Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1033 - Chương 1049: Bán Thịt (2)

Thánh Khư Chương 1049: Bán thịt (2)

"Sở huynh, ngươi vừa mới hành hung Ngư Cửu Biến xong, từ đầu tới đuôi, các loại diệu thuật xuất hiện, cái gì nên xem cũng đều xem hết rồi, sao còn mở chuyên khu?"

Lúc này, có người nói ra nguyên nhân vì sao lần này tiếng vọng thấp như vậy.

"Ai nha!" Sở Phong tỉnh ngộ, hối hận không thôi, nói: "Nhất thất túc thành thiên cổ hận, lại quay đầu đã là trăm năm thân!"

Loại lời này, khiến cho đám người nghe cũng không còn gì để nói.

Sở Phong ảo não nói: "Hẳn là khi mới bắt đầu thì ta nên mở chuyên khu quyết đấu cùng với người của Thiên Thần tộc, tuyệt đối còn nóng nảy hơn diễn xướng hội của những ngôi sao ca nhạc nổi tiếng như Lam Thi, đau nhức chết ta vậy. Bỏ lỡ chục tỷ tiền vũ trụ!"

Hắn đứng đó dậm chân, bỏ lỡ một cơ hội tốt nhất, trái tim đều đang chảy máu.

Suy nghĩ cẩn thận, quyết chiến với Thiên Thần tộc, tranh phong với mười vị trí đầu, đều không cần tận lực tuyên truyền, nếu như mở chuyên trường, tuyệt đối sẽ nổi đến muốn bạo tạc.

Từ những bình luận sôi nổi trên Nguyên Thú bình đài thì có thể biết, một trận chiến mới nãy hấp dẫn ánh mắt cỡ nào, quả thực là các tộc chú mục!

Giống như người vừa mới nhắc nhở hắn nói, một trận chiến huy hoàng kết thúc, ai còn muốn xem hắn lặp đi lặp lại, đi khi dễ một người không còn chút sức phản kháng?

"Ngươi, tên củi mục này, trừ bỏ thân phận của Thiên Thần tộc ra, thì còn không có nổi danh như Nguyên Ma, nhớ kỹ ngày đó, ta mở thu phí chuyên khu ẩu đả Nguyên Ma, lúc ta muốn mở lại lần nữa, còn có một nhóm người nghiến răng nghiến lợi với hắn ta, muốn tiếp tục quan sát đây. Làm sao đến phiên ngươi thì lại có cảm giác tồn tại thấp như vậy?!”

Sở Phong tức giận, lại đạp Ngư Cửu Biến mấy cái.

Lần này, Ngư Cửu Biến bị tức ho ra máu không ngừng, cuối cùng trực tiếp bất tỉnh một lần nữa.

Nguyên Ma bị thương rất nặng, hắn ta lại bị gọi tên!

Hắn ta thừa nhận, kết địch vô số, có rất nhiều người muốn giết hắn ta. Hắn ta cũng coi là một danh nhân, thế nhưng là bóc vết sẹo của người khác như vậy có được không? Ánh mắt của hắn ta thăm thẳm, phẫn uất nhìn chằm chằm Sở Phong.

Sở Phong cúi đầu nhìn xem Ngư Cửu Biến, cũng đang phẫn uất, đây chính là Thiên Thần tộc, nhưng mà lại có giá trị kinh tế thấp như vậy.

"Ngươi thật sự là quá vô dụng." Sở Phong tức giận, một bàn tay rơi xuống, khiến cho Ngư Cửu Biến gần như giải thể, cũng không còn cách nào bảo trì thân người, hiển hóa ra bản thể chân chính.

Gã ta đúng thật là một con cá, toàn thân kim hoàng, bê bết máu, giống như là Hoàng Hà Lý thần thánh hóa, hơn nữa trên đầu còn mọc ra một cặp sừng rồng, khí tượng phi phàm.

"Tỉnh lại cho ta, ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi đây!"

Sở Phong hành hung gã ta, lân phiến tróc ra, buộc gã ta tỉnh lại.

Ngư Cửu Biến ánh mắt âm lãnh, gã ta biết chắc chắn mình không có kết cục tốt, cũng không cầu xin, ngược lại quyết tâm nói: "Thổ dân, ngươi còn có thể sống bao lâu? Đối địch với Thiên Thần tộc, hẳn phải chết không nghi ngờ, ai cũng không cứu được ngươi!"

"Ở trước mặt ta, ngươi còn giả vờ thâm trầm? Đều sắp bị đánh nổ, còn dám mạnh miệng!" Sở Phong càng nhìn gã ta càng thấy không vừa mắt: "Những thứ khác không nói, nhìn bộ dáng này của ngươi, quả thực là là không có tác dụng gì cả, cũng chỉ có thể làm nguyên liệu nấu ăn, kịch chiến thời gian dài như vậy, vừa vặn dùng ngươi đỡ đói."

Sau đó, cá chép màu vàng liền kêu thảm, bị Sở Phong chặt xuống một khối thịt cá lớn, sau đó lấy ra một cái nồi sắt lớn từ trong bình không gian, một lời không hợp liền muốn mở nấu!

Đương nhiên, hắn đã đáp xuống trên một tòa hoang đảo, dùng thanh thủy rửa sạch chất thịt.

"Cái này. . ." Trong tinh không, một đám người không phản bác được, vị này thật đúng là có tính cách, tâm tình khó chịu liền bắt đầu ăn.

Nơi xa, người của đảo Phương Trượng không thể nào tiếp thu được, quý nhân tới từ Thiên Thần Tinh trong mắt bọn họ, lại bị biến thành nguyên liệu nấu ăn như vậy.

Sau đó, hương khí tràn ngập, chất thịt vàng óng ánh, sau khi đun sôi mùi thơm bay khắp trời đất, khuếch tán trên mặt biển, lập tức khiến cho đám người ứa nước bọt.

Trong nồi sắt, nước canh vàng óng ánh, hào quang bốc lên, mùi hương đậm đặc quá mê người.

"Ừm, quá thơm, ta cảm giác đây là đỉnh cấp côi bảo nguyên liệu nấu ăn, ta phải chế định bảng xếp hạng mỹ thực trong tinh không, xếp cùng một chỗ với Địa Cầu, quá ủy khuất Ngư Cửu Biến."

Đám người im lặng, tất cả đều oán thầm, nếu ngươi thật sự làm ra một cái bảng xếp hạng như vậy, đó mới xem như ủy khuất Ngư Cửu Biến, đường đường là thập đại tiến hóa giả, lại biến thành mỹ thực? !

"Trời ạ, mùi quá thơm rồi, đầu lưỡi của ta cũng mềm nhũn, mỹ thực hiếm có trên đời, thịt của Thiên Thần tộc ăn quá ngon!"

Sở Phong kêu to một tiếng như vậy, khiến cho các tộc trong tinh không đều hóa đá.

Nếu như chỉ nói Ngư Cửu Biến là mỹ vị thì cũng thôi đi, hắn trực tiếp lên cao đến Thiên Thần tộc, cái này không thể dùng bốn chữu gan to bằng trời để hình dung? !

Sau đó, Sở Phong một hơi ăn sạch đám thịt trong nồi sắt lớn, canh cá vàng óng ánh trong nồi cũng uống sạch sẽ, trong lúc nhất thời lỗ chân lông quanh thân phun ra hào quang.

"Mỹ vị, cực phẩm trân hào, đồng thời là đại bổ!" Sở Phong không chút nào keo kiệt ca ngợi.

Người của đảo Phương Trượng, tất cả đều cứng lại ở đó, về phần Thanh Kỳ và Nhược Lan thì hóa đá, đứng im không nhúc nhích, hình ảnh trước mắt khiến cho hai người không chịu nổi?

Tiếp theo, nồi thứ hai của Sở Phong cũng chín, nước canh màu hoàng kim, phiêu dật hương khí, chất thịt càng là mùi hương đậm đặc xông vào mũi, hấp dẫn Thần Tử, Thánh Nữ chung quanh, đều cảm giác sâu sắc ngạc nhiên, bởi vì. . . quá thơm rồi, không phải ma đầu đó cố ý khoa trương.

Thậm chí, có không ít Thần Tử, Thánh Nữ cổ họng nhúc nhích, nhịn không được, đang lặng lẽ nuốt nước miếng.

Đám người trên Nguyên Thú bình đài đều trợn mắt hốc mồm, mới đầu bọn họ cũng coi là Sở Phong khoa trương, thế nhưng là khi nhìn thấy những biểu hiện dị thường của những Thần Tử, Thánh Nữ đó, kết quả tất cả đều tin.

"Các vị, đây là thịt của Thiên Thần tộc, các ngươi nếm qua sao?" Sở Phong ăn như gió cuốn, ngồi đó đắc chí, không chỉ có hỏi người chung quanh, sau đó, còn hỏi thăm trên Nguyên Thú bình đài.

Đám người sững sờ, ai dám ăn Thiên Thần tộc? Chán sống!

"Nhân gian mỹ vị, trên trời dưới đất, một trong đồ ăn Chí Tôn, Thiên Thần tộc ăn quá ngon!" Sở Phong hô hào, lời khen ngợi này khiến cho tất cả mọi người kinh dị!

Đường đường là Thiên Thần tộc, lại bị hắn la hét nói là mỹ thực, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy!

"Các ngươi cũng tới!"

Sở Phong hô hào gọi mấy người Triển Hạc, Lý Phượng, Tử Loan, Nguyên Ma, không chút nào keo kiệt, muốn để bọn họ nếm thử loại mỹ vị này.

Nhưng mà, ngoại trừ Nguyên Ma có chút ý động thì những người khác lắc đầu như trống bỏi, tất cả đều cự tuyệt, không dám ăn, bởi vì sợ Thiên Thần tộc tìm phiền toái.

Bất quá, khoảng cách gần như thế, bọn họ thực sự nhịn không được, trong miệng nước bọt phun trào, muốn nuốt nước miếng, đồ ăn trong nồi sắt đó có một loại ma tính, kim quang bừng bừng, mùi thơm quấn quanh, khiến cho bọn họ không chịu đựng nổi, rất muốn ăn như gió cuốn.

Bình Luận (0)
Comment