Một khắc sau, ánh sáng màu vàng toàn thân Sở Phong tăng vọt. Bên ngoài cơ thể là một luồng kim quang sáng chói, bao phủ lấy hắn. Hắn giống như một vầng mặt trời phát sáng, vô cùng chói mắt.
Lúc này, ngay cả sợi tóc của hắn cũng biến thành màu vàng, rũ xuống thắt lưng, sau đó lay động mãnh liệt. Về phần con ngươi thì càng không cần phải nói, cũng hoàn toàn là màu vàng.
Toàn thân cao thấp Sở Phong đều là màu vàng, lóa mắt vô cùng.
Dịch Thiên Thần đã có hiệu quả, cải tạo cơ thể của hắn, loại bỏ những ám thương và tai họa ngầm, giúp cho hắn trở nên cường đại không một chút tỳ vết.
Sở Phong cảm thấy, cả người đều linh hoạt kỳ ảo. Những di chứng hắn một hơi kéo đứt mấy chục đạo gông xiềng ở núi Thái Sơn đều biến mất. Khi đó, huyết khí hắn khô cạn, thiếu chút nữa chết ở Thái Sơn. Cho dù về sau hắn ăn trứng rùa Tinh Hạch ở núi Long Hổ để bổ sung, nhưng vẫn còn một số vấn đề nhỏ, cần thời gian chậm rãi điều trị.
Hiện tại thì tốt rồi, toàn thân hắn trở nên màu vàng, sinh cơ nồng đậm đến cực hạn, lực tinh thần tinh thuần vô cùng.
Sở Phong mỉm cười. Hắn biết mình có thể tiến hóa tiếp, không cần lo lắng căn cơ bất ổn. Dịch Thiên Thần đã giải quyết hết thảy phiền phức.
Hiệu quả của dịch Thiên Thần quả nhiên thần kỳ. Sở Phong đã giải quyết hết các loại tai họa ngầm.
Ánh sáng màu vàng quấn quanh thân hắn rất lâu cũng không biến mất. Có một luồng sức mạnh thần bí đang tịnh hóa nhục thân của hắn, ngay cả tinh thần cũng trở nên tinh khiết, khiến cho hắn trở nên linh hoạt, kỳ ảo.
Tóc hắn màu vàng, lưu động quang hoa. Từ xa nhìn lại, hắn giống như một tôn thần.
Trải qua khoảng thời gian như vậy rất lâu, ánh sáng màu vàng trên người Sở Phong mới dần dần biến mất. Hắn có cảm giác rất lạ, huyết nhục, gân cốt, tinh thần không cái nào là không tốt, trong suốt như thủy tinh.
Đây là một kiểu tẩy lễ.
Sở Phong mỉm cười, giãn ra tứ chi, càng lúc càng hài lòng. Tố chất cơ thể của hắn đã nhảy lên trạng thái cao nhất.
Sau đó, hắn chuẩn bị tiến hóa bên ngoài núi Bất Diệt. Hắn lấy ra bàn đào đỏ tươi căng mọng. Há miệng cắn một cái, nhất thời chất lỏng chảy xuôi, dâng lên hào quang.
Nếu có người nhìn thấy, ánh mắt nhất định sẽ nhìn chằm chằm, đây chính là thần dược.
Hương khí nồng đậm, bay ra không biết bao nhiêu dặm.
Quanh thân Sở Phong có thụy quang dâng lên, xích hà thấu thể mà ra. Nhất thời hào quang lại càng thịnh hơn, phủ thêm một tầng màn sáng nồng đậm. Hoạt tính tế bào quanh người hắn tăng lên, bắt đầu thay đổi, một lần nữa tiến hóa.
Sau khi giải trừ tai họa ngầm, hắn cũng chẳng cố kỵ gì nữa, ăn một đống quả bàn đào, tăng cường thể chất, thực hiện tiến hóa siêu cấp.
Sau khi nuốt bàn đào vào bụng, Sở Phong cũng không yên lòng, lại ăn thêm mấy quả chu màu đỏ, miệng đầy chất dịch, hương thơm ngào ngạt, khiến cho hắn có ảo giác giống như phi thăng lên trời.
Sau đó, Sở Phong có chút biến hóa kinh người, thần quang đột nhiên thu lại, quanh thân cũng mất đi quang trạch, tiếp theo phát ra tiếng nổ răng rắc.
Nhưng trong cơ thể của hắn, hoạt tính tế bào càng lúc càng mạnh mẽ, khí cơ sinh mệnh như núi lửa dâng trào.
Sau đó không lâu, da thịt Sở Phong rạn nứt, phát ra tiếng giòn vang rất nhỏ. Bên trong âm thanh rì rào, lớp da khô bên ngoài tróc ra, đồng thời nở rộ hào quang.
Sự thay đổi này có chút dọa người, giống như loài rắn lột da, tăng trưởng cơ thể.
Chiều cao của Sở Phong không thay đổi, nhưng cơ thể lại giống như ngọc thạch, óng ánh mà cứng cỏi. Mỗi một tấc đều dâng lên thần mang, trở nên càng lúc càng cường đại.
Hiện tại, tiến hóa không còn xé rách gông xiềng nhưng thể chất vẫn tăng lên trên diện rộng, tẩm bổ tinh thần.
Vỏ khô toàn thân tróc ra, lông tóc đều thay đổi, rất kinh người. Hiện tại, cơ thể của hắn còn hoàn mỹ hơn so với rất nhiều mỹ nhân.
Mái tóc dài đen nhánh sáng ngời, rũ xuống thắt lưng.
Ông.
Cơ thể Sở Phong phát sáng, huyết khí mạnh mẽ, lỗ chân lông nở rộ quang mang, giống như thần huy, bao phủ vòng ánh sáng chói lóa.
Điều này khiến cho hắn cảm giác được một luồng sức mạnh vô song. Khi giơ tay nhấc chân đều có lực sát thương đáng sợ.
Trên trán của hắn xuất hiện một ngọn lửa. Đó là tinh thần, gần như là thực chất hóa, khiến cho hắn cảm giác càng lúc càng nhạy cảm, có thể tùy tiện cách không nâng lên vật thể nặng nề.
Không hề nghi ngờ, cứ như vậy, khi hắn thi triển võ công tinh thần, thực lực cũng tăng lên rất nhiều.
Tiến hóa đang kéo dài, vượt qua giai đoạn ban đầu, kế tiếp là các loại tiến hóa vi diệu, để cho hắn cảm nhận được hoạt tính cơ thể đang không ngừng tăng trưởng bên trong.
Cảnh giới Tiêu Dao không có cái gọi là gông xiềng, không phân chia mấy chục cấp độ. Sở Phong từ lần đầu tiên đã nhảy lên cảnh giới Tiêu Dao trung hậu kỳ.
Đáng tiếc, bàn đào đã được hái quá lâu, bày trên tế đàn qua nhiều năm tháng, dược hiệu cũng mất đi khá nhiều. Bằng không, nếu là thần dược vừa hái xuống, một khi ăn vào, há chỉ có bấy nhiêu tác dụng?
Cộng thêm, đây không phải do bàn đảo tổ căn kết trái.
Nếu không, cho dù không thể phi thăng lên trời, cũng có thể giúp cho hắn thoát thai hoán cốt, cấp độ sinh mệnh không ngừng tăng vọt.
Nhưng Sở Phong đã rất thỏa mãn. Nếu để cho hắn vượt qua cảnh giới Tiêu Dao, nhất định sẽ xảy ra vấn đề. Bởi vì hắn thiếu mất thể nghiệm tương ứng. Hiện tại, mỗi một dấu chân của hắn, cho dù là tiến hóa thần tốc, tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn vững chắc, bởi vì hắn đã trải qua tất cả quá trình.
Trên người hắn còn có các loại quả chu, nhưng hắn không ăn. Hắn cần thể ngộ một phen. Cho dù cảnh giới Tiêu Dao trung hậu kỳ chỉ dừng lại mười ngày nửa tháng, hắn cũng muốn dừng lại.
“Không thể bỏ sót một cấp độ nào, tất cả đều phải cẩn thận cảm nhận một phen. Có rèn luyện như vậy mới có được nền móng vững chắc, đi được càng xa hơn.”
Một ngày sau đó, hắn đều thích ứng với sự thay đổi của cơ thể, đồng thời còn chậm rãi tăng cường thể chất bên trong, tiến hóa cũng chưa triệt để kết thúc.
Ầm.
Cơ thể Sở Phong chấn động, phát hiện hắn giống như đang vẩy mực cho một bức tranh, dần dần mở ra một chương vô địch.
Cấp độ này tăng lên trên nhiều phương diện, tất nhiên không thể đi vòng, lấy huyết khí sinh mệnh làm trang giấy, lấy tinh thần làm thuốc màu được.
Trong cơ thể của sinh linh một trăm tinh thể hàng đầu cũng có các loại dị tượng, có tinh thể thì có Hỗn Độn Liên Trì, có tinh thể thì có tờ giấy màu vàng danh xưng Vô Tự Thiên Thư…
Sinh linh và bức tranh của riêng mình đều dần dần mở ra, lạc ấn tinh thần bên trong, chậm rãi xoay tròn xung quanh người đó.
Oành!
Sở Phong xuất kích, cơ thể di động, bức tranh cùng với hắn đánh nát vạn vật.
Nhưng nơi này là núi Bất Diệt, không dung hắn phá hư quá nhiều, nếu không sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Sở Phong nhìn chằm chằm bức tranh, tiến một bước hoàn thiện, khiến cho nó càng thêm rõ ràng, vô cùng chân thực, lực sát thương cường đại hơn.
Lần trước, khi hắn quyết đấu với Ngư Cửu Biến, hắn cũng không đụng đến bức tranh vô địch của bản thân, không muốn bại lộ quá sớm. Lần này hắn muốn dựa vào nó để quyết đấu ở bình đài Nguyên Thú, săn giết thánh nhân.