Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Ừm? !" Chỉ trong chớp mắt, Uất Trì Không tê cả da đầu, tim mật đều run, lão ta cảm giác tinh thần lực lập tức thiếu thốn một phần lớn, một đao này quá chí mạng.
Lão ta cảm thấy, hồn phách bị chém chết một bộ phận, hơn nữa còn có một luồng năng lượng cổ quái dọc theo ngón tay đó mà lên, lan tràn ra cả bàn tay của lão ta, thôn phệ tinh thần của lão ta.
"Đáng chết!" Lão ta gào lớn, nghĩ đến một loại ghi chép đáng sợ nào đó, sau đó cả gương mặt mo đều trắng bệch, cực tốc lui lại.
"Xoẹt!" Lão ta rất quả quyết, đối với người khác hung ác, đối với mình cũng đủ hung ác, trực tiếp dùng một tay khác chặt đứt cái bàn tay này, đứt từ cổ tay, mày cũng không nhăn một chút.
Nhưng là, sau một khắc, lão ta lại kinh hãi thất sắc, bởi vì còn có một tia năng lượng quỷ dị ăn mòn, đi vào trong cánh tay, lão ta không có kịp thời ngăn cản.
"Đây là. . . Luân Hồi Đao? Không thể nào, vô tận tuế nguyệt đến nay, hẳn là đều tuyệt diệt, bây giờ lại hiện, thế gian này lại phải đại loạn, toàn bộ vũ trụ đều sẽ binh loạn mã loạn!"
Uất Trì Không quái khiếu, bởi vì, khi lão ta và chân tử của Địa Cầu tìm kiếm điển tịch thượng cổ, từng ngoài ý muốn phát hiện một phần ghi chép, nhắc tới Luân Hồi Đao, chỉ cần xuất hiện, chính là đại họa.
Trong ghi chép, thậm chí có dấu vết để lại, nhắc tới thật ra vùng vũ trụ này là phế tích, đã từng náo động lớn, thiên hạ chém giết không xong, binh sĩ cầm Luân Hồi Đao trong tay xuất hiện.
Thậm chí, trong văn ghi chép phỏng đoán thật ra vùng vũ trụ này đã bị diệt, sinh linh bây giờ đều là quỷ vật, toàn bộ tinh không đều là Minh Thổ.
Trong nháy mắt hoảng sợ, Uất Trì Không đã động thủ, chém xuống toàn bộ cánh tay, sau đó, thậm chí dỡ xuống đầu vai vân vân, vô cùng tàn nhẫn đối với bản thân mình.
Sở Phong lại tiến lên, huy động trường đao được sản xuất hàng loạt này, bổ tới phía trước!
"Răng rắc!" Lúc này, mặt nạ đồng xanh trên mặt hắn vỡ ra, trước đây không lâu đã từng tiếp nhận năng lượng quá kịch liệt, dù không phải là chỗ bị chủ công, bây giờ cũng sắp giải thể.
Sở Phong không để ý đến, cầm trường đao trong tay, thẳng tiến không lùi!
Răng rắc!
Mặt nạ đồng xanh tróc ra một khối nhỏ, hai gò má Sở Phong lộ ra một phần nhỏ.
Uất Trì Không nhìn hắn chằm chằm, có chút nghi ngờ.
Trường đao màu đỏ sậm, khí lạnh bức người, ánh đao đỏ thẫm như tiên hà diễm diễm, như hồ quang phản chiếu, như Chiến Thần ngự thiên, Sở Phong cứ chém thẳng tới như vậy, thẳng tiến không lùi!
Vừa rồi Uất Trì Không bị thiệt lớn, tự chém cánh tay, lại tháo bỏ đầu vai xuống, nửa người đều đẫm máu, đau nhức kịch liệt khó nhịn, lại thêm nhớ tới ghi chép ngày đó, trong lòng sinh ra ý sợ hãi, không dám tranh phong, vô ý thức ngã lui, bỏ chạy về phía sau.
Khóe miệng Sở Phong lộ ra một nụ cười lạnh, một đao vừa rồi trảm phá gan đối phương, dù là bản thân mình cũng bị trọng thương, hắn cũng rất vui vẻ, không chút do dự, lần nữa ép tới.
Cùng lúc đó, hắn xoát một tiếng, thu lại thuyền trúc xanh biếc dưới chân, nhét vào trong vòng tay không gian, trực tiếp cướp đoạt.
"Ngươi. . ."
Uất Trì Không vừa kinh vừa sợ, pháp thuyền dùng thay đi bộ của lão ta bị đoạt, lúc này lão ta mới như ở trong mộng mới tỉnh, từ trong sợ hãi lấy lại tinh thần, ánh mắt âm lãnh mười phần.
Nhưng là đã chậm, Thần Chu đổi chủ.
Sở dĩ như vậy, là bởi vì lão ta chưa bao giờ nghĩ đến bây giờ ở trên Địa Cầu có người có thể trọng thương lão ta, trước đó không đủ đề phòng.
Trong giây phút ngón tay của lão ta bị lưỡi đao vạch phá, bị buộc tự chém cánh tay, khi đó lão ta liền lùi ra xa, đứng ở biên giới của thuyền trúc, vừa rồi lại bị Sở Phong dùng trường đao bức bách, lòng có hoảng hốt, triệt để rời khỏi con thuyền làm bằng trúc xanh này, hành động này tương đương với chắp tay nhường bảo vật cho hắn.
"Nghiệt súc, ngươi dám!" Uất Trì Không thẹn quá hoá giận, dù nói thế nào lão ta cũng là một cái đại cao thủ, trong giai đoạn bây giờ, mơ hồ có tư thái đệ nhất cường giả của Địa Cầu, thế mà bị người cướp đi con thuyền làm bằng trúc xanh này.
Thứ này có lai lịch rất lớn, Thượng Cổ đại năng dùng nó hoành độ vũ trụ, để lại rất nhiều truyền thuyết.
Mà lúc này, Sở Phong một hơi mặc vào mười hai lớp áo giáp, toàn thân ngũ quang thập sắc, các loại chiến y kim loại cùng nhau phát sáng, rất là chói lọi.
Ngoài ra, trong cơ thể hắn, tinh thần thể mặc vào mười mấy lớp áo giáp, hắn bảo vệ chính mình chặt chẽ kĩ càng.
Những thứ khác hắn không có nhiều, nhưng là liên quan tới áo giáp, liên quan tới bí bảo, trên người Sở Phong có cả đống, bán nhiều Thần Tử, Thánh Nữ như vậy, trước khi bị bán thì đã lột sạch trên người bọn họ, hàng tồn trên người hắn nhiều lắm.
Sau đó, Sở Phong vung đao chủ động xuất kích, đánh tới phía trước.
Uất Trì Không tức giận, lão ta đang lùi lại, tránh đi Luân Hồi Đao, nhìn Sở Phong, trước mắt tiểu tử này mặc nhiều áo giáp như vậy, giống như là đội lên một cái xác rùa đen, một chưởng vỗ không chết hắn.
Nếu như là tình huống bình thường mà nói, chưởng lực của lão ta hùng hồn cỡ nào, năng lượng cuồn cuộn, đủ để đánh chết tươi đối phương, bây giờ không thể một kích giết chết, hơn nữa còn kiêng kị trường đao của đối phương.
Sưu!
Uất Trì Không tránh né đi ra, tránh khỏi phong mang của trường đao trên tay Sở Phong, nếm qua một lần thiệt thòi lớn, sao lão ta có thể lại đi liều mạng.
"Oanh!"
Sau một khắc, lão ta từ mặt bên xuất kích, thân thể giống như là một đạo quỷ mị, cực tốc mà đến, chụp về bên hông Sở Phong, ngón tay đen như mực, hơi thở của Minh Thổ tăng vọt, trước người sau người đều là Quỷ Thần đang gào khóc lờ mờ, thậm chí có hình ảnh nghĩa địa.
Sở Phong vèo một tiếng rời đi, tốc độ thật nhanh, bởi vì, cái này không riêng gì Súc Địa Thành Thốn, còn có lá bùa màu đen hắn cắn trong miệng tăng thêm, khiến cho tốc độ kinh người.
Uất Trì Không lấy làm kinh hãi, đối phương thấp hơn lão ta hai cái đại cảnh giới trở lên, thế mà cũng không hề chậm hơn lão ta chút não.
"Lão thất phu, nạp mạng đi!" Sở Phong quát, sau khi lấy mất con thuyền bằng trúc xanh của Uất Trì Không, trong lòng của hắn đại định, đối phương không thể dựa vào cái này tiến hành không gian nhảy vọt, không có cách nào cực tốc trốn đi.
Hắn cũng không chỉ muốn làm bị thương lão gia hỏa này, mà là sinh ra sát ý, muốn chém rơi đối thủ!
Xoẹt!
Đao khí như hồng, như một mảnh sóng lớn màu đỏ đánh ra đến, tràng diện hùng vĩ, cảnh tượng khiếp người.
Uất Trì Không sắc mặt âm trầm, trong lúc há mồm phun ra một ngọn tháp nhỏ, đen như mực, đón gió nhoáng một cái, cấp tốc phóng đại, bao phủ tới Sở Phong.
Oanh!
Sở Phong không chút suy nghĩ, một đao bổ tới, răng rắc một tiếng, Luân Hồi Đao rất khủng bố, chém vỡ bảo tháp màu đen, mảnh kim loại sụp ra.
Hơn nữa, năng lượng mãnh liệt, âm khí của Minh Thổ như là như gió bão quét sạch.