Sở Phong gật đầu. Nhưng thật sự hắn muốn tích trữ thêm nhiều giọt.
Nhưng những đạo thống kia hiển nhiên không có khả năng đáp ứng. Một giọt đủ để nhục thân và sức mạnh của một người tăng vọt mấy lần, chiến lực tăng vụt, là vật chất cấp côi bảo, đắt đỏ đến mức gọi là vô giá.
‘Tiểu hữu, ngươi nên biết rằng, dịch kiến Địa ngục rất khó cầu mua, người bình thường cũng không bán, cũng giống như dịch Thiên Thần.”
“Đúng vậy, Sở Phong huynh đệ, đây là chỗ khó của tiền nhân. Nếu quả thật muốn trao đổi, chúng ta chỉ có thể nắm chắc tìm được một giọt.”
“Cách đây không lâu đã phát sinh chuyện thánh nhân bị giết chết. Một con kiến chúa cường đại giết chết thánh nhân, nuốt thánh huyết, dẫn đến dịch kiến Địa ngục càng thêm đắt đỏ.”
“Một giọt? Không thể nào.” Sở Phong lắc đầu.
Nhưng hắn cuối cùng cũng thở dài, nghĩ đến bây giờ ngay cả một giọt dịch Thiên Thần cũng không có, muốn mười giọt dịch kiến Địa ngục, đúng là khó mà thực hiện được.
Có người thở dài: “Hai giọt. Đây là tất cả dự trữ của chúng ta. Thứ này cũng không dễ bảo tồn, ai thu hoạch được cũng đều trực tiếp dùng luôn, để giúp thực lực bản thân tăng vọt.”
Sau đó, bọn họ biểu đạt đồng ý trả thêm một số tiền vũ trụ. Bởi vì thật sự không có nhiều dịch kiến Địa ngục. Bọn họ cũng đã hỏi qua chợ đen vũ trụ, gần đây đều không có nguồn cung.
Sở Phong nhìn ra được, đây đã là cực hạn của bọn họ rồi.
“Được, hai giọt dịch kiến Địa ngục, cộng thêm năm chục tỷ tiền vũ trụ.” Sở Phong công phu sư tử ngoạm luôn. Bởi vì hắn làm cú này đã xem như đắc tội người khác rồi.
“Ngươi... đúng là đủ hung ác.” Có lão quái vật của một số đạo thống muốn chửi má nó.
Về phần mười thần tử, thánh nữ càng xấu hổ không chịu đựng nổi. Bọn họ đến Trái đất để làm cái gì? Bây giờ bị người ta bán về quê hương, thật sự quá mất mặt.
Tiếp theo, Sở Phong lại đẩy ra mười thần tử, thánh nữ, vẫn yêu cầu dịch kiến Địa ngục, cuối cùng đạt thành hiệp nghị, điều kiện tương tự với người trước.
“Thật sự đáng tiếc, bất tri bất giác đã bán đi hơn mười người, không còn lại bao nhiêu.” Sở Phong lắc đầu.
Sau đó, hắn thở dài nói: “Thần tử, thánh nữ đến lúc dùng mới thấy ít.”
Lời này truyền đến tinh không, khiến một đám người nguyền rủa. Người này dám nói đến lúc cần dùng mới thấy ít, người nghe chỉ muốn nện hắn mà thôi.
Trên thực tế, Sở Phong không phải là trào phúng, mà là nghiêm túc thật sự. Hắn thấy thần tử, thánh nữ đều là đồng tiền mạnh.
Hắn lẩm bẩm: “Có phải ta nên giữ lại một số thần tử, thánh nữ hay không? Loại đồng tiền mạnh này còn dễ dùng hơn so với tiền vũ trụ, lại bảo đảm giá trị tiền gửi.”
Một đám người không phản bác được, mà người có liên quan thì chỉ muốn giết hắn.
Sau đó lại càng náo nhiệt hơn. Sở Phong đem số thần tử, thánh nữ bán hết, chung quy không để lại quá nhiều.
“Chuyển phát nhanh Thông Thiên.”
Sau ba ngày, Sở Phong liên hệ với công ty Lỗ Sâu Thần Bí, chuẩn bị “giao hàng”.
Bởi vì hắn lần lượt thu được một chút “tiền hàng”. Đồng thời, nếu có vấn đề, sẽ có bình đài Nguyên Thú đảm bảo.
Sở Phong chọn một hòn đảo ở Đông Hải, tìm một không gian chồng chất. Bởi vì công ty chuyển phát nhanh Thông Thiên chỉ có thể mở lỗ sâu ở những chỗ đó, không cách nào tiếp cận không gian chủ Trái đất.
Chỗ sâu hải đảo, không gian chồng chất.
Lần này, một lỗ sâu được mở ra. Một cái rương chất liệu đặc biệt xuất hiện, trên danh nghĩa là thuyền cứu sinh, thật ra đây chính là “hộp đóng gói” thần tử, thánh nữ.
“Huynh đệ, lên đường bình an.” Bên trong không gian chồng chất, Sở Phong tiễn từng người. Bây giờ hắn đang dùng lực vỗ vai một vị thần tử: “Bảo trọng!”
Người không biết còn tưởng tình cảm của hai người rất sâu đậm. Kết quả, tiếp theo hắn liền nhét vị thần tử kia vào “hộp đóng gói” rồi che lại.
“Tiếp tục.” Sở Phong nói.
Bên cạnh, Tử Loan hạ đơn, dùng quang não điền tọa độ của các thần tử, thánh nữ vào hệ thống tin nhắn. Lý Phượng trợ thủ cho nàng, chăm chú hiệu đính.
Bởi vì, nếu hệ thống tin nhắn sai, nhất định sẽ xảy ra nhân mạng.
Tiếp theo là một vị thánh nữ, vẻ mặt u oán, đối mặt với Sở Phong giận mà không dám nói gì. Hiện tại sắp bị trả về cố hương, cảm giác này khiến nàng ta mất mặt vô cùng.
Nàng là thánh nữ của một tinh cầu cao đẳng, kết quả lại gãy cánh ở chỗ này. Quá hụt hẫng rồi!
“Muội muội, vui vẻ lên. sắp sửa về nhà rồi, đây là việc vui, ta sẽ nhớ ngươi lắm.” Sở Phong an ủi, rất ân cần, sau đó đỡ thánh nữ vào “hộp đóng gói”.
Chờ hệ thống tin nhắn báo tin, Sở Phong hô: “Người tiếp theo.”
Kế tiếp là một vị thần tử. Sở Phong nhìn thẳng vào mắt của y, nói: “Huynh đệ, có hôm nào gặp lại, ta sẽ mời ngươi uống rượu. Ta rất chờ mong ngày đó, tha hương ngộ cố tri trong tinh không.”
Đại gia ngươi! Vị thần tử này rất muốn mắng to, nhưng còn chưa rời đi thì còn chưa an toàn. Y chỉ có thể nhẫn nhịn, nhỏ giọng nói: “Tốt nhất là đời này không cần gặp lại.”
....
Mọi người phát hiện, khi Sở Phong tiễn từng người, lần nào nói chuyện cũng không giống nhau, nhưng gương mặt thì tỏ ra rất chân thành, tha thiết, không biết là thật sự lưu luyến không rời hay không nữa.
“Muội muội, ngươi tên Lý Diệu đúng không? Thật ra ta không muốn bán ngươi đâu. Vốn ta còn muốn hồng tụ thiêm hương, lưu lại một đoạn giai thoại, nhưng tình thế bức bách, ngươi đi cho bình an. Về sau ta sẽ đến tinh không gặp ngươi.”
“Huynh đệ, trở về thì lo mà tu hành cho tốt, tranh thủ trở thành đệ nhất cường giả tinh cầu của ngươi. Nếu có ngày ta đến tìm ngươi, ngươi cũng còn mặt mũi để gặp ta.”
..........
Cứ như vậy, Sở Phong tiễn hơn mười người. Ngàn dặn vạn dặn, nhiệt tình ghê gớm.
Sau đó, đến phiên hoàng nữ hoàng triều Từ Tịnh, Sở Phong lại càng tha thiết: “Điện hạ, về sau nếu có việc cần thì cứ tìm ta. Ví dụ như ngươi muốn làm nữ hoàng, ta sẽ giúp ngươi một tay.”
Từ Tịnh hung hăng trừng hắn: “Đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ.”
“Vậy thì lên đường đi.” Sở Phong trực tiếp nhét nàng ta vào thuyền cứu sinh.
“Ngươi nhớ lầm rồi, ta không quay về, ta lựa chọn ở lại trái đất.” Từ Tịnh vội vàng kêu lên. Tên khốn kiếp này quá ghê tởm. Vừa rồi còn tiễn biệt rất nhiệt tình, bây giờ lại muốn nhét nàng vào hộp sắt.
“Hoàng triều Đại Từ đã thanh toán phí bảo hộ để giữ hoàng nữ lại.” Tử Loan nhắc nhở.
“Xin lỗi, ta nhớ lầm. Điện hạ, mời ngươi sang bên này. Bây giờ ngươi đã tự do rồi đấy.” Sở Phong thả Từ Tịnh đi.
Sau đó, Phục Hoang cũng như vậy, lựa chọn ở lại, thanh toán thêm phí bảo hộ.
Đến lúc này, vở kịch lớn đấu giá thần tử, thánh nữ đã kết thúc hoàn toàn.
Bên cạnh Sở Phong, đại ma nữ Triệu Tình vẫn còn. Nàng ta tự mình lựa chọn ở lại, còn La Diệu Hương, Tề Ngọc thì Sở Phong tạm thời bắt giữ.
“Các ngươi cứ tạm thời tu hành trên biển đi, ta đi thăm bạn.” Sở Phong lặn xuống nước, tiến đến Long cung Đông Hải tìm Long Nữ.
Sau khi nhìn thấy Long Nữ, Sở Phong kín đáo đưa cho nàng mấy quả Kim Xà, sau đó nói: “Ta phải đến tổ Chân Long để bế quan.”
Long Nữ cảm nhận được sự cường đại của quả Kim Xà, vô cùng mừng rỡ, cảm kích Sở Phong rất nhiều. Một quả này trong tinh không phải có giá đến một trăm năm chục triệu tiền vũ trụ, hiệu quả đối với Xà tộc thuần hóa có hiệu quả kinh người.