đỉnh — có trời mới biết, bản thân Burlando chẳng qua cũng chỉ đang lừa đảo mà thôi.

"Đó là từ mở đầu của bài thơ Xanh Biếc, miêu tả thế giới chúng ta được đấng Martha thiện ý sáng tạo ra, thưa ngài Turaman, tôi không nói dối — ngài có thể tự mình thử nghiệm ma lực bao hàm trong âm tiết kia." Burlando đáp lại.

Turaman biến sắc, quay người đi vào trong nhà. Trong căn nhà gỗ mau chóng vang lên tiếng lật sách.

Đến lúc này Burlando biết kế hoạch của mình đã thành công một nửa. Hắn quay đầu ra hiệu cho mấy người Freya đi theo, sau đó dẫn ba người đi vào trong nhà Turaman...
Bình Luận (0)
Comment