Sau đó, Sở Phong lấy thức ăn năng lượng cao bổ sung ch nhu cầu của thân thể, đồng thời cũng củng cố thành quả tiến hóa của bản thân.
Lúc trời tờ mờ sáng, từ nhục thân đến tinh thần của Sở Phong đều đã hoàn hảo, càng ngày càng hùng mạnh hơn.
Lúc này, hắn lấy ra một món đồ sáng loáng, phát ra ánh hào quang, chính là thứ lấy ra từ hộp bạc của Tần Lĩnh, cũng là món đồ bị chân tử một phương nhớ thương.
Lần này, Sở Phong dồn hết mọi sức lực, muốn mở hộp bạc ra.
Bởi vì, Yêu Yêu đã từng nói với hắn, trước mắt phương pháp hô hấp Đạo Dẫn mà hắn học được, đối với cảnh giới Tiêu Dao tương ứng, thậm chí trong cảnh giới này còn chưa đủ trọn vẹn.
Sở Phong có một suy đoán, bí pháp mà hộp bạc phong ấn cần hắn tiến hóa đến cấp độ tương ứng, lúc thật sự cần đến phương pháp hô hấp Đạo Dẫn tiếp theo thì mới có khả năng mở ra.
Khi hắn toàn lực ứng phó, toàn thân dâng trào năng lượng màu vàng óng, hắn như một vầng thái dương dị thường sáng chói trước khi ánh bình minh ló dạng!
Rắc!
Cuối cùng, Sở Phong thành công, hộp bạc bị mở ra, khi hắn dùng hết sức mạnh mà cố gắng thì đồng thời cũng nghênh đón được giờ khắc này.
Một quyển kinh văn hiển hiện, ghi khắc trên một tấm da thú hiếm có rất mỏng và rất mềm, nó lơ lửng mà bay lên không, sau đó tất cả văn tự cũng tuôn trào ra, hóa thành một luồng ánh sáng chui vào hai đầu lông mày của Sở Phong.
Cùng lúc đó, da thú đốt cháy, rồi hoàn toàn biến mất.
Dù cách xa nhau rất nhiều thời đại, văn tự sớm đã khác biệt rất lớn thì cũng không thành vấn đề.
Bởi vì, đây là truyền pháp dấu ấn tinh thần, đã được Sở Phong nhớ kỹ ở trong lòng.
Hắn lập tức hiểu ra, nếu bản thân không tiến hóa đến đại viên mãn cảnh giới Tiêu Dao thì không có cách nào mở hộp bạc này ra.
Ngoài ra, còn có một điều kiện tiên quyết, đó chính là nắm giữ phương pháp hô hấp Đạo Dẫn, không phải vậy thì sẽ không phù hợp với hộp bạc, cũng mở không ra được.
Sở Phong suy nghĩ trong hộp bạc bản này hô hấp pháp, cảm giác được một số khác biệt.
Phương pháp hô hấp Đạo Dẫn có quyển tiếp theo, hơn nữa, bí pháp trong quyển sách này lại hơi sai lệch so với bản của Hoàng Ngưu truyền cho hắn, chỉ có mấy chỗ thôi, vấn đề không lớn lắm.
Sở Phong kinh ngạc, hắn hoàn toàn tiến hành dựa theo bản phương pháp hô hấp này, sau khi thể nghiệm một phen, hắn cảm thấy đây mới là bản chính xác, bí pháp mà Hoàng Ngưu truyền lại có vài chỗ tì vết rất nhỏ.
Đây không phải trọng điểm, vấn đề tỳ vết đó không phải quá mức nghiêm trọng.
Trọng điểm là, hắn đạt được bí pháp tương ứng với cảnh giới đại viên mãn Tiêu Dao, còn có được bản của cấp độ tiếp theo, sau khi thử vận dụng rồi thì toàn thân thư thái, thần thanh khí sảng.
"Trước cuộc đại chiến lại để cho ta nắm giữ được bản phương pháp hô hấp Đạo Dẫn chính xác, không có một tia lỗ hỏng, hơn nữa có cả phần hậu tục!"
Sở Phong mừng rỡ, cũng phi thường cao hứng.
Khi mặt trời ló dạng, ánh bình minh xuất hiện, ánh ban mai ấm áp rơi xuống, Sở Phong đón lấy hào quang, bắt đầu vận dụng phương pháp hô hấp hoàn toàn mới.
"Bỏ đi mấy tỳ vết nhỏ kia thì càng ngày càng thông thuận, uy năng còn lớn hơn trước nữa!"
Sở Phong rung động, sau khi chỉnh lý lại bí pháp, hiệu quả lại cực kỳ tốt.
Đồng thời, bởi vì kinh văn tiếp theo đã xuất hiện, Sở Phong vận chuyển phương pháp hô hấp này càng có vẻ thần thánh, hắn bị ánh sáng thần thánh vàng óng bao phủ.
Lúc mặt trời vươn lên rất cao, Sở Phong sớm đã dừng lại, yên lặng đứng trong ánh bình minh, cảm nhận thấy thời gian rất lâu, niềm tin cũng mạnh hơn trước kia nhiều, điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất.
"Có được phương pháp hô hấp mới, ta càng mạnh!" Sở Phong tự tin hơn gấp trăm lần, Thần Mục như điện.
Buổi trưa đã không còn xa, chẳng mấy chốc sẽ đến!
…
Trong Thái Dương Hệ, phụ cận Hải Vương Tinh, một cái lỗ sâu đột nhiên mở ra.
Tiếp đó, hoa rụng rực rỡ, cánh hoa bay lên tứ tung, đại lượng quang vũ óng ánh lao vút ra, khiến cho mảnh không gian vũ trụ lạnh lẽo này lộ ra sinh cơ dạt dào, rực rỡ hẳn lên.
Ban đầu nơi này rất tĩnh mịch, hiện tại thì không còn yên tĩnh nữa.
Có sinh linh từ lỗ sâu đi ra, mang theo khí tức tường hòa, chiếu sáng không gian vũ trụ tối tăm nọ.
Không chỉ có một người, đây là một đội ngũ, đa số là những cô gái thanh xuân phơi phới, số ít là các chàng trai trẻ tuổi, tất cả đều bất phàm, phần lớn đều mặc áo trắng, sạch sẽ mà xuất trần.
Một cỗ xe kéo xanh biếc lấp lánh, giống như được đục khắc từ một khối bảo thạch lớn màu lam nhạt, đây là bảo liệu hi hữu, mà kéo cỗ xe này là bốn con Thiên Mã, cao lớn thần tuấn.
Trên người chúng không có một sợi lông tạp, toàn thân hoàn mỹ, bờm ngựa rất dài, có một con như là hoàng kim liệt diễm, con thứ hai có màu tím óng ánh, con thứ ba thì phát ra ánh sáng trắng bạc. . .
Trên chiếc xe kéo màu xanh óng ánh đó có một cô gái trẻ trung lười biếng nằm nghiêng ở đó, nàng rất tùy ý, lấy tay mà chống lấy cái cằm.
Phụ cận, hai mươi mấy người thủ hộ xe kéo, đều là nam nữ trẻ tuổi, hầu như tất cả bọn họ đều mặc áo trắng, không nhiễm khói lửa nhân gian.
Chỉ có người con gái trên xe kéo là ăn mặc lộng lẫy y trang rực rỡ, không giống bình thường, được đám nam nữ mặc áo tuyết trắng ở chung quanh phụ trợ, nàng càng có vẻ không giống bình thường, yêu diễm mà có linh khí.
Người của tịnh thổ Đại Mộng đã tới!
Bọn hắn mở ra lỗ sâu siêu cấp, mặc dù tốn hao số tiền vũ trụ quá lớn, nhưng lại có thể rút ngắn rất nhiều lộ trình, số tiền này không phải đạo thống bình thường có thể tiếp nhận.
Đó là Long Lân Thiên Mã, bình thường thì tối thiểu là kéo xe dùng cho Á Thánh, cô gái này chưa đến cấp bậc kia, lại có tư cách dùng, có thể thấy được thân phận của nàng kinh người đến mức nào.
Bởi vì, nàng chính là Tần Lạc Âm.
Cô gái này được cho là cao thủ trẻ tuổi có khả năng xếp hạng mười vị trí đầu trong vũ trụ này, danh khí thực sự quá lớn, thân phận và địa vị phi thường cao xa.
Tất nhiên, trong mười vị trí đầu của thế giới sao trời, từng có Đạo Tử tuyệt thế thông qua trưởng giả trong tộc ngỏ ý kết làm thông gia với tịnh thổ Đại Mộng, muốn cưới Tần Lạc Âm, kết quả thất bại.
Tần Lạc Âm nằm nghiêng trên chiếc giường mềm trong cỗ xe kéo, hiển thị rõ tư thái thon dài hoàn mỹ, y phục lộng lẫy rực rỡ cũng khó có thể che giấu được đường cong động lòng người, mái tóc tím biếc xõa tung, nàng lười biếng mà khả ái đáng yêu.
Đáng tiếc, không nhìn thấy dáng vẻ của nàng, bởi vì trên gương mặt nàng mang theo một tấm mặt nạ ngũ thải, che lại dung nhan có thể khiến cho cả mặt trời cũng phải ảm đạm phai mờ trong truyền thuyết.
Nàng được vinh danh là mỹ nhân thứ sáu dưới trời sao, có được tư dung tuyệt đại, hễ kẻ nào thấy được cũng khó mà quên nổi.
Từ cái cổ tuyết trắng có thể thấy được da thịt hoàn mỹ, trắng nõn óng ánh, thiên sinh lệ chất, đôi mắt tỏa sáng rạng rỡ, mỹ lệ phi thường, có một loại linh tính khó tả.