Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1211 - Chương 1225: Hát Tình Ca Trên Con Đường Luân Hồi

Thánh Khư Chương 1225: Hát tình ca trên con đường Luân Hồi

Nhóm dịch: Thiên Tuyết­ ­ ­

Liên tiếp bảy tám ngày, Sở Phong sắp không chịu nổi nữa, khi tinh thần rời khỏi thân thể, nghe được hồn khúc đó vẫn vang lên đơn điệu, lặp lại không đổi tiết tấu.

Sau đó, hắn không thể nhịn được nữa, bắt đầu ngâm nga các loại ca khúc.

"Nụ hôn tạm biệt của anh với em. . ."

"Hoa sơn chi nở. . ."

"Nước mắt ai đang rơi. . ."

Nếu như trong cõi U Minh thật sự có tồn tại kinh khủng, nghe được hắn đang lớn tiếng hát lên dưới tiết tấu của hồn khúc, chắc chắn sẽ mắt trợn tròn, trợn mắt hốc mồm.

Hát tình ca trên con đường Luân Hồi, chuyện như vậy cũng chỉ có loại người thần kinh thô như Sở Phong mới có thể làm được, rất không đáng tin cậy.

Sau đó, một đám quỷ hồn hoặc là quay đầu, hoặc là nhìn phía trước, Linh Thể trước sau giống như là gặp quỷ, quay lại nhìn hắn.

"Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua quỷ hồn nào phong lưu phóng khoáng như vậy sao? !"

Sau đó trên đường đi, tất cả các loại hành độgn không đáng tin cậy đều được Sở Phong làm qua một lần, tỉ như khắc chữ lên trên hồn thể trên người có chín cái miệng đó.

"Nếu là đầu thai chuyển thế mà nói, ngươi chính là vừa mới sinh ra liền có chữ viết kèm theo, lòng có càn khôn, thể chất siêu phàm!" Sở Phong vỗ vỗ đầu vai của hắn ta.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã qua hơn nữa tháng, rốt cuộc bọn họ cũng rời khỏi vùng tinh không nhàm chán này, đi vào một nơi kỳ dị.

Dọc theo con đường đá đen, bọn họ đi vào trên một vùng bãi sa mạc, lơ lửng trong tinh không, vô cùng hoang vu, không nhìn thấy sinh mệnh cảnh vật.

Cái này thực sự rất quỷ dị, trong Tinh Hải có một vùng sa mạc, không nhìn thấy phần cuối!

Hơn nữa, ở trên đầu của bọn họ, không cao hơn mấy chục mét thì có tinh thể, từng viên tiểu hành tinh, bị thiên thạch va chạm, có thật nhiều hố hình tròn, lơ lửng giữa trời, chỉ cần nhảy mạnh một cái là có thể nhảy lên trên đó.

Cái này hoàn toàn trái với định luật vật lý!

Đương nhiên, từ sau khi Sở Phong trải qua đủ loại văn minh tiến hóa, hắn gặp nhiều chuyện vi phạm quy luật tự nhiên, đã có chút miễn dịch.

Đi hơn hai ngày, đi vào chỗ sâu trong vùng sa mạc này, Sở Phong phát hiện dị thường, trên đường đi, xuất hiện quái vật, đó là. . . Binh sĩ!

"Âm Binh, sinh mạng thể thủ hộ con đường Luân Hồi xuất hiện!" Con ngươi Sở Phong co rụt lại, rốt cục sắp khám phá được bí mật sao?

Những sinh vật đó đều là hình người, nhưng là có đặc thù của chủng tộc khác, tỉ như có sinh vật trên đầu mọc ra sừng trâu đen kịt, có sinh vật phía sau là một cái đuôi rắn thật dài, còn có sinh vật mọc ra một đôi móng vuốt Toan Nghê, có thì là ba đầu sáu tay, tất cả đều khác biệt. . .

Nhưng có một điểm chung là, bọn họ đều mang trên người một loại cổ đao có kiểu dáng rất giống nhau, rất cổ xưa, giống như là trải qua mấy trăm vạn năm, ngay cả vỏ đao cũng sắp mục nát.

Ngoài ra, những sinh vật này đều da bọc xương, vừa nhìn thì thấy giống như là tử vật, huyết nhục khô cạn, không có một chút sức sống, nhưng là trong thân thể tử vong đó lại giam cấm linh hồn.

Đương nhiên, hồn phách của bọn họ có chút ngây ngô, giống như là bị che đậy linh thức, vô cùng máy móc và khô khan, đang bị động thi hành mệnh lệnh từ vô số tuế nguyệt trước.

Những sinh vật khô cạn này phụ trách thủ hộ con đường Luân Hồi này, đồng thời cũng đang quản lý các Linh Thể ngẫu nhiên thoát khỏi đội ngũ, khô khan, ra tay giống như là máy móc, đuổi những Linh Thể đó về trong đội ngũ.

Sở Phong nhìn chằm chằm, hắn xem xét cẩn thận, mới đầu còn lo lắng hắn đặc biệt như vậy, có máu có thịt, sẽ bị bắt tới, khiến cho xảy ra sự cố bất ngờ.

Hắn phát hiện ra mình quá lo lắng, những sinh vật này rất máy móc, hoàn toàn ngây dại, giống như là máy móc được lên dây cót, vẫn luôn canh giữ ở phía sau những quỷ hồn đó.

Có chút hồn thể rất suy yếu, khi đi được đến nơi này, đã lung lay sắp đổ, thậm chí muốn tản ra, cuối cùng tụt lại phía sau, dù là bị xua đuổi về trong đội ngũ, nhưng cũng nhanh chóng rơi vào phía sau lần nữa, hoàn toàn không được.

Đúng lúc này, Sở Phong nhìn thấy một màn tàn nhẫn, những sinh vật khô cạn đó, có một người đi lên trước, keng một tiếng, máy móc rút ra trường đao trong tay, sau đó mạnh mẽ xoay tròn lên, phù một tiếng, bổ đôi Linh Thể tụt lại phía sau đó thành hai nửa.

Có thể nhìn thấy, Linh Thể đó trực tiếp chôn vùi, ngay cả cặn bã cũng không có còn lại!

Sở Phong lạnh cả sống lưng, toàn thân thanh đao đó màu đỏ sậm, không có ánh sáng hoa mỹ gì, nhưng là thật là đáng sợ, trực tiếp chém giết linh hồn, làm cho tan thành mây khói.

Vỏ đao nửa hư thối, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, suýt chút tan vỡ, nhưng là lưỡi đao phong cách cổ xưa mà sắc bén, một kích liền có thể diệt hồn phách.

Sở Phong đặc biệt lưu ý, bí mật quan sát.

Không chỉ có hồn thể suy yếu tụt lại phía sau, cũng có quỷ hồn đặc biệt hung hãn, không thành thật, tỉ như Linh Thể chín cái miệng sau lưng Sở Phong, nó xem như một cái tương đối hung mãnh, thỉnh thoảng sẽ đụng hắn.

Trên thực tế, còn có càng hung hãn hơn, ở phía trước thỉnh thoảng lại có bạo động, có một cái Linh Thể Thao Thiết gặm cắn những quỷ hồn khác, không chỉ một lần.

Phốc!

Sau đó không lâu, khi xảy ra rối loạn một lần nữa, trong sa mạc, một cái sinh vật hình người khô héo tiến lên, rút ra một thanh trường đao màu đỏ sậm, trực tiếp chém thẳng đi qua, cái Linh Thể Thao Thiết mạnh mẽ đó chôn vùi trong nháy mắt, biến mất sạch sẽ!

Sở Phong nóng mắt, trước sau có hai người xuất đao, mặc dù người không giống nhau, nhưng là loại đao đó có kiểu dáng giống nhau, uy lực cũng giống vậy, chuyên giết hồn phách của sinh vật.

"Binh khí được chế tạo ra trên con đường Luân Hồi, đều có thể như vậy, trường đao sản xuất theo dây chuyền đều đáng sợ như vậy, thật sự là bất phàm!"

Sở Phong bắt đầu chú ý, muốn lấy một thanh tới thử nhìn một chút.

Hắn phát hiện, những sinh vật cơ thể sớm đã tử vong này cũng không khó đối phó lắm, bởi vì linh thức đều gần như tịch diệt, tất cả động tác đều là xuất phát từ một loại bản năng, giống như là đang tiến hành một loại chương trình nào đó, khi lâm trận, các loại phản ứng rất kém.

Sau đó, hắn ra tay, nhìn thấy một cái sinh vật lạc đàn, hắn vận dụng năng lượng tinh thần, xuất kỳ bất ý, chiếm lấy trường đao phong cách cổ xưa trên người hắn ta, trực tiếp ném cho quái vật chín cái miệng phía sau hắn, để cho hắn ta ôm, cũng ra lệnh cho hắn ta đừng có động tác dư thừa.

Trên đường đi, hết khắc chữ thì tới ẩu đả, Sở Phong đã dạy bảo hắn ta ngoan ngoãn.

Một bên con đường Luân Hồi, sau khi sinh vật đó mất đi trường đao, chỉ là nghi ngờ vặn vặn cổ, xương cốt phát ra tiếng vang giống như máy móc, giống như là rất nhiều năm không có nhúc nhích, hắn ta rất khô khan, cuối cùng lại bất động, giống như là không có tri giác, không biết trường đao rời khỏi thân thể.

Bình Luận (0)
Comment