Thanh Gươm Hổ Phách

Chương 96

Tama ngoài ý muốn tăng lên cấp 6 thuật luyện kim, với ưu thế thiết bị và sân bãi, Burlando đã có thể yên tâm giao chuyện chế tạo Nỏ nguyền rủa cho ông ta. Sau đó người thanh niên mang theo dao găm bôi độc và bảo kiếm người lùn, gọi theo Balum chuẩn bị tới hẻm Tiêu Đen tìm gã thọt gặp một lần.

Hắn mong chờ gặp mặt gã thọt tên "Lorn" này đã một thời gian, nhất là hắn đang rất cần biết được chiếc nhẫn Phong Hậu liệu có nhiệm vụ tiếp sau không. Hơn nữa, theo hắn biết thì tay thọt này có liên quan nhiều ít tới mặt tối của Braggs, không chừng hắn còn có thể dựa vào người này để giới thiệu hắn liên hệ với một phòng đấu giá ngầm nào đó.

Balum Râu Đỏ quá bắt mắt, cho nên hai người ra cửa phải choàng thêm áo choàng phủ kín đầu. Burlando thì không muốn bị đại tiểu thư thương nhân nhìn thấy, không khéo lại đòi theo, rồi có khi lại "Mạo hiểm" đến chỗ nào đó không biết.

Có điều, khi hắn vừa kéo mũ trùm đầu lên, chợt nghe Balum đằng sau nói:

"Kỵ sĩ lão gia, tôi nghĩ, cảm thấy biện pháp của ngài vẫn chưa ổn thỏa."

"Chuyện gì?" Burlando giấu bảo kiếm tinh linh dưới áo choàng, quay đầu hỏi.

"Lúc trước chúng ta đã gặp rất nhiều người dân chạy nạn. Tuy rằng các ngài đã bảo họ phải nói năng thận trọng, nhưng người quá nhiều, tâm tư càng nhiều hơn, khó bảo đảm trong số đó không có tên nào lòng mang ý đồ xấu." Balum thu bộ râu của mình dưới áo choàng, liếc trái phải, cẩn thận đáp.

"Vốn sẽ không giấu giếm được người có tâm, chẳng qua các quý tộc chỉ cần một kết quả là đủ. Tôi không làm náo động, bọn hắn càng sướng ấy chứ." Burlando nghĩ, rồi đáp: "Mà tôi thì cần một khoảng thời gian không người chú ý, Balum."

"Nhưng tôi vẫn cảm thấy lúc trước nên giữ lại những người chạy nạn kia."

Burlando cười cười, đây mới lời thật lòng của tên này. Hắn lắc đầu nói: "Quang minh chính đại tụ tập dân chạy nạn sẽ khiến rất nhiều người ghen ghét, mà cũng không phải ai cũng bằng lòng đi theo chúng ta. Balum, con người ta khi gặp họa sẽ cố với lấy cọng rơm rạ, nhưng không phải lúc nào cũng bắt lấy không bỏ ra —"

Balum gật gật đầu, cảm thấy không cho là đúng. Anh ta nghĩ, có lẽ còn có biện pháp tốt hơn thế. Từ thủ đoạn làm việc của Burlando, với tư cách là người luôn đi bên cạnh làm việc cho người kỵ sĩ trẻ tuổi đây, anh ta là có thể dễ dàng nhận ra, lý tưởng của Burlando sợ rằng không nhỏ. Bởi vậy, anh ta mới càng hi vọng Burlando chú trọng hơn tới việc bồi dưỡng lực lượng của mình.

Nhưng điều Burlando cân nhắc không phải vấn đề này. Hắn lo lắng hội Vạn Vật Quy Nhất sẽ chú ý tới. Người gặp hắn tại Riedenburg lúc trước hiện giờ không còn sống bao nhiêu, mà nếu quả thực hắn có biểu hiện kiệt xuất quá sẽ khó tránh khỏi bị ngờ vực vô căn cứ.

Chẳng qua, khi hắn chém giết Kỵ sĩ trắng thì bên cạnh chỉ có mấy người thân thiết, đây là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Người thường rất khó có thể đặt vào mắt một kẻ chỉ có thực lực Hắc Thiết bậc thấp như hắn.

Bất kể thế nào, tóm lại vẫn là thời gian. Chỉ cần nhanh chóng mạnh mẽ lên, hội Vạn Vật Quy Nhất cũng chỉ là lũ ma quỷ gian tà suốt ngày lẩn trốn ở một chỗ bí mật nào đó mà thôi.

Hẻm Tiêu Đen là một trong mấy khu ổ chuột lớn nhất Braggs — theo trí nhớ của Burlando thì đây chẳng phải lần đầu hắn tới cái chỗ bẩn thỉu nhớp nháp, chuột bọ đầy đường này. Thế nhưng, bất kể khí hậu mùa hè oi bức thế nào, cái mùi tanh tưởi luôn luẩn quẩn trên chóp mũi nơi đây vẫn khiến hắn cực kỳ không quen.

Chỉ có Balum thì cực kỳ tự nhiên. Lính đánh thuê làm công việc mờ ám như anh ta chính là khách quen của loại địa phương này. Burlano thì biết trong cái hẻm tối tăm này cất xấu rất nhiều nghề nghiệp xấu xa — thợ săn tiền thưởng như lũ sói đói và kỹ nữ tục tĩu rẻ tiền, lính đánh thuê, kẻ trộm và thương nhân không hợp pháp cũng trà trộn vào nơi đây, giống như vùng đất này trời sinh dành cho tội ác và mục rữa.

Có điều, trong những người nghèo khổ nơi đây, ngẫu nhiên vẫn có thể thấy được sự chân thành, tha thiết nhất giữa người với người.

Chàng trai không cách nào đánh giá nơi này, mà cũng không có ý đánh giá. Hắn nhìn thấy đứa trẻ con mặc quần áo bẩn thỉu đang dè dặt đi vòng qua mình, sau đó đứng nép hai bên đường tham lam nhìn tới; cả những ánh mắt không có ý tốt như có như không, lập tức đề cao cảnh giác.

Burlando dừng trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ, ngẩng đầu nhìn thấy dấu khắc hình tam giác trên xà ngang. Xác nhận nơi này chính là nhà của lão thọt, hắn mới gõ gõ cửa — cộp cộp cộp, cửa gỗ giống như lúc nào cũng sẽ nứt toác, bề mặt rung lên một lớp bụi xám.

Balum nhíu mày, nhịn không được nói:

"Thật khó tưởng tượng, chỗ như thế này mà cũng có người ở. Tôi đã từng chứng kiến những người nghèo Katsuto ở khu ổ chuột Weimar, cũng chưa từng gặp chỗ nào khó coi như thế này. Ngài có biết không thưa ngài, người nơi này thực giống như đám người hang động —"

Anh ta còn chưa nói xong, cánh cửa trước mặt Burlando đã cọt kẹt mở ra. Vị lính đánh thuê này há hốc miệng, đành nuốt nửa câu sau vào bụng.

Sau cửa, một ánh mắt âm u nhìn Burlando, ngừng một lát mới có tiếng khà khàn: "Burlando? Ngươi về từ Bucce từ lúc nào? Đúng rồi, ngươi thế mà không chết, quả thực ngoài dự đoán của ta!"

"Ta chết thì lão được lợi sao, lão thọt?"

Burlando lạnh lùng đáp. Hắn nhìn lão già xấu xí, trên đầu chỉ có mấy sợi tóc thưa thớt cũng vì lo lắng hết lòng đi tính kế người khác ngày ngày mà đã rụng hết.

Chẳng qua lão thọt như không biết mệt, trầm trầm cười hai tiếng, nhìn chằm chằm vào hai người bằng con mắt tam giác với đồng tử màu xanh mà lòng trắng đã chiếm gần hết, nói: "Thế nào, Burlando, hiện giờ ngươi phất lên rồi? Dẫn thêm một người khách mới cho ta?"

Trước khi rời Braggs, Burlando từng bán đi rất nhiều tài sản, cho nên mới có quan hệ với lão thọt mà cái mặt không khác giẻ rách kia. Lão này luôn thèm nhỏ dãi ròng ròng đối với bức tranh sơn dầu trong nhà cũ của ông nội Burlando — thực ra trước kia Burlando cũng không biết làm sao lão thọt lại biết có chuyện này.

Người thanh niên liếc lão một cái, ánh mắt sắc bén khiến lão thọt giật lùi một bước.

"Ngươi... dường như khác, Burlando." Lão thọt già do dự.

"Đã trải qua nhiều như vậy, là ai cũng phải thay đổi." Burlando đáp, nhưng hắn không thích nói nhảm, trực tiếp hỏi: "Có phải lão còn muốn bức tranh sơn dầu của ông nội ta hay không?"

Lão thọt ngẩn ra, đôi mắt tam giác lập tức lóe sáng: "Đương nhiên, đương nhiên, thế nào, ngươi mang đến? Burlando?"

Nhưng lão còn chưa kịp nói xong đã bị một thanh bảo kiếm lóng lánh, lạnh lẽo gác lên cổ. Tên phá của suốt ngày cho vay nặng lãi, đầu đầy suy nghĩ xấu tính kế người khác lập tức run rẩy, chân nhũn đi.

"Sự nhẫn nại của ta không có nhiều, nói cho ta biết, bức tranh sơn dầu của ông nội ta có phải bị các ngươi trộm hay không?" Burlando lạnh lùng hỏi. Hắn nhìn chằm chằm tên kia, đôi mắt như bắn ra ánh sáng lạnh.

Balum quay đầu lại, thấy có vài kẻ xoay người muốn chạy. Anh ta nhặt vài cục đá to ném vụt ra, ném cho những tên kia kêu cha gọi mẹ, sau đó mới đánh tiếng với Burlando rồi đi qua bên đó.

Lão thọt thấy hết cảnh này lập tức lòng càng trĩu xuống, hét lên: "Burlando, ngươi hãy nghe ta nói, đương nhiên không phải ta. Ta làm sao dám đắc tội..."

Bỗng lão chợt biết không tốt, vội im miệng nói: "Burlando, ngươi biết ta mà. Tuy rằng ta không có lợi thì không làm, nhưng ta sẽ không phá hỏng quy tắc."

Burlando lườm lão già, thấy cặp mắt tam giác của tên này láo liêng, biết ngay lão đã kịp phản ứng. Hắn không thực sự có khả năng giết người, tuy trong lòng có hơi thất vọng nhưng vẫn thả lỏng kiếm: "Ta tiếp nhận lời giải thích của lão. Bây giờ chúng ta tiếp tục nói một vụ làm ăn khác."

"Vụ làm ăn khác? Burlando, loại làm ăn này của ngươi mà tới vài lần nữa thì ta không chịu nổi mất." Lão thọt sờ sờ cổ, dường như đang xác nhận xe cái đầu có còn bên trên hay không, lòng còn sợ hãi nói.

"Hừ, đánh mất mấy thứ kia làm ông già của ta muốn mạng ta. Ta cũng chỉ là muốn mạng lão lại thôi." Burlando nửa thật nửa giả đáp.

Lão thọt vội vàng phủ nhận: "Ta biết, ta biết, ngươi yên tâm. Ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm tin tức này."

Mặc dù miệng lão nói thế, trong lòng thì đang chửi thầm, là thằng nào to gan dám phá quy tắc đi động vào mấy thứ kia.

Lão nhìn trên tay Burlando, nhưng nó cũng trống không giống như suy nghĩ của lão.

Lão nghĩ ngợi, lại hỏi: "Nói đến ông già của ngươi, Burlando. Người nhà ngươi chỉ sợ đang nghe ngóng tin tức của ngươi, sao ngươi không về xem?"

Burlando liếc mắt một cái: "Tạm thời không dám, chờ ta tìm đồ về rồi nói."

Hắn nói là nói vậy, cũng là sợ sau này về nhà lại kéo theo phiền toái cho mọi người. Dù sao sau đây sẽ là thời rối loạn, cứ nhẫn nại trước rồi nói.

Nghĩ tới cha mình, Burlando thở dài. Tuy rằng hắn có một nửa linh hồn khác, nhưng linh hồn vốn có trong thân thể hắn vẫn còn đây, đang kêu gọi tình cảm này.

"Được rồi." Lão thọt xác nhận Burlando thật sự không gây chuyện với lão nữa mới nói tiếp: "Ngươi muốn làm ăn như thế nào, Burlando?"

"Ta có nhu cầu cần tiền cấp bách, muốn bán mấy thứ tốt." Burlando liếc gã thọt, nghĩ rằng đối phó với loại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu này quả thực giống như Reto nói, phải dọa trước một phát mới làm việc được: "Đương nhiên, lão cũng đừng nghĩ tới chiêu đã từng đối phó với ta. Ta báo cho lão, lão thọt, ta đã không còn là Burlando trước đây nữa."

Lão thọt quả nhiên rụt cổ.

"Lão yên tâm, ta sẽ không truy cứu những thứ đã đưa lão trước kia nữa, chẳng qua lần này lão còn giở trò nữa thì sẽ không còn gặp may thế nữa đâu." Người thanh niên ném một cái túi xuống chân lão thọt. "Ta chỉ cần lão giới thiệu, tiền công trước sau như một, mặt khác ta còn hai chuyện khác cần lão hỗ trợ."

"Ngươi nói, ngươi nói." Người thọt vội đáp.

"Chuyện thứ nhất, giúp ta tìm một người. Nữ, khoảng ba mươi tuổi, mắt và tóc màu tím cực kỳ hiếm thấy ở khu vực này. Trong vòng một tuần, nếu ngươi có tin tức về người này thì lập tức tới chợ 'Lagoon Boone' tìm ta."

Lão thọt nghe xong vội vàng gật đầu, suy nghĩ một lát, tức thời lại lắc đầu, giống như lão không ấn tượng về người như vậy.

Burlando không trông cậy lão có tin tức ngay, còn nói thêm: "Chuyện thứ hai, ta còn muốn tìm một người khác — khu vực này trước kia có một quý tộc nhỏ gọi là Borg Nasson không? Ngươi là tên đầu sỏ nổi tiếng nhất Braggs, ngươi nhất định sẽ biết quý tộc nghèo túng như vậy chứ hả?"

Lão thọt nghe xong, do dự rồi nói: "Burlando, dường như ta đã nghe qua cái tên này, nhưng vài năm trước đã mất tích."

"Không sao, ta tìm vợ của người này."

"Vợ?"

"Đúng vậy, vợ và con gái, họ sống ở nơi nào?"

"Vợ người đó đã qua đời, ngay ở hai năm trước. Ta lại biết con gái của người này, ở cách đây không xa. Burlando, người này là họ hàng của ngươi?" Lão thọt tò mò hỏi.

Không ngờ câu hỏi lập tức đưa tới bảo kiếm tinh linh vụt qua mặt, lão thọt rụt cổ. Burlando thu kiếm, nhìn lão nói: "Lão muốn biết?"

"Không, Burlando, không cần. Để ta nói đường cho ngươi —" Lão thọt lập tức lắc đầu.
Bình Luận (0)
Comment