Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hiện tại, tế phẩm nó cần càng nhiều hơn trước.
"Thời gian không còn kịp rồi, dù là trên người Lạc Âm có Thế Tử Phù, còn có một đạo hạt giống tinh thần của ta, cũng chỉ là nhiều thêm hai cái mạng mà thôi."
Nữ Thánh Nhân của Đại Mộng tịnh thổ nôn nóng, vô cùng bất an, bà ta liên hợp một đám người chuẩn bị toàn lực ứng phó, bất luận như thế nào cũng muốn mở ra Luyện Ngục một lần nữa.
Trong Luyện Ngục, Sở Phong đi ra khỏi phạm vi Quang Minh Tử Thành, rời xa khu vực này, hắn đang phát lực, muốn nhanh tróng giải quyết hậu hoạn là Tần Lạc Âm này.
Trên người Sở Phong có lượng lớn nam châm đã khắc tốt, một khi gặp nhau, tế ra đầy trời nam châm, trận vực cỡ trung có thể bố trí xong trong tích tắc, hắn tin tưởng có thể vây khốn Thần Nữ của Đại Mộng tịnh thổ bắt sống nàng.
"Ừm, có tung tích!"
Khi Sở Phong cẩn thận hướng về phía Sơ Thủy Địa, nơi hắn đến đầu tiên trong Luyện Ngục này, hắn phát hiện dấu vết để lại, Tần Lạc Âm hẳn là đã ở khu vực này hoạt động trong thời gian dài, có một ít vết tích lưu lại.
Điều này giống như hắn suy đoán, đối phương ở nguyên tại chỗ quanh quẩn, rất có thể là đang chờ đợi cứu viện, tin tưởng nhân vật cấp lão tổ của Đại Mộng tịnh thổ có biện pháp mở ra nơi đây, giải cứu nàng thoát khốn.
"Nữ nhân này cũng đang tìm kiếm ta, muốn săn giết ta!"
Sở Phong lộ ra vẻ lạnh lùng, hắn phát hiện một chút bố trí, tỉ như Tử Tinh Thiên Lôi, thật sự nếu hắn không cẩn thận mà đạp mạnh lên, năng lượng cường đại bị phát động, hắn có thể sẽ bị đánh nát.
Tử Tinh Thiên Lôi của Đại Mộng tịnh thổ khẳng định không phải là phàm vật, hẳn là có thể đủ để nổ chết tuyệt đỉnh thiên tài, vị truyền nhân này khẳng định là khinh thường mang trên người những đồ vật tầm thường.
"Lần này xem ngươi trốn đi đâu!" Sở Phong ngậm lấy một nụ cười lạnh, hắn tin tưởng mình có thể cười đến cuối cùng, nếu như gặp nhau, có thể thành công đi săn đối phương.
Sau đó không lâu, hắn phát hiện một ít chữ trên mặt đất, đều là tiếng thông dụng trong vũ trụ, Sở Phong hồi trước ở Địa Cầu đã thông qua quang não học tập được một ít, đại khái có thể nhận ra.
"Sở Phong, tội ác chồng chất, xú danh đầy người, nên phải chết!"
Không hề nghi ngờ, đây là Tần Lạc Âm ghi chú, đang biểu đạt hận ý cùng sát ý!
Sở Phong thần sắc lạnh lẽo, lẩm bẩm: "Đem ngươi trói lại dập đầu rạp xuống đất, để ta nhìn ngươi còn tự cao như thế nào, làm sao để làm tiếp nữ thần của ngươi!"
Bóng tối bao trùm vùng đất này, ngoại trừ ngàn dặm xung quanh Tử Thành có quang mang chiếu rọi, những nơi khác mãi mãi đen kịt, vô cùng hoang vu.
Sở Phong cẩn thận tìm kiếm, hi vọng tìm thấy Tần Lạc Âm.
Hắn biết, đối phương có một ý niệm trong đầu giống hắn, cũng đang nghĩ biện pháp săn giết hắn, không cẩn thận bị đối phương phục kích, còn không bằng hắn chủ động, giải quyết truyền nhân của Đại Mộng tịnh thổ này trước.
Sở Phong không dám chủ quan, dù là đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm, cho rằng có thể chế trụ đối phương, vẫn vô cùng cẩn thận và cẩn thận, dù sao thì đối pphươn cũng cao hơn hắn một đại cảnh giới.
Tuy thủ đoạn trận vực tuy mạnh, nhưng nếu không may xuất hiện sơ suất, để đối phương thoát khốn, một khi để nàng chạy mất, lần sau sẽ rất khó bắt được nàng.
Trong đêm tối, Sở Phong giống như là một U Linh trong mảnh đất hoang vu này đi lại, khi hắn lơ đãng ngẩng đầu, thấy các loại thiên thạch lơ lửng giữa trời.
Hắn nhíu mày một cái, chẳng lẽ Tần Lạc Âm ở trên không trung.
Đồng thời, hắn cũng suy nghĩ, mảnh không gian này áp chế tiến hóa giả, trong tình huống bình thường không thể nào phi hành, thế nhưng những tiểu hành tinh cùng thiên thạch lại có thể lơ lửng trên không, thực sự cổ quái.
Sở Phong càng thêm nghiêm túc, lặng yên không tiếng động đi lại, kết quả gần như không chỉ ở mặt đất, còn ở trên thiên thạch giữa không trung, cũng phát hiện mánh khóe, có Tử Tinh Thiên Lôi.
"Nha đầu thích nằm mơ giữa ban ngày này, thật sự là hung ác!" Sở Phong lãnh ý càng đậm, hắn cảm thấy khi gặp mặt hắn liền hạ tử thủ, không thể nghĩ đơn giản là nhất định có thể bắt sống, đó là một kình địch.
Dù sao, đây cũng là thiên kiêu xếp trong mấy vị trí đầu trong thế hệ tuổi trẻ của vũ trụ.
"Khi ở Côn Lôn đại chiến, ta từng lột sạch nàng, làm sao trên người nàng còn có loại đại sát khi như Tử Tinh Thiên Lôi này, nàng giấu ở chỗ nào?" Sở Phong lộ ra sắc mặt khác thường.
Hắn cảm thấy thất sách, lúc ấy hẳn là dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn hết trong trong ngoài ngoài của nàng, nữ nhân này còn có bí bảo không gian khác không bị phát hiện.
Sở Phong như là một U Linh, chân không dính đất, ở nơi này lướt thật nhanh qua, nhưng từ đầu đến cuối không tìm được bóng dáng của Tần Lạc Âm, điều này khiến sắc mặt hắn càng ngưng trọng thêm.
Đối phương khẳng định không chết, ẩn náu tốt như vậy, hắn thế mà không phát hiện được.
Hắn vọt lên, dùng lực bật mạnh mẽ, xông lên giữa không trung cao mấy trăm thước, rơi vào một khối đá lớn lơ lửng trên không trung, sau đó lại vọt lên lần nữa, không ngừng tiến quân về phía bầu trời.
Hắn cảm thấy, Tần Lạc Âm có khả năng đang ở phía trên, nếu như chờ đợi cứu viện, nói không chừng chính là mở ra ở nơi nào đó trên hư không.
Hắn có lá bùa màu đen, có thể dựa vào cái này bay ở trong mảnh không gian này, nhưng vật kia lạiphát sáng, trong màn đêm quá bắt mắt, dễ dàng trở thành bia ngắm cho Tần Lạc Âm công kích.
Rốt cục hắn cũng leo lên được một đoạn, lần nữa có phát hiện, có dấu vết nàng lưu lại, rất nhỏ bé.
"Ta xem ngươi chạy đi đâu!" Sở Phong cảm thấy đã nắm chắc tâm tư của đối phương, hai người có lẽ sắp gặp nhau rồi, nàng thật sự có khả năng trốn ở trên thiên thạch giữa trời.
Hắn cảm thấy mình đã hơn một tháng không thò đầu ra, đối phương hẳn là đã lơ là bất cẩn hơn, có lẽ cho là hắn chết rồi.
"Lần này nếu như còn tìm không được ngươi, ta sẽ chủ động bại lộ, hấp dẫn ngươi xuất hiện." Hắn không muốn tuỳ tiện gây ra động tĩnh, hấp dẫn đối phương đi ra, bởi vì bản thân ở trong bóng tối là một loại ưu thế.
Đương nhiên, nếu như chủ động bại lộ, cũng nhất định là lợi dụng bẫy rập đối phương đã chuẩn bị, nhưng chỉ có một cơ hội, một khi thất bại, bắt không được đối phương thì không thể làm lại lần thứ hai.
Cho nên, hắn hiện tại còn chưa muốn dùng chính mình làm mồi nhử để cho đối phương hiện thân.
Đột nhiên, Sở Phong có cảm giác kinh dị, lông tóc dựng đứng, ngay khi hắn đang vọt lên, trên một khối thiên thạch lơ lửng có cảm giác không đúng, nếu là người khác khẳng định sẽ xem nhẹ, nhưng Sở Phong là nhà nghiên cứu trận vực, cảm ứng rất nhạy cảm đối với khí đất, hiện tại lông tóc hắn đã dựng đứng.
Rốt cục hắn cũng phát hiện, trong khe hở của thiên thạch có cái gì đó, mở ra Hỏa Nhãn Kim Tinh, hắn nhìn ra hư ảo, nhìn xuyên mặt đất nơi đó thấy được một cái cung nhỏ.
Nó bị chôn dưới đó, người bình thường căn bản sẽ không nhìn thấy.
Hỏa Nhãn Kim Tinh của Sở Phong phát sáng, nhìn rõ bản chất, khiến trong lòng hắn nghiêm nghị.