Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Rất nhanh, căn cơ tiến hóa của Sở Phong khỏi hẳn, tai họa ngầm của bản thân hoàn toàn biến mất, cả người tinh thần sáng láng, có được một luồng sinh mệnh nồng đậm, tinh thần phấn chấn.
Âu Dương Phong chảy nước bọt ầm ầm, mấy người Đại Hắc Ngưu, Lão Lư cũng đều đang trông mong nhìn qua.
"Ừm, đừng hâm mộ, lần này không phải chúng ta bắt hơn hai trăm tên Thần Tử, Thánh Nữ sao, ta cam đoan có thể đưa mỗi người các ngươi một hạt Lục Đạo Luân Hồi Đan, người gặp có phần."
"Cái này, không phải chúng ta phải khiếm tốn sao?" Lão Lư nhỏ giọng nói, đã trải qua chuyện lớn như vậy, cho đế bây giờ bắp chân của nó vẫn còn đang chuột rút, đứng cũng không vững.
Sở Phong gật đầu, chững chạc đàng hoàng nói: "Đúng, phải khiêm tốn, không thể trắng trợn tuyên dương, chúng ta điệu thấp bán Thần Tử, bán Thánh Nữ, ừm, tranh thủ thời gian liên hệ với người mua ở trong tinh không.”
Trong tinh không, rất nhiều người đều im lặng, lúc này cũng không biết có bao nhiêu người đang chăm chú bọn họ, lúc này bọn họ còn dám nói ra những lời này, quả thực để cho người ta cảm thấy quỷ dị.
"Mẹ nó, còn điệu thấp bán Thần Tử, bán Thánh Nữ? Đây chính là phát sóng trực tiếp trong toàn tinh không đây!" Rốt cục, có người nhịn không được khinh bỉ.
Núi Long Hổ, một đám người đều la hét trong đó, làm người không thể quá kiêu căng.
"Ừm, phải khiêm tốn, chúng ta không muốn gây chuyện, chỉ muốn tranh thủ thời gian bán những Thần Tử, Thánh Nữ này đi, kêu những gia tộc liên quan chuẩn bị tiền chuộc người đi."
…
Núi Côn Lôn, cây rừng trùng điệp xanh mướt, sương trắng bốc lên, khí lành lượn lờ.
Uất Trì Không không nói lời nào, hai ngày này hắn ta đều ở núi Côn Lôn, tâm tình hỏng bét, hắn ta quan sát đại chiến ở vực ngoại, kết quả sau cùng khiến cho hắn ta trầm mặc hơn nửa ngày.
Lúc này, trong lòng hắn ta có khúc mắc, người bị cho rằng là giả tử Sở Phong không chỉ chưa chết, còn thanh thế kinh người, chính thức quật khởi.
Bây giờ ngay cả cường giả cấp chiếu rọi Chư Thiên xâm phạm, Sở Phong cũng không có bị tác động đến, chuyện này khiến cho Uất Trì Không nhíu chặt lông mày, cảm giác các phán đoán của mình đều có vấn đề.
Sở Phong đồ thánh, bây giờ uy thế phi phàm.
Ở trước hồ cá cách đó không xa, trong mắt của hắn ta, toàn thân chân tử của Địa Cầu phát sáng, đó là Vô Kiếp Thần Thể đang vận chuyển phương pháp hô hấp, phun ra nuốt vào năng lượng trong thiên địa, khí tức của bản thân cực kỳ khủng bố.
"Không sao, Sở Phong rất mạnh, nhưng đã bị các tộc ghét hận, người như vậy cũng không thể sống lâu được. Ta có dự cảm, Thiên Thần tộc, U Minh tộc sẽ không để cho hắn sống sót. Ai là chân tử, ai là giả tử, ai là Chân Long, ai là giao trùng, lúc đó sẽ tự lộ rõ." Uất Trì Không mở miệng.
Sau đó, hắn ta nhíu mày một cái, ngay cả bản thân hắn ta cũng cảm giác được, nói như vậy có chút cố chấp, nhưng là, hắn ta không có lựa chọn khác, thân là người hộ đạo của Chu Thượng, hi vọng hắn ta chân chính quật khởi mạnh mẽ, cuối cùng bá khí vô địch, vận mệnh của bọn họ đã nối liền cùng một chỗ.
Hắn ta đặt cược tất cả lên người của Chu Thượng.
Mấy người Sở Phong ăn mừng trên núi Long Hổ, nơi này có cha mẹ của hắn, cũng có Đại Yêu của Côn Lôn, còn có Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong, Lão Lư, cực kỳ náo nhiệt.
"Gần đây không phải là đang tiến hóa, thì là đang chiến đấu, cả ngày đều đang đối mặt với núi thây biển máu, ta là người hiện đại, bây giờ đều sắp thành dã nhân." Đại Hắc Ngưu đề nghị đi thành thị, cùng nhau đi uống rượu, có không khí hơn so với trong núi lớn này nhiều.
Một đám người đều không còn gì để nói, một con Lão Ngưu như ngươi cũng không cảm thấy ngại khi nói mình là người hiện đại, nếu như không phải là do thiên địa đột nhiên dị biến, nói không chừng gia hỏa này còn đang gặm cỏ xanh trên cao nguyên Thanh Tàng đây.
Đương nhiên, Sở Phong hiểu rõ, con Lão Ngưu này đã sớm thành tinh, lần đầu tiên gặp nhau trên núi Côn Lôn, nó đã rất đặc biệt.
"Đi, đi, đi!" Âu Dương Phong hô, lúc nó còn chưa có đi núi Bất Diệt, từng bị Đại Hắc Ngưu, Đông Bắc Hổ dẫn theo, hưởng thụ cuộc sống xa hoa truỵ lạc.
Một đám người trùng trùng điệp điệp đi ra từ núi Long Hổ, đi tới Hồng Thành, chỗ đó cũng nằm trong địa phận của tỉnh Giang Tây, lấy tốc độ của bọn họ mà nói, quá dễ dàng.
Đương nhiên, cha mẹ của Sở Phong, lão Lạt Ma, lão Tông Sư của núi Võ Đang không có đi, theo lời bọn họ nói thì bọn họ không thích ứng được tiết tấu của người trẻ tuổi.
Trên ven đường, một đám Đại Yêu vượt qua tốc độ âm thanh đi đường, động tĩnh quả thực không nhỏ, giống như là một đám máy bay ném bom đang bay là đà sát mặt đất, tạp âm điếc tai.
Hồng Thành, lầu cao san sát, từng tòa cao ốc chọc trời, san sát nối tiếp nhau, ban đêm ánh đèn nê ông lấp lóe, đường phố buôn bán vô cùng phồn hoa, không khí cuộc sống hiện đại rất nồng đậm.
Chỉ trong nháy mắt, tâm thần Sở Phong có chút hoảng hốt, nhớ lại trải nghiệm hơn một năm nay, giống như một giấc mơ, thiên địa đột nhiên dị biến, toàn bộ thế giới cũng trở nên khác biệt, hắn cũng đi lên con đường như vậy.
Hắn thở dài một tiếng, vô luận tâm tình phức tạp cỡ nào, cũng không thể nào trở lại quá khứ.
Cũng như là bây giờ, thành thị ban đêm rất náo nhiệt, xa hoa truỵ lạc, trên đường dành riêng cho người đi bộ, dòng người cuồn cuộn, thế nhưng là ngoài thành lại đại sơn vắt ngang, có hung thú đang kêu gào, có hung cầm như Dực Long đang giương cánh bay cao.
Ngày cả người bình thường cũng đã thích ứng với loại hoàn cảnh như vậy.
"Ha ha, huynh đệ sao vậy?" Đông Bắc Hổ dùng đầu vai đụng đụng vai phải của Sở Phong, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Nhân sinh mê mang, trải qua một trận đại chiến như vậy, đột nhiên cảm giác rất trống rỗng, toàn bộ thế giới đều đã yên tĩnh, không còn động lực để tiến tới. Thậm chí, có chút chán ghét con đường tiến hóa." Sở Phong theo bản năng đáp.
Đại Hắc Ngưu khinh thường bĩu môi nói: "Đây chính là di chứng sau cao trào, tựa như là leo lên núi cao, sau khi lên tới đỉnh núi, cảm nhận được vui sướng khi thành công, dõi mắt trông về phía xa, cả người mất đi mục tiêu, ngắn ngủi mê mang. Nói trắng ra, đây chính là thiếu đánh, nếu như ném ngươi vào trong Địa Ngục mà bọn họ nói tới, bị Địa Ngục Nghĩ, Hắc Long truy sát, ta xem ngươi còn mê mang không, cam đoan sẽ tập trung mười hai phần tinh thần, liều mạng chém giết, cố gắng bảo đảm chính mình sống sót."
Sở Phong gật đầu, nói: "Nói có lý lắm, ta cũng chỉ là nhất thời tinh thần hoảng hốt mà thôi."
Sau đó, hắn nghĩ tới Yêu Yêu, nghĩ đến Lâm Nặc Y, các cô ấy đều đi vào sâu trong vũ trụ, thế giới lớn như vậy, bến bờ vũ trụ có rất nhiều đặc sắc, hắn cũng muốn đi xem xem xét.
"Ta muốn rời khỏi thế giới này." Sở Phong bỗng nhiên mở miệng, sau đó, lập tức cảm thấy rất muốn lập tức hành động.
Đông Bắc Hổ nói: "Nói mê sảng cái gì thế, bây giờ ngươi dám đi sâu vào trong vũ trụ sao? Chỉ vài phút thôi là sẽ bị người ta chặt, ta tin chắc là Thiên Thần tộc, Tây Lâm tộc, vô số đối đầu đang chờ đợi ngươi đi ra ngoài đây.”