Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ở trên cối xay có một cái lỗ thủng, bình thường mà nói, những cối xay ép các loại ngũ cốc thông thường, chính là bỏ vào các loại hạt giống vào trong cái lỗ thủng này, lợi dụng hai khối đá mài ép thành tương dịch hoặc bột.
Bây giờ nghiền ép chính là thi thể, cảnh tượng này thật đáng sợ, mà Sở Phong đang tự mình trải nghiệm, khiến cho toàn thân hắn nổi da gà, từ đầu đến chân giống như bị điện giật, hơn nữa còn bốc lên hàn khí sưu sưu.
Trên cối xay to lớn, số lượng tử thi đến trăm vạn mà tính, còn có một số các loại thực vật, bây giờ bị một luồng năng lượng kỳ dị hấp dẫn, rời vào bên trong lỗ thủng.
Sở Phong đang tự mình trải nghiệm, tự nhiên cảm xúc cực sâu.
Nơi lỗ tủng của cối xay xuất hiện một cái vòng xoáy thần bí, hấp thụ vô số thi thể lít nha lít nhít rơi xuống, hắn trơ mắt nhìn, thi thể rơi vào trước, bị nghiền thành thịt nát, trong giây phút huyết dịch tóe lên, loại cảm giác này thật sự là khó mà nói nên lời, không thể nào dùng hai chữ kinh dị để diễn tả hết được.
Đến phiên hắn hạ xuống, vừa đúng lúc hắn nhìn thấy trong một đống thi thể có cái Kim Thân Bồ Tát, trước khi chết dáng vẻ trang nghiêm, vẫn đang phát ra sức sống cường đại, kết quả lọt vào về phía sau, không khác gì những thi thể khác, phù một tiếng, dòng máu màu vàng văng lên rất cao, kém chút liền tung tóe ở trên thân Sở Phong, để da đầu hắn run lên, hơi lạnh rót vào trong đỉnh đầu.
"Mẹ nó!" Sở Phong thật sự là kinh sợ, cảm giác được khủng bố nhất trong cuộc sống, đây là muốn chết, hơn nữa còn là chết thảm, sắp vô cùng thê thảm, sẽ bị tách rời, tim của hắn đều lạnh.
Thà rằng như vậy, còn không bằng chính hắn cắt cổ được rồi, miễn cho bị tội.
Thế nhưng là, vừa sinh ra ý nghĩ thế này, hắn lại từ bỏ, lựa chọn chết, thật không có tính khiêu chiến, bởi vì bây giờ thấy thế nào hắn đều hẳn phải chết không nghi ngờ, nếu như lựa chọn sống, độ khó kia cũng quá lớn.
Vì thế, hắn lựa chọn con đường gian nan nhất.
"Ta phải còn sống!" Sở Phong quái khiếu, sau đó, hắn trơ mắt nhìn, một nửa thi thể hư hư thực thực là của Chân Hoàng, toàn thân xán lạn, tản mát ra khí cơ nồng đậm, khủng bố ngập trời, tràn ngập tiên vụ với thần hoa tự nhiên tiết ra ngoài, dù là có hộp đá che chở, trong khoảng cách gần như thế hắn vẫn cảm giác toàn thân đau đớn, muốn sụp ra.
Hắn tin chắc, nếu như không có hộp đá, hắn tới gần một nửa thi thể hư hư thực thực là Bất Tử Điểu đó như vậy, hắn sẽ trực tiếp nổ tung, hóa thành một đám sương máu, trong thi thể đó ẩn chứa năng lượng quá kinh khủng.
Mặc dù như vậy, cánh chim này cũng rất tiên diễm, sương trắng bốc lên, tiên quang rọi khắp nơi, Thần Cầm này phù một tiếng, bị cối xay bằng đá đó ép thành bùn máu.
Sở Phong run lên vì lạnh, linh hồn đang sợ hãi, tinh thần đang rung động, rất khó suy đoán cảnh giới của con Thần Cầm đó, không biết cường đại cỡ nào.
"Ngươi muốn làm ta sợ sao, ông đây tới, đi lên Luân Hồi Lộ một lần, mười tám năm quá xa, mười bốn lại trưởng thành, sẽ còn là một hảo hán! Ta thề, đời sau bắt được nhiều Thánh Nữ như vậy, đi trước. . . Ai u, ông nội ngươi, để cho ta nói xong, mẹ nó. . . A!"
Sở Phong bị ngã lăn lông lốc, rơi vào trong lỗ thủng của cối xay, rơi vào trong vòng xoáy, nhìn thấy rất nhiều xương vụn, có là màu vàng, có hỏa hồng, tràn ngập các loại tiên khí, còn không có hoàn toàn biến mất.
Đương nhiên, chung quanh còn có số lượng lớn sinh linh cấp độ Kim Thân La Hán, rất dứt khoát, vừa rơi vào trong thì bị nghiền nát ngay, từng đóa huyết hoa, chói lọi đến để cho người ta cảm nhận được sự kinh khủng nhất trên thế giới này, mà Sở Phong bị những huyết dịch đó xối run rẩy.
Khoảng cách gần trải nghiệm loại thảm liệt này, diện tích của bóng ma tâm lý của Sở Phong quả thực là vô cùng lớn.
"Ông nội ngươi, ta. . . Đến rồi!" Sở Phong kêu to, hắn căn bản không phản kháng được, cứ như vậy, bị huyết dịch và xương cốt nát bám vào, bị hai mảnh cối xay nghiền ép.
Phốc!
Huyết quang văng khắp nơi, Sở Phong kêu to, chấn động toà Quang Minh Tử Thành này, hắn là sinh linh duy nhất có thể phát ra âm thanh, bởi vì người khác đều là tử vật, chỉ có hắn là sống.
Hắn không có nhắm mắt, mà là mở thật to, triệt để không thèm đếm xỉa, muốn nhìn một chút chính mình chết như thế nào, cao minh hơn một chữ ‘thảm’ như thế nào.
Huyết dịch văng khắp nơi, nhưng là, hắn lại phát hiện chính mình không có bị nghiền nát, còn sống, lúc này nơi lồng ngực của hắn có chút phát sáng, nơi đó để hộp đá, thời khắc cuối cùng che chở hắn.
Tình huống như thế nào? Sở Phong trợn to con ngươi, chính mình không có chết, trong loại tuyệt cảnh này mà vẫn có thể còn sống!!
Xem xét tỉ mỉ, mặc dù huyết dịch với xương vụn mãnh liệt tới, nhưng thật ra cũng không có chạm đến thân thể của hắn, cách hắn một màn ánh sáng mỏng, cách biệt với hắn.
Sở Phong phát hiện, hộp đá trong này phản ứng kịch liệt, càng thêm đặc thù, sau khi hắn lấy ra, nhìn thấy ánh sáng óng ánh đang khuếch tán từ trong góc cạnh đã phát sáng trước đó.
Sau đó, Sở Phong xoay tròn theo cối xay, nơi này có trận vực kỳ dị, giống như là bóp méo không gian, cam đoan Sở Phong không bị nghiền ép, bị hai mảnh cối xay nghiền ép cũng không có chết.
Giờ phút này, Sở Phong chưa chết, loại thể nghiệm này quả thực là thoải mái.
Chung quanh có các loại huyết dịch đủ mọi màu sắc, còn có các loại xương vụn, như là đất đá trôi ầm ầm, hắn đón lấy hết đợt này đến đợt khác.
Các loại huyết nhục đáng ghê tởm đều bị hắn nhìn thấy qua, thần kinh bền bỉ như hắn cũng có chút muốn nôn mửa.
Cái gì móng vuốt đại bằng, đầu của Hung Hầu, mũi của Bạch Ngọc Thánh Tượng, thậm chí là cánh của phượng hoàng, với các loại cốt tủy của Giao Long, trong lúc mơ hồ hắn cũng gặp được, trơ mắt nhìn bọn chúng hóa thành bùn nhão.
Sở Phong thề, nếu như có thể từ nơi này thoát đi, hắn cũng không ăn những cái được gọi là nguyên liệu nấu ăn trân hào nữa, bây giờ để hắn nhìn thấy một đám nát cùng một chỗ như thế này, không ngừng quấy, đơn giản muốn ói.
"Đây là cố ý sao? ! Từ nay về sau, một đại hưởng thụ trong nhân sinh của chúng ta phải thiếu đi phân nửa, ta còn muốn ăn trân hào khắp thiên hạ, nhưng là bây giờ trông thấy những cái này thì muốn nôn khan!"
Sở Phong không thể động đậy, mặc dù không có chết, nhưng là vẫn như cũ không thể thoát ly nơi này, xoay tròn theo cối xay, một vòng lại một vòng, một lần lại một lần, nhìn xem những thực thể khác bị nghiền ép, bùn máu văng khắp nơi.
"Ừm? !"
Trong quá trình này, Sở Phong có phát hiện kinh người, hắn nhìn chòng chọc vào cối xay, hiện ra Hỏa Nhãn Kim Tinh, muốn nhìn cái rõ ràng, quan sát cái cẩn thận.
Trong lúc cối xay chuyển động, có những xương vụn đặc biệt cứng rắn, có ánh sáng nhạt toát ra, vọt tới trên cối xay, tỉ như Thần Cầm hư hư thực thực là Bất Tử Điểu đó, liền có một khối xương cứng rắn nhất, phát ra loại ánh sáng nhạt này.
Cho dù là Thánh Nhân thì sau khi bị nghiền nát, cũng không có loại ánh sáng này xuất hiện.