Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1352 - Chương 1366: Nhìn Chằm Chằm (2)

Thánh Khư Chương 1366: Nhìn chằm chằm (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nhưng mà, dù là Địa Cầu xuống dốc rồi, rất nhiều người cũng vẫn phải lắc đầu, cảm giác hơn phân nửa sẽ không bán được, bởi vì người bình thường không nguyện ý cạnh tranh di hài của đám người có lai lịch lớn kia.

Địa Cầu đã từng rất huy hoàng, năm đó đám Thánh Nhân kia tung hoành tinh không, bình định náo động, giải quyết phân tranh, kết được không ít thiện duyên.

Mà “thỏ tử hồ bi”, Thánh Nhân bình thường càng muốn cạnh tranh thánh liệu tự nhiên hơn, ví như Thần Kim, Thánh Thụ hay các loại dị thạch, không muốn mua sắm di hài của đồng đạo kiểu này.

Dù sao ai cũng sẽ phải chết, suy bụng ta ra bụng người, bếu sau khi bọn hắn tọa hóa, có một ngày bị người ta móc ra, lột đi da lông, rút đi thánh cốt, mang đi đấu giá,... loại chuyện như vậy chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có chút chịu không được.

Nhưng mà đã có người thả lời trước, sẽ tham dự cạnh tranh.

Một vị tiến hóa giả cấp độ Tố Hình của U Minh tộc, là Thần Tử đời trước của tộc này, là một cao thủ hạt giống tên U Nhược Hải, tương lai có cơ hội thành Thánh rất lớn. Gã ta trực tiếp lớn tiếng kêu, gã rất muốn đấu giá xương Hắc Hổ Thánh cấp, để rèn luyện thân thể, để đột phá, trở thành cao thủ cấp độ Kim Thân, làm cho nhục thân thêm kiên cố.

"Hắc Hổ cốt có sát khí nặng nhất, đây chính là đồ tốt, dùng nó ma luyện nhục thân không thể tốt hơn, mà nếu như có thể mỗi ngày mài xuống một chút bột xương mà ăn thì có thể làm cường tráng gân cốt, đối với chúng ta mà nói thì là côi bảo!"

Loại lời này vừa ra, tự nhiên khiến cho rất nhiều người nghị luận ầm ĩ.

U Nhược Hải nói có một chút là sự thật, nhưng cũng lộ ra sự ngạo mạn kiêu căng, bằng cảnh giới Tố Hình của gã, trừ khi phải đứng ở cự ly xa để chống cự sát khí của xương Hắc Hổ Thánh cấp, nếu không thì tuyệt đối là tìm chết.

Về phần mài xuống một chút bột xương, trừ phi là có Thánh Nhân trợ giúp, còn bằng chính bản thân gã thì nghĩ cùng đừng nghĩ!

Mọi người biết, U Minh tộc cùng Tây Lâm tộc giao hảo, mà khi ở Thượng Cổ, hai tộc này cộng thêm Thiên Thần tộc cùng nhau diệt đám người trên Địa Cầu kia, hiện tại Ngụy Hằng mang đồ vật đi đấu giá, bọn gã là đang tỏ thái độ đứng cùng phe.

Sau đó, một vị tiến hóa giả cấp độ Tố Hình của Thiên Thần tộc cũng mở miệng: "Ừm, da Hỏa Hùng rất tốt, loại vật liệu Thánh cấp này rất ít gặp, nếu như may thành một đôi giày da gấu, chân đạp Thiên Hỏa, thực là không tồi, có thể tung hoành tứ phương."

Cái này tự nhiên cũng là đang tỏ thái độ, ủng hộ Tây Lâm tộc. Người này tên là La Minh, là hậu nhân dòng chính của tộc này, cũng là một vị cao thủ cấp hạt giống, chẳng mấy chốc sẽ tiến vào cảnh giới Kim Thân.

Hiển nhiên lời nói của La Minh rất bình thản, mang theo miệt thị, đây là đang vũ nhục một vị Thánh Nhân đã mất đi. Năm đó Hỏa Hùng Thánh Nhân cũng là một anh hùng tung hoành trong vũ trụ, từng bình định nhiều đại loạn, trợ giúp không ít người.

Đây là một người hiền lành, thế nhưng bây giờ chỉ một tiểu bối mà thôi lại muốn đem da lông của ông làm thành giày, giẫm ở dưới lòng bàn chân, đây là vũ nhục vô cùng nghiêm trọng.

"La Minh, U Nhược Hải, đám người các ngươi là muốn chết? Hay là muốn chết đây!"

Ở trên một viên tinh cầu, Sở Phong đi tới đi lui, thật muốn đánh chết những người này, quá phách lối, cậy vào gia tộc làm chỗ dựa mạnh mẽ, dám cuồng vọng như vậy.

Hắn biết, đây nhất định là có gia tộc của bọn gã ủng hộ.

Sở Phong nếu có thể trải nghiệm tâm tình của Minh thúc, khẳng định rất khó chịu, nhìn một đám bạn già đã từng đồng sinh cộng tử bị người đào thi thể từ dưới đất lên, mang đi đấu giá như thế này, bị tiểu bối làm nhục, đoán chừng khó mà chịu đựng.

Sở Phong cảm thấy nếu là bản thân mình lúc tuổi già phải trải qua loại sự tình này thì thật sự quá buồn phiền, nếu là bọn người Hoàng Ngưu, Lâm Nặc Y, Đại Hắc Ngưu bị địch nhân đánh giết, còn bị người ta đấu giá thi thể làm nhục, có lẽ hắn sẽ điên cuồng.

Từ đó cũng có thể nhìn ra, Minh thúc đang cố khắc chế, tính tình rất tốt rồi, dù là thân thể ông thi thoảng run rẩy, hai tay nắm chặt thì cũng không gầm thét lên tiếng.

Nhưng mà Sở Phong biết, nội tâm của ông nhất định đang rất khổ sở.

"Trực tiếp đi giết chết bọn gã, khinh người quá đáng!" Sở Phong nói.

Bởi vì nếu còn tiếp tục như thế, hắn cũng chịu không được, thì càng đừng bảo là Minh thúc, một đám bạn tốt đã từng quát tháo phong vân lại rơi vào kết cục này, quá bi thảm.

Lồng ngực Minh thúc chập trùng, hô hấp rất nặng nề, hai cột khí hình rồng từ trong mũi miệng ông ra vào, ông đang kiềm chế tình cảm của mình, khắc chế tâm tình của mình, nói: "Những người kia là muốn làm ta đau đớn, bức ta ra đi ngoài cùng quyết chiến cùng bọn gã, chuẩn bị mai phục."

Sở Phong hỏi thiếu nữ Hi: "Cô cảm thấy nếu chiếu rọi Chư Thiên không ra, Minh thúc dùng Thiên Đạo Tán có thể giết được Ngụy Hằng hay không?"

"Theo lý mà nói thì chắc là có thể thành công, nhưng mà ta nghe hai người nói Ngụy Hằng này hình như không phải người bình thường, chỉ sợ sẽ xuất hiện một chút biến số." Thiếu nữ Hi rất cẩn thận, nàng rất đồng tình với Minh thúc, không muốn ông mạo hiểm.

Sở Phong nói: "Vậy liền đi giết La Minh, U Nhược Hải, đừng nói cái gì mà lấy lớn hiếp nhỏ, nếu hai người này dám đứng ra làm nhục Tiên Thánh, vậy sẽ bắt đầu thanh toán từ bọn gã, giết chết trước mặt mọi người!"

Lo lắng chủ yếu của hắn là tâm tình Minh thúc chịu uất ức, dễ dàng xảy ra vấn đề, cho nên muốn tìm biện pháp cho ông nhả ra một hơi.

Nhưng hắn lại nhíu mày nói: "Chỉ sợ đây cũng là bẫy rập."

Minh thúc thở dài: "Ta đoán chừng chung quanh hai người này có một ít Thánh Nhân ẩn núp, đang đợi chúng ta tự đưa lên cửa."

Ông hiểu rất rõ phong cách làm việc của Tây Lâm tộc, Thiên Thần tộc, U Minh tộc.

"Một ngụm ác khí không thể nhả ra, thật sự là không thoải mái." Sở Phong cảm thấy rất ngẹn khuất, Thiên Thần tộc, Tây Lâm tộc, U Minh tộc thế lớn, khiến cho hắn cảm thấy khắp nơi bị cản trở.

Lúc này, sắc mặt của Minh thúc lạnh lẽo, lộ ra sát khí, khí chất khác nhau rất lớn, nói: "Chân trần không sợ mang giày, bọn gã chẳng lẽ thật sự cho rằng ta ăn chay sao? Nhà bọn gã nhà lớn nghiệp lớn, ta không đi đối phó những mục tiêu rõ ràng kia, nhưng có thể dần dần đến thăm mấy đội ngũ khác của nhà bọn gã!"

Minh thúc từ trong núi thây biển máu bò ra, có thể sống đến hiện tại thì tất nhiên cũng không phải người hiền lành đơn thuần, nên lúc ông ra tay tuyệt sẽ không nương tay.

Ông chuẩn bị hạ độc thủ đối với một chút sản nghiệp, một chút tinh cầu của mấy gia tộc này, để cho vài tộc cảm giác được cái đau nhức khoan tim tê xương.

Thiếu nữ Hi nói: "Minh thúc, cẩn thận một chút, vài tộc này chắc là đang chờ chú thò đầu ra, chờ chú đi trả thù, cháu cảm thấy. . . Có khả năng bọn gã sẽ xuất động tồn tại cấo chiếu rọi Chư Thiên."

Minh thúc gật đầu, nói: "Chắc là như vậy, bọn gã muốn giao ra một chút cái giá đổ máu, chờ ta đi săn giết, sau đó sẽ có cường giả cấp chiếu rọi Chư Thiên giáng lâm xuống nơi khởi nguồn, dù là không bắt được ta, cũng sẽ căn cứ vào khí tức ta lưu lại mà tiến hành thôi diễn, bởi vì thời gian chuyện xảy ra rất ngắn, bọn gã có một tỷ lệ nhất định có thể tìm thấy phương hướng của ta."

Bình Luận (0)
Comment