Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đại đa số người tin tưởng, Sở Phong chết bởi cường giả can thiệp, vực ngoại có đại nhân vật tự mình hạ trận, thay đổi chiến cuộc.
Đương nhiên, một đám Thánh Nhân xuất thủ, loại bí ẩn này cũng không công khai, nếu như truyền đi, đó chính là tiếng xấu ngập trời, Thánh Nhân của các tộc liên thủ ám toán một tên tiểu bối, nói thì dễ mà nghe thì khó, đây là bê bối, một khi để lộ bí mật, rất nhiều người đều sẽ thân bại danh liệt.
Bê bối lớn nhất không có bại lộ, nhưng là, càng nhiều người lại hiểu, Sở Phong hung hãn rối tinh rối mù, để một vài đại nhân vật bất an, trực tiếp ra tay hại hắn.
"Đáng tiếc, đáng tiếc, từng là tinh cầu xếp hạng thứ mười một trong vũ trụ, xuống dốc lâu như vậy, thật vất vả mới xuất hiện một gốc Mầm Tiên, kết quả bị người ta hại."
Trong tinh không, các loại tin tức tung bay, cái gì cũng nói.
"Nếu có một ngày, Sở ma đầu có thể trở về, nếu trả thù, bán tử tôn của những Thánh Nhân đã xuất thủ đó, vậy thì mỹ diệu, lần này chúng ta đều cảm thấy phẫn nộ cho hắn, quá không công bằng."
"Đáng tiếc, một khi tiến vào Luyện Ngục, hẳn phải chết không nghi ngờ, Sở Phong không bao giờ có thể còn sống xuất hiện."
"Nghe nói, Đại Mộng Tịnh Thổ chuẩn bị tìm người liên thủ mở ra Luyện Ngục, nghĩ cách cứu viện Tần Lạc Âm, nói không chừng Sở Phong có thể đi theo trốn ra."
"Không nên mơ mộng nữa, nếu như mở ra Luyện Ngục lần nữa, vậy thì mang ý nghĩa, Sở Phong hẳn phải chết không nghi ngờ, sao Đại Mộng Tịnh Thổ có thể bỏ qua hắn, tuyệt đối thừa cơ trảm thảo trừ căn, huống hồ, người rơi vào trong đó, đâu còn có thể còn sống, bao gồm cả Tần Lạc Âm ở bên trong, không chờ được đến khi người khác cứu viện!"
Núi Côn Lôn, Luyện Ngục.
Sau khi cái khe đen như mực đó đóng kín, Sở Phong nắm lấy Tần Lạc Âm cùng rơi vào bên trong, bị vực sâu đen kịt nuốt hết.
Tiếp theo, hắn cảm giác trời đất quay cuồng, chao đảo kịch liệt, nhận lấy năng lượng cực lớn trùng kích, cả người đều sắp bị xé rách.
Trong quá trình này, hình như Sở Phong nhìn thấy từng bộ thi hài khổng lồ, đều lớn như là tinh cầu, nằm ngang ở trong không gian Hắc Ám tĩnh mịch.
Trên đường, hắn quay cuồng mãnh liệt, đụng vào một vài thi thể, đồng thời còn nhìn thấy một vài sao băng, tàn phá không chịu nổi, rất mơ hồ, đều bị hắc ám bao bọc.
Hắn không biết có phải là ảo giác hay là những vật đó đều có thật.
Ầm!
Ở trong quá trình này, hắn bị va chạm, toàn thân đau đớn muốn nứt, ho ra đầy máu, cuối cùng, không có giữ chặt Tần Lạc Âm, cả hai tách ra.
Chủ yếu là, hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, ở trên đường bị đụng không nhẹ, thân thể đều kém chút đứt thành hai đoạn.
Hắn phán đoán, Tần Lạc Âm còn bị thương nặng hơn cả hắn, có lẽ đã chết mất, bởi vì khi vực sâu hắc ám hạ xuống, hắn đã từng thuận tay coi cô ta như tấm chắn, đâm vào những vật thể không rõ, cảm giác xương cốt của cô ta đứt gãy.
Hắn không có lòng thương hương tiếc ngọc, cả hai là đối địch với nhau, hơn nữa, Thánh Nhân của Đại Mộng Tịnh Thổ ám toán hắn như vậy, quả thực là hèn hạ, ác liệt tới cực điểm.
"Thật muốn lập tức thành thánh, sau đó, đi vào trong vũ trụ giết sạch đám Thánh Nhân vô sỉ đó, chân chính nắm giữ vận mệnh của chính ta, mà không phải bị người khác loay hoay."
Đây là suy nghĩ của Sở Phong ở trong quá trình hạ xuống, hắn mười phần tức giận, công bằng tỷ thí, hắn không sợ khiêu chiến, kết quả bị vực ngoại Thánh Nhân ám toán như vậy, hắn chỉ hận không thể leo lên Thiên Đằng, lần nữa quyết chiến, đi đồ thánh.
Nhưng là, hắn biết, từ sau khi hắn chém chết La Hồng, Thánh Nhân cũng kiêng kị, sẽ không cho hắn có cơ hội tốt như vậy nữa.
Oanh!
Lại va chạm một lần nữa, Sở Phong không thể khống chế nổi thân thể của mình, trong này không cách nào phi hành, hắn cảm thấy bị thiên thạch đụng vào, thân thể cũng phải nát mất rồi.
"Phốc!"
Tiếp theo, hắn cảm giác ở trong quá trình hạ xuống, bị cổ chiến mâu không biết để lại từ niên đại nào đâm thủng thân thể, huyết dịch văng khắp nơi, thân thể co rút.
Mẹ nó!
Sở Phong không cam lòng, nhưng lại trước mắt biến thành màu đen, hắn không biết mình rơi về phía chỗ nào, trên đường quá thống khổ, không phải là bị va chạm, thì chính là bị cổ binh khí đâm trúng, lúc nào cũng có thể sẽ chết.
Rốt cục, hắn bất tỉnh, bền bỉ như hắn cũng chịu không được, thân thể bị trọng thương, gần như rách rưới với không trọn vẹn.
Ầm!
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục hắn rơi xuống trên mặt đất, đập ra một cái hố sâu cực lớn, mặt đất chia năm xẻ bảy.
Đau nhức kịch liệt, xương cốt toàn thân đều giống như gãy mất, Sở Phong gian nan vươn tay cánh tay, chính hắn cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, hơn nửa ngày mới ngồi dậy.
Đưa tay không thấy được năm ngón, quá đen tối.
Sau khi Sở Phong đứng lên, phát hiện thân thể của mình bị hao tổn nghiêm trọng, các bộ phận như cánh tay, bắp chân đều biến hình, hiển nhiên xương cốt đều đã bị bẻ gãy, máu me đầy mình.
Hắn vận chuyển phương pháp hô hấp, toàn thân sương trắng mông lung, điều trị thương thế.
Trong chớp mắt, trong thân thể của hắn, tiếng xương cốt nối lại vang lên, lần nữa cảm nhận được đau nhức kịch liệt, phải biết, thể chất của hắn bây giờ đã rất mạnh mẽ, xương cốt rất khó bị gãy, thế nhưng là lần này lại bị như vậy, thương thế nặng như vậy.
Làm cho Sở Phong không biết nói gì là, có vài bộ phận của áo giáp bị đụng đâm vào trong da thịt, thương thế cực kỳ nặng, thậm chí có khối kim loại của áo giáp đâm sâu vào trong cơ thể.
Đoạn thời gian trước, hắn bắt được không ít Thần Tử, Thánh Nữ, trước khi bán đi, cướp được không ít vòng tay không gian, thu hoạch được rất nhiều bí bảo, đương nhiên không thiếu hụt các loại áo giáp kiên cố.
Không ngờ tới, trên đường rơi xuống, áo giáp không có bảo hộ bản thân, ngược lại lại làm bị thương huyết nhục, khiến cho hắn cũng không biết nói gì.
Sở Phong vội vàng lấy ra một món đồ từ trong một chiếc vòng tay không gian.
Chính là hộp đá nhặt được lúc ở dưới chân núi Côn Lôn, bên trong có ba viên hạt giống.
Khi Luyện Ngục mở ra, Sở Phong cũng cảm giác được hộp đá dị thường, dù là bị đặt ở trong vòng tay không gian, hắn đều có cảm ứng, cảm thấy nó có dao động rất nhỏ.
Hắn nhe răng nhếch miệng, cầm hộp đá trong tay, phát hiện nó có ánh sáng yếu ớt, một góc trong đó có ánh sáng óng ánh, đường vân như là Thiên Đồ!
Mở hộp đá ra, ba viên hạt giống yên tĩnh, giống hệt như trước kia.
Sở Phong biết, thứ có biến hóa chính là hộp đá.
Trong lòng của hắn chấn động, lúc trước khi nhặt được, nó vô cùng bình thường, không khác gì những vật liệu đá bình thường, không có gì nổi bật.
Khi đó, Sở Phong cảm thấy ba viên hạt giống có chút môn đạo, hơi dị thường, thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, ngay cả hộp đá này đều rất đặc thù, có lai lịch.
Cho tới bây giờ, sao hắn có thể không nhìn ra được, chắc chắn là thứ này có bí mật!
Sở Phong ngồi xếp bằng thật lâu, phương pháp hô hấp có hiệu quả rất tốt, xương cốt của hắn trở lại vị trí cũ, miệng vết thương cũng khép lại, sau đó hắn hơi lảo đảo đứng dậy, nếu là người bình thường thì không biết phải nằm mấy tháng, còn hắn lại có thể trực tiếp hành động.