Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giờ phút này mặt trời màu đỏ đều hóa thành màu lam, vô cùng yêu dị, treo ở đường chân trời, phát ra ánh sáng màu lam thăm thẳm, chiếu rọi ra khắp nơi hào quang oánh oánh màu lam.
Cho dù là trải qua lần này, lại một lần nữa được nhìn thấy trong sa mạc khô hạn đột ngột sinh ra Bỉ Ngạn Hoa màu lam vô tận, Sở Phong vẫn cảm thấy sâu sắc khiếp sợ.
Đây là đã được hình thành như thế nào?
Xưa đâu bằng nay, hắn bây giờ có được Hỏa Nhãn Kim Tinh, cẩn thận nhìn chăm chú, khi phấn hoa màu lam bay lên, ở trong sương mù bừng bừng, hắn thấy được một mảnh đất cổ xưa, muốn cùng sa mạc tại hiện thực này kết nối.
Đây cũng không phải là ảo giác, Bỉ Ngạn Hoa nở đang mở ra một mảnh đất xưa cũ, có một quốc gia thần bí được thời gian tẩy lễ hiện lên ở phía xa.
Sở Phong hít một hơi khí lạnh, lúc trước hắn không nhìn thấy những cái này, là đã bỏ lỡ cái gì, hay là đã tránh khỏi đại họa? Hắn không biết được.
Hắn không muốn bị cuốn vào cái gì đó phức tạp, nếu là ngày thường hắn đã có dục vọng mãnh liệt muốn thăm dò, nhưng đã trải qua hơn một tháng chịu khổ ở không gian Luyện Ngục hắn chỉ muốn mau chóng trở về, gặp lại cha mẹ cùng bằng hữu.
Bởi vì hắn sợ nếu bây giờ đi thăm dò, có lẽ sẽ bị hãm sâu trên mảng đất cổ xưa kia.
"A?"
Sở Phong bỗng lộ ra kinh sợ, phấn hoa tản ra, sương mù màu lam bốc lên, ở trong hư không tạo dựng ra một ít cảnh vật, hình dáng rõ ràng, đây là một cái cầu nổi , nối tiếp quốc gia cổ xưa kia cùng nơi hắn đang đứng.
Chuyện gì xảy ra? Đây là đang muốn dẫn hắn lên đường sao?
Sở Phong không nhúc nhích, an tĩnh đứng ở chỗ này, nhìn chằm chằm sương mù màu lam còn cả một khối đất cổ xưa bị vùng đất này đánh mất.
Hắn ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt, là hương thơm của Bỉ Ngạn Hoa sao?
"Cũng không phải tất cả phấn hoa đều có ích đẩy mạnh tiến hóa đối với thân thể người, lúc trước khi ta gặp được biển hoa màu lam che trời lấp đất này, cũng không cảm thấy nó có ảnh hưởng gì."
Sở Phong nhíu mày, hắn rất cẩn thận, bởi vì Bỉ Ngạn Hoa màu lam này quá quỷ dị, khi xuất hiện khiến cho hắn phải đặc biệt thận trọng.
Sở Phong từng cùng Hoàng Ngưu nhắc qua chuyện về Bỉ Ngạn Hoa màu lam, lúc ấy Hoàng Ngưu từng dùng vẻ mặt nghiêm túc, nói cho hắn biết, Bỉ Ngạn Hoa màu lam kỳ thật chỉ có một gốc, cái khác đều là rễ của nó biến thành.
Mà theo truyền thuyết, Bỉ Ngạn Hoa màu lam dính đến một vị cường giả vang dội cổ kim nên là nước rất sâu.
Sau đó, Bỉ Ngạn Hoa càng sáng chói hơn, phấn hoa hóa thành sương mù màu lam nồng đậm, giống như sóng nước, nồng độ vô cùng lớn, không bị tán ra.
Lúc này sương mù phấn hoa màu lam này tạo dựng ra chiếc cầu nối càng chân thực hơn, thậm chí phía trên còn có các loại hoa văn như hoa cỏ, chim chóc, cá, sâu..., còn có các loại phù điêu Thần Cầm, Tiên thú.
Ngoài ra ở trong hư không, một bóng người lại một bóng người hiển hiện, cũng là do sương mù màu lam hóa thành, bao vây một cỗ xe chiến do tám con Kỳ Lân màu lam kéo, dọc theo cầu nối đi đến phía này, giống như là muốn đón Sở Phong lên xe.
Sở Phong hít vào một ngụm khí lạnh, thật đúng là yêu tà, đây là thật sao? Hắn đã có chút hoài nghi mình đã tiến vào trong mộng cảnh.
Bỉ Ngạn Hoa nở, đầy trời phấn hoa, sương mù màu lam lại có thể diễn hóa ra những thứ này, đây là mời hắn đặt chân vào quốc gia cổ xưa kia sao? !
"Ừm? !"
Sở Phong lộ ra chút kinh sợ, tinh thần của hắn sắp muốn rời khỏi thân thể, muốn bay tới giữa không trung đi lên chiếc cầu nối kia, cùng lúc đó chiếc chiến xa thần thú kia dừng lại, giống như là đang chờ đợi hắn lên xe.
Linh hồn bản thân tự động rời khỏi thân thể? Hắn thấy sợ hãi, tuyệt đối không thể đi!
Sở Phong vận chuyển Đạo Dẫn hô hấp pháp, thủ hộ tinh thần trong nháy mắt cùng nhục thân kết thành một thể, phân bố ở trong mỗi một tấc máu thịt, giao hòa cùng một chỗ, không thể tách rời.
Đồng thời, hắn lấy ra hộp đá, cầm trong tay lá bùa màu đen, đứng trong này sẵn sàng đón quân địch.
Vừa rồi có chút đáng sợ, hắn cơ hồ đã muốn mất hồn, suýt nữa đi đến cầu nối giữa không trung, nếu là ở nơi này để linh hồn xuất khiếu, có trời mới biết sẽ phát sinh cái gì.
"Trong truyền thuyết dân gian thì ở nơi Cửu U Minh Thổ có một vài quỷ sai phụ trách câu hồn, tiếp dẫn hồn phách của người sắp chết, chẳng lẽ ta gặp gỡ chuyện như vậy?" Sở Phong nghiêm nghị suy đoán.
"Cũng không đúng, sinh mệnh của ta biểu hiện ra mạnh mẽ, mặc dù có những sinh vật kia, có nơi quỷ dị kia, dựa vào cái gì mà đến câu hồn ta? !" Ánh mắt Sở Phong trong vắt.
Sau đó, hắn nghĩ tới một truyền thuyết khác trong dân gian rằng đại năng ở trong Minh Thổ thỉnh thoảng sẽ mời danh nhân nổi danh trên Dương gian dự tiệc, chính là mời linh hồn bọn họ về, đi gặp dưới dạng Linh Thể.
Sắc mặt Sở Phong lộ vẻ cổ quái, chẳng lẽ hắn gặp được loại chuyện này? Bỉ Ngạn Hoa ở trong một mảnh đất cổ xưa thần bí, có nhân vật lớn muốn bày tiệc mời khách, mời hắn tiến vào hay sao?
Hắn kinh ngạc lại nghi hoặc, loại chuyện như thế này không thể tưởng tượng được, cần phải biết trước khi thiên địa dị biến, hắn có bao giờ tin những chuyện này đâu, tất cả đều coi như coi như ngưu quỷ xà thần trong giấy mà thôi.
Mà bây giờ hắn lại đang trải qua loại chuyện này, thật sự là có nơi quỷ dị này, Cửu U Minh Thổ tồn tại trong thế gian?
Hắn đi qua vùng đất Luân Hồi, nhìn thấy Quang Minh Tử Thành, hiện tại còn xuất hiện loại thế giới cổ quái giống như Địa Phủ này, khiến cho cảm xúc của hắn chập trùng, rất giật mình.
Vùng đất Luân Hồi, Minh Thổ..., theo Sở Phong nghĩ thì hẳn là cùng ở một chỗ, nhưng bây giờ nhìn lại, những cái này có liên quan, nhưng cũng có chỗ quỷ dị khác biệt.
Hắn không nghĩ tới mới vừa từ Luân Hồi đi ra, liền gặp được chuyện này.
Sở Phong suy nghĩ, bản thân mình tựa như thật “Hữu duyên” với Luân Hồi, Minh Thổ..., nghĩ cho cùng thì lúc trước, chính mình ở trong này gặp được Bỉ Ngạn Hoa liên miên, sau đó đi đến Côn Lôn thì nhặt được hộp đá ở dưới chân núi.
Hiện tại đã chứng minh được, một mặt bên trong hộp đá có liên quan đến vùng đất Luân Hồi, Sơn Xuyên Đồ kia càng không cần phải nói, quá thần bí, thế mà ở trên mặt bên kia của hộp đá có mấy chục phù hiệu màu vàng óng, giống y ký hiệu ở cố xay của Luân Hồi Lộ!
Bây giờ, hắn đi ra từ Luân Hồi Lộ, lại đi tới nơi Bỉ Ngạn Hoa nở.
Cái này giống như là một lần luân hồi, một vòng tuần hoàn.
Năm đó từ nơi này bước đi, bây giờ từ nơi đó quay về.
Lúc này, giữa không trung sương mù màu lam càng thêm nồng nặc, tạo dựng thành cầu nối từ nơi này đi lên, thông hướng vùng đất cổ xưa thần bí kia, giữa không trung tám con Lam Kỳ Lân cùng kêu vang, lắc đầu vẫy đuôi.
Còn có một vài người vừa múa vừa hát, toàn thân phát ra lam quang.
Sở Phong làm vững chắc lại tinh thần, không để cho linh hồn xuất khiếu, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ bị người gọi đi như vậy, ai mà biết sẽ phát sinh chuyện gì.