Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dọc theo vết nứt không gian, tiến vào một cái vùng đất có địa thế hơi phức tạp, nơi này tuyệt đối hắc ám, thôn phệ ánh sáng.
Thậm chí, ngẫu nhiên nhìn thấy sinh mệnh thể siêu cấp, tỉ như các loại di hài của Kim Ô, trong vùng đất này cũng không thể phát sáng, giống như tiến vào trong lỗ đen vũ trụ.
Càng là như vậy, Sở Phong càng là chờ mong, bởi vì đúng là cảm ứng được trong gió có chút hơi thở tươi mới, khiến cho hắn có chút hưng phấn, chẳng lẽ sắp đi ra ngoài.
Nếu như nơi này có thông đạo liên thông với ngoại giới, đó đích thật là nghịch thiên, sao tiên dân lại có thể làm được?
Càng thêm hắc ám, Sở Phong cảm giác trong cơ thể có bộ phận năng lượng làn tràn ra ngoài, sau đó, gió nhẹ cũng dần dần ngừng lại, nơi này lần nữa lâm vào trong tuyệt đối hắc ám và tĩnh mịch.
Sau đó, Sở Phong cảm giác đi vào một chỗ là do con người mở ra từ trong vách đá, dọc theo con đường rất dài, như là đi trên con đường nhỏ đi tới vực tối, vô cùng âm lãnh.
Địa thế đang giảm xuống, cảm giác thân ở vết nứt hư không đang biến mất, vẫn luôn đi sâu xuống lòng đất, âm lãnh, hắc ám, còn có yên tĩnh trở thành chủ đề vĩnh hằng, khiến người ta không cảm giác được thời gian trôi qua.
Mới đầu, ở nơi yên tĩnh này, Sở Phong có thể nghe được tiếng bước chân của mình, tiếp theo, hắn lại nghe thấy tiếng tim đập của mình, cuối cùng trong bóng đêm hắn nghe được tiếng vang khi huyết dịch của mình chuyển động của mình.
Hết thảy đều là bởi vì, nơi này quá mức an tĩnh, dùng một câu tiếng kim rơi cũng có thể nghe cũng không đủ để hình dung, có thể cảm nhận được tất cả của bản thân mình.
Đột nhiên, ở trong hắc ám tuyệt đối, trong chớp mắt, trước người Sở Phong hiển hiện một đoàn Quỷ Hỏa xanh mơn mởn, quá đột ngột, khiến cho hắn còn không có kịp phản ứng, kém chút đụng vào.
Như là khu vực lỗ đen, đột nhiên toát ra một đoàn Quỷ Hỏa phiêu ở giữa không trung, thực sự đột nhiên, để cho người ta phản ứng không kịp.
Tay hắn cầm Tử Tinh Thiên Lôi, kém chút liền ném ra đi, tự thân thì đang lùi lại, giữ vững tỉnh táo, tùy thời chuẩn bị bộc phát, nghênh đón đại chiến.
Nhìn kỹ, cái đó giống như là một khúc xương tay, không có huyết nhục, trên cốt chất tràn ngập vết rách nhỏ bé, mang theo móng tay thật dài, bây giờ toàn thể xanh mơn mởn, đang đốt cháy, lơ lửng giữa trời.
Đây là tình huống như thế nào, một khúc xương tay không có sóng pháp lực, nó lại có thể treo ở chỗ này, Sở Phong lộ vẻ nghi ngờ, cẩn thận đề phòng.
Sở Phong vòng qua xương tay đốt cháy khô cạn này, né qua ánh lửa xanh mơn mởn này, đi thẳng về phía trước, sau đó hắn phát hiện một con đường, rất bằng phẳng, từng được người khác sửa chữa, thậm chí có thềm đá.
Cái này khiến trong lòng hắn càng thêm kích động, hẳn là đi vào một chỗ mấu chốt rồi.
Nhưng mà, ở trên con đường này, hắn thấy được càng nhiều xương hơn, như các loại xương sọ, xương cột sống, đều rất lớn, không biết thuộc về sinh vật gì, lại lơ lửng ở giữa không trung, phát ra Quỷ Hỏa xanh mơn mởn, đang đốt cháy.
Đây chắc chắn không phải là bởi vì trên cốt chất xuất hiện lân mà tự đốt, không giống với Quỷ Hỏa trong nghĩa địa.
Sở Phong run rẩy, nơi này làm hắn cảm giác càng thêm băng lãnh, từ đầu đến chân bốc lên khí lạnh, các loại xương sống, xương sọ lơ lửng, giống như là đèn trong Cửu U Địa Phủ, tô điểm trên con đường tử vong.
Hắn đi vào trong một gian thạch thất, nơi này không có xương cốt, nhưng lại có Quỷ Hỏa, nguồn gốc từ một viên đầu lâu dữ tợn lơ lửng giữa trời, đứt gãy từ phần cổ, đẫm máu, đây là một đầu lâu của một con hung thú, cối xay lớn như vậy, Sở Phong chưa bao giờ thấy qua, trên đầu của nó với trên bộ mặt che kín vảy màu xanh, nhưng là giữa khe hở của những cái vả cũng mọc ra rất nhiều lông xanh giống như cương châm, không phân biệt được là chủng tộc gì, tử trạng rất khủng bố.
Con mắt của nó mở thật to, giống như là trước khi chết đã trải qua chuyện sợ hãi nhất, hư hư thực thực bị hù chết, sau khi con ngươi tan rã, biểu lộ trên mặt cứng đờ, trong khoảnh khắc đó, vô cùng khiếp người.
Sở Phong nghiêm nghị, tránh khỏi đầu lâu lơ lửng giữa không trung này, vô cùng kiêng kỵ, đến cùng thì nó chết như thế nào? Nơi này còn có những nguy cơ khác hay sao?
Sau đó, hắn nhìn thấy trong góc có một người, khô cạn như là củi, gầy trơ cả xương, toàn thân huyết nhục khô quắt, giống như là một bộ xương còn sống, hắn ta tựa ở trong góc, giống như là bởi vì sợ mà ngã lui đi qua, trong hốc mắt hãm sâu, hai mắt mở to, trên mặt tràn ngập dữ tợn và vẻ sợ hãi, giống như là. . . bị hù chết!
Nơi này quá quỷ dị, hư hư thực thực tràn ngập nguy hiểm với những thứ lạ lẫm không biết được.
Tiếp theo, Sở Phong nhìn thấy một ít chữ trên vách đá, đây là người khô héo đã lui đến tận vách đá đó để lại, Sở Phong nhìn chăm chú, cẩn thận phân biệt.
Hắn thông qua quang não học tập một đoạn thời gian, những vẫn không tính là tinh thông ngôn ngữ thông dụng trong tinh không, bất quá hắn có thể đọc hiểu đại khái, hiểu sơ ý nghĩa trong đó.
"Chúng ta cũng coi là nhân vật cấp độ đại năng, không ngờ tới lại rơi vào không gian Luyện Ngục, sẽ thê thảm như vậy, Luân Hồi Hỏa cùng một chỗ, ngay cả Triệu Càn Khôn cũng không có chịu được, bị nghiền thành bột mịn ở trong sáu loại Luân Hồi Diễm. Chúng ta né qua khu vực vòng xoáy, may mắn còn sống chạy trốn tới nơi này."
Ghi lại rất đơn giản, thậm chí đều không nhắc tới thân phận của bọn họ, cùng với nguyên nhân bọn họ lưu lạc tới nơi này.
"Trận vực tạo nghệ của lão phu thông thiên triệt địa, rơi vào nơi đây, há có thể cam tâm, dọc theo con đường của tiền nhân, cùng mấy vị hảo hữu quyết định bố trí xuống trận vực thông thiên, đả thông hư không, từ nơi này thoát đi!"
Trong chữ viết ghi lại quyết tâm của bọn họ, hơn nữa cũng nhắc tới nơi đây, là do tiên dân tới sớm hơn phát hiện, khai quật đi ra, có trận vực càng thêm cổ lão và rất nguyên thủy, muốn quán thông vết rách hư không.
Đồng thời, cũng có tiền nhân càng cổ lão hơn cảnh cáo, nói cho bọn họ biết nơi này rất yêu tà, dễ dàng chết người, đồng thời càng dùng năng lượng càng mạnh thì sẽ chết càng nhanh.
"Chúng ta rất may mắn, ngồi hưởng thành quả của tiền nhân, lão phu bố trí xuống tuyệt thế trận vực, lại thêm trong chúng ta có vị đại năng không gian như Hư Không Thử ở đây, rốt cục xuyên suốt nơi đây, mở ra sinh lộ, nhưng mà, đại khủng bố cũng tới. . ."
Khi đọc đến nơi đây, Sở Phong cảm giác lông tóc dựng đứng, sau lưng phát lạnh, hắn đột nhiên quay đầu, thế nhưng là u lãnh, không có người xuất hiện.
Sau đó, hắn một trận hồ nghi, lần nữa cúi đầu, quan sát những chữ viết đó.
"Chúng ta lợi dụng trận vực quán thông một cái hầm mỏ, đen kịt vô biên, đây chỉ là một đoạn đường ngắn của hầm mỏ, tiên dân đều không có khai quật đến nơi đây, không biết là thời đại nào lưu lại, chúng ta kích động khó tự kiềm chế, coi là chạy thoát. Thế nhưng là, cái hố đen kịt này cũng thuộc về nơi này, vẫn còn nằm ở trong vết nứt hư không. Chúng ta không biết nơi này là thời đại nào, thậm chí là cổ nhân ở thời kỳ nào lưu lại, đang đào móc cái gì. . ."