Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 10 - Chương 09: Không Tiêu Đề

Thánh Khư Chương 09: Không tiêu đề

Có điều, nếu như là đồ cổ, sau khi khai quật mà ba khạt giống này không bị hư, cũng là coi như không tệ rồi.

Có một số đồ vật cổ được phong ấn, một khi bị đưa ra trước ánh sáng, có thể sẽ lập tức hư hại.

Sở Phong xem đi xem lại, thật sự không nhận ra chúng hạt giống gì. Hắn chưa bao giờ thấy qua, không biết nên xử lý ba hạt giống này thế nào.

Hắn quả thực không biết nói gì, mới vừa rồi còn tưởng khai quật được bí bảo, mà bây giờ lại nhìn ba hạt giống khô héo đến ngẩn nguòi!

"Tìm cơ hội gieo xuống, nhìn xem đến cùng có thể mọc ra cái gì thử vậy." Sở Phong suy nghĩ.

Chỉ là, ba hạt giống này có niên đại quá cổ xưa, hiện giờ đã khô quắt thành như vậy, chẳng biết liệu có thể nảy mầm được không nữa.

"Nếu có thể trồng được, thì dù là độc dược hay rau quả cũng là đồ vật cổ xưa rồi." Hắn nở nụ cười.

Bầu trời ở cao nguyên dường như cách mặt đất rất gần, ánh trăng như nước, tỏa xuống một mảnh đại địa vừa hoang vu vừa lạnh lẽo.

Đêm khuya, đặc biệt yên tĩnh.

Trong lúc đang mơ mơ màng màng, Sở Phong đột nhiên nghe thấy một tiếng thú rống cực lớn truyền đến từ phía núi Côn Lôn, âm thanh quanh quẩn cả dãy núi, làm hắn giật mình tỉnh lại từ trong mộng.

Nơi hắn đang ở vô cùng xa, mà vẫn nghe được tiếng rống rõ ràng như thế, thật sự quá kinh người

Hiển nhiên, trong dãy Côn Lôn có chuyện gì đang phát sinh, nghe thanh âm không giống như là con ngao hay con bò đen Tây Tạng kia, chẳng lẽ lại có mãnh thú khác xuất hiện?

Mơ hồ, mặt đất ở dãy núi kia cũng không ngừng rung động, từng đợ truyền tới, càng khiến không khí không yên tĩnh.

Một vài dân du mục bừng tỉnh, lại thành kính cầu xin, quỳ bái Thánh sơn, trong miệng thì thào cái gì đó.

Sở Phong cũng đứng dậy đi ra lều vải, hắn nghe được một vị lão du mục nói.

" Phật sống trong núi thật sự thức tỉnh."

Sở Phong không hiểu, nếu thật sự là cổ tăn thì sao lại có tiếng thú gầm?

"Ngươi không hiểu, đây là truyền thuyết mà tổ tiên truyền lại, sáng mai ngươi tranh thủ thời gian rời khỏi đây đi." Lão du mục nói.

"Có khi nào là thánh thú trong núi muốn chạy ra ngoài không?" Một người trung niên khác nói.

Theo truyền thuyết, ở sâu trong Thánh sơn của cao nguyên này có mấy con cổ thú đang ngủ say, gần như sánh ngang với thần linh. Chúng có sức mạnh phi thường, có thể hàng ma, cũng có con cực kỳ hung mãnh, thức tỉnh sẽ tạo thành đại nạn.

Sở Phong nghe vậy, suy nghĩ một lúc. Mặc dù hắn không tin, nhưng không có cách nào phản bác được.

Dù sao, hắn đã tự mình đã trải qua những việc trong ngọn núi đồng xanh kia, quả thưc đã từng gặp được một vài dị thú.

Ví dụ như, con kim điêu kia, dài đến năm sáu mét, nếu ở cổ đại, ắt hẳn được gọi là Kim Sí Đại Bằng Điểu.

Con bò Tây Tạng toàn thân đen nhánh kia, dài hơn một trượng, mấy con báo, sói xanh gặp đều sợ hãi. Sức của nólớn vô cùng, mỗi bước chân khiến cả ngọn núi run rẩy, nếu là ở cổ đại hơn phân nửa sẽ được xưng là Ngưu Ma.

Một số truyền thuyết cổ đại khá phóng đại, rồi trở thành thần thoại. Nhất là những dị văn do cổ nhân ghi lại, đều có khuyếch đại một chút, chắc hẳn đây cũng là như thế.

Sau nửa đêm, cao nguyên rốt cục an tĩnh, trong rặng núi lớn phương xa, tiếng thú rống đã biến mất.

Trăng sáng như nước, lại như khói mỏng rơi vãi xuống phiến cao nguyên này, phảng phất như nối liền đất với trời, mông lung mà yên ắng.

Dân du mục không còn lo lắng nữa, thở dài ra một hơi.

Sở Phong cũng trở lại trong lều vải, ngủ say.

Ngày hôm sau, sáng sớm Sở Phong đã lên đường, hắn tiến vào một thành phố ở hướng Tây, hắn muốn đón tàu về nhà từ nơi này.

Thời đại hậu văn minh, sau khi trải qua trùng kiến, mặc dù không còn sáng lạng như năm đó, nhưng chênh lệch cũng không lớn lắm, các loại phương tiện giao thông cũng khá thuận tiện.

Mấy ngày này, Sở Phong luôn ở dã ngoại, không liên lạc gì với thế giới bên ngoài, hôm nay tiến vào thành phố, luôn có cảm giác giống như đã cách xa cả một đời.

Hắn ở trên cao nguyên, sa mạc, núi cao, phương tiện liên lạc trên người đều không sử dụng được, bây giờ mở ra, vô số tin nhắn đồng loạt ào ào ập đến.

Cha mẹ dặn dò một mình hắn ở bên ngoài phải cẩn thận, chú ý an toàn, cũng có đồng học bạn bè hỏi hắn lúc nào trở về, còn có tin tức khác nữa.

Sở Phong trả lời từng cái một, cho đến khi leo lên tàu.

Ngoại trừ mua một đống đồ ăn vặt thì đồ ăn hắn mang theo trên người rất ít, trên đường trở về đã dùng hết rồi.

Sở Phong tìm được vị trí của mình, buông đồ đạc, cầm điện thoại, xem tin tức gần đây, hắn lập tức sửng sốt không nói nên lời.

Những ngày này, khắp nơi trên cả nước xuất hiện một lượng lớn sương mù, thậm chí ở nước ngoài cũng vậy, có sương mù màu lam nhạt, có màu đỏ thẫm, có màu tím, mà phạm vi rất lớn.

Có người nói, cái này có thể là do năm đó chiến tranh còn sót lại một số bức xạ hạt nhân dẫn đến dị biến.

Nhưng các chuyên gia lập tức bác bỏ tin đồn, thông cáo dân chúng, mọi thứ vẫn an toàn, đây chỉ là sương mù tự nhiên, sau khi biến mất thì không sao nữa, không cần phải sợ hãi.

Một số ít điều tra, chứng thực rằng sự kiện này cũng giống như một vài biến cố trong lịch sử, ảnh hưởng đến các nơi. Liên quan đến lĩnh vực này, không có ai dám hoàn toàn phủ nhận bởi vì trong thời đại hậu văn minh, đây cũng không phải là lần đầu tiên xuất hiện những hiện tượng kì dị.

“Chuyện gì thế này, thực vật lại xuất hiện giữa trời, đúng là quái dị!”

Đoàn tàu khởi hành, một tên mập đi đến phụ cận ngồi xuống, tuổi tác có lẽ cũng bằng Sở Phong, vóc dáng cao cao, bụng hơi lớn, mặt thì béo múp míp, lỗ tai rất lớn, hai con mắt híp lại, đặc biệt khi hắn ta cười, y hệt như Phật Di Lặc.

Sở Phong lập tức nở nụ cười, người này chắc thuộc dạng người vui vẻ.

"Người anh em, đi đâu đó?" Mập Mạp chào hỏi.

"Chân núi Thái Hành sơn." Sở Phong cười đáp lại nói.

"Đồng hương à? Vị trí cụ thể ở đâu thế?" Mập Mạp cười ha hả.

Sau khi trao đổi mấy câu, hai người phát hiện mục đích của họ giống nhau, lập tức cảm thấy thân cận không ít, cùng quê quán nha.

Tên mập này tên là Chu Toàn, từng học ở tại miền tây, lần này coi như là trở lại chốn cũ, muốn trở về thăm quê hương một thời gian.

Sở Phong cũng chú ý đến những tin tức Chu Toàn nói, có một bài báo viết là đã phát hiện trong không trung xuất hiện một số thực vật kỳ dị lơ lửng, việc này khá quỷ dị.

"Tôi cũng không rõ, sao chúng không rơi xuống nhỉ!" Chu Béo thì thầm.

Sở Phong nhìn nhìn tin tức, cũng không rõ ràng cho lắm.

"Sẽ không xảy ra chuyện lớn gì chứ?" Chu Toàn bật thốt.

"Hi vọng mọi chuyện đều ổn, thế giới này càng ngày càng khiến người ta khó mà giải thích được." Bên cạnh có người chen nói vào.

"Đúng vậy, thái thái bình bình thực sự là tốt nhất, nếu không lại khiến cho người ta có cảm giác không an lòng."

Cái này tựa hồ nói lên tiếng lòng của mọi người, không ít người lên tiếng phụ họa.

"Đoán chừng sớm muộn cũng xảy ra chuyện, những năm này đã có không ít hiện tượng kì bí không cách nào giải thích được xảy ra rồi." Có người nhỏ giọng nói.

Hiện trường lập tức náo nhiệt, bất cứ chủ đề nào có thể nói đều đem ra thảo luận.

Sau hai tiếng, Chu Toàn cùng Sở Phong đã rất quen thuộc, dù sao đều là người cùng quê, trời sinh thân cận.

Gã nhích nhích tới, thần thần bí bí, hướng Sở Phong nói: "Vài ngày trước tôi có nghe một người thân thích nói, anh ấy quen biết một vị kỳ nhân, vị này nói thế giới sắp biến đổi lớn rồi."

Bình Luận (0)
Comment