Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1367 - Chương 1381: Cường Giả Trên Năm Sao Trẻ Tuổi Nhất (2)

Thánh Khư Chương 1381: Cường giả trên năm sao trẻ tuổi nhất (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sau đó, người ở đây huyên náo cả lên.

Một thiếu niên mười bốn tuổi đấm gãy Bia Chiến Lực, được chứng thực là cường giả vượt qua năm sao, đây là một tin tức lớn vô cùng doạ người, nó lập tức bị lan truyền ra ngoài.

Phủ thành chủ hành động, có người đến mời Sở Phong đi làm khách.

Tiếp đó, đạo thống cường đại nhất trên tinh cầu này cũng có người ra mặt, mời Sở Phong đi đến môn phái tiến hóa cổ xưa kia.

"Tôi tên là Ngô Luân Hồi!" Đây là câu trả lời của Sở Phong dành cho những người nhiệt tình chung quanh.

Sau đó, hắn lập tức chạy, bỏ trốn mất dạng, hắn không muốn bị ràng buộc ở chỗ này, hắn muốn đến tinh vực của tộc Tây Lâm và đoạt lấy đại tạo hóa của bọn chúng.

Ngày hôm đó, tin tức một thiếu niên mười bốn tuổi tên là Ngô Luân Hồi đấm gãy Bia Chiến Lực, gây chấn động Tinh Hải, đã truyền ra bên ngoài.

"Cường giả vượt qua năm sao trẻ tuổi nhất đã ra đời, xuất hiện ở tinh vực Emma, nhưng mà, cậu ta cũng nhanh chóng biến mất khỏi tinh lộ, thật là kỳ tài ngút trời!"

"Đâu chỉ trẻ tuổi, phải nói là tuổi nhỏ mà như biến thái, mới mười bốn tuổi mà đấm gãy Bia Chiến Lực, đây là một tiểu quái vật khủng khiếp đó!"

Ngày hôm đó, rất nhiều người khắp mọi nơi trong vũ trụ đều đang bán tán xôn xao.

Bia Chiến Lực xuất hiện đã gây nên các loại bàn tán sôi nổi, trời long đất lở, mà sau khi Vũ Hóa Thần Thể, Nguyên Thủy Đạo Thai vân vân lần lượt ra tay, chuyện này cũng gây nên ảnh hưởng càng lớn.

Hiện tại, một thiếu niên dũng mãnh như vậy, quả thực là gây nhiễu loạn sự yên tĩnh của các nơi, rất nhiều cường giả tộc lớn đều đang tập trung vào chuyện này.

"Đạo Tử, Phật Tử, Ánh Vô Địch, các ngươi mau ra tay đi, để chúng ta nhìn thử xem các ngươi có thể đấm ra bao nhiêu ngôi sao!"

"Bất kể nói gì thì một nhóm cường giả vượt qua năm sao xuất hiện, ánh hào quang đó sẽ chiếu sáng cả vũ trụ này!"

"Ta cũng chờ mong, có Bia Chiến Lực ở đây, thì có thể sắp thứ hạng cho thiên tài các tộc trong vũ trụ, những người này sớm ra tay một chút đi!"

Đồng thời, rất nhiều người cũng đang chờ mong, Ngô Luân Hồi lựa chọn một tinh vực có văn minh tiến hóa cao hơn rồi lại ra tay lần nữa, kiểm nghiệm thử đến cùng mình có thể đấm ra bao nhiêu ngôi sao.

Ngày đó, bên trong tịnh thổ Đại Mộng, có trưởng lão đang bàn bạc, nhắc đến cái tên Ngô Luân Hồi này, có người cho rằng, nên gửi thêm cho hắn một tấm thiệp mời màu vàng.

Kỳ thật, đây chính là mục đích của Sở Phong, là điều hắn muốn nhất!

"Đi tiến hóa , chờ đến lúc ta trở thành cao thủ cảnh giới Xan Hà, lại đi đấm cái bia đó, đảm bảo làm nổ luôn đôi mắt của các ngươi." Sở Phong dương dương đắc ý mà đi trên tinh lộ.

Thiếu nữ Hi khinh bỉ , nói: "Làm ra vẻ xong thì chạy, nhìn chút tiền đồ của anh đi!"

Cùng lúc đó, trên Địa Cầu, núi Đông Hải Bất Diệt, một đám người đang vui vẻ cười và nghị luận.

"Ngô Luân Hồi, đây nhất định là Sở Phong, trước kia hắn từng nói phải dùng cái tên này!"

"Mười bốn tuổi? Thật không biết xấu hổ, cưa sừng làm nghé à." Hoàng Ngưu bĩu môi.

Âu Dương Cáp Mô lập tức gật đầu, sờ lấy gương mặt đầy vằn vàng của mình, nói: "Đúng đấy, da mặt hắn quá dày, không có việc gì thì so đẹp trai với ta, hiện tại lại so độ non với ta, quá không biết xấu hổ!"

Dưới trời sao xán lạn, Sở Phong đang dạo bước trên con đường, hắn và thiếu nữ Hi thoát ly tinh lộ, chui vào một chòm sao xa lạ, muốn đi họp mặt với chú Minh.

Tinh vực Tây Lâm!

Bọn họ đã tới, đây là đại bản doanh của Tộc Tây Lâm, mục đích lần này chính là vùng biên giới nằm bên rìa lãnh thổ này!

Hiển nhiên, tổ hợp như vậy vừa xuất hiện, khẳng định sẽ xảy ra chuyện lớn.

Trong Tinh Hải, Sở Phong biến mất, thế nhưng tiếng vang của cường giả vượt qua năm sao được coi là nhỏ tuổi nhất này vẫn còn tiếp tục, các tộc đều đang tìm kiếm, muốn duỗi cành ô liu ra với hắn.

"Căn cứ tình huống mà chúng tôi nắm giữ, thiếu niên này có huyết mạch tộc Thiên Thần, hẳn là hậu nhân thất lạc ở bên ngoài của chúng tôi!"

Tộc Thiên Thần thông qua một nhà báo thâm niên của một tòa soạn mà họ khống chế dưới tay, lấy giọng điệu hết sức khẳng định mà tung ra chuyện này, thử tìm cách nhận người thân.

Nhưng mà, những người dòng chính của tộc Thiên Thần lại không tỏ thái độ.

Sâu trong vũ trụ, rong cung Hỗn Nguyên, một trong những trường đại học được mệnh danh là mạnh nhất dưới trời sao.

Một lão giả đầy nhiệt tình, cảm khái mà phát biểu: "Cốt linh mười bốn mà đã là cường giả vượt qua năm sao, tư chất này tuyệt đối là ngút trời, lẽ ra nên vào cung Hỗn Nguyên của ta, chỉ cần cậu ta chịu đến, chúng ta sẽ cung cấp hết thảy tài nguyên tiến hóa, bảo đảm cậu ta thành thánh!"

Một nhà môi giới dưới trướng tộc Linh cũng đề cập, bảo rằng Ngô Luân Hồi thật không tệ, mặc dù không hiển lộ ra thể chất siêu phàm, so ra còn kém Vạn Tinh Thể Từ Thành Tiên mười sáu mười bảy tuổi của tộc Linh, nhưng cũng coi như kỳ tài.

Hiển nhiên, sau khi Ngô Luân Hồi đập gãy bia đá, đã dẫn tới một trận phong ba không nhỏ, khiến cho các tộc coi trọng.

Bởi vì hắn thực sự quá trẻ tuổi, tiềm lực trưởng thành rất kinh người.

Cuối cùng, trong tịnh thổ Đại Mộng có một cỗ chiến xa đã được lái ra, muốn lặng yên tìm được Ngô Luân Hồi để quan sát một phen. Nếu quả thật danh xứng với thực, vậy họ sẽ phát bổ sung thêm một tấm thiệp mời màu vàng.

"Tranh cái gì chứ, kỳ thật Ngô Luân Hồi là người Địa Cầu của bọn ta, Tộc Thiên Thần các ngươi không biết liêm sỉ là gì nhất đấy, cứ liên tục thảm bại, thiên tài thì tàn lụi gần hết, cư nhiên bắt đầu nhận thân thích bậy bạ rôi."

Ngày đó, Âu Dương Cáp Mô chứng nhận trên bình đài Nguyên Thú, đăng ảnh chân dung của chính mình lên, hắn ta nhếch cái miệng rộng lên, gương mặt thì tràn đầy vằn vàng, đứng trong đó mà khiêu chiến, nói Ngô Luân Hồi là người Địa Cầu.

"Cút!"

"Thật sự là buồn cười, một tinh cầu xuống dốc, thổ dân nơi đó không cảm thấy ngượng hay sao mà dám nói ra những lời này? Các ngươi có thể đi ra Thái Dương Hệ hay sao?"

Rất nhiều người giễu cợt, tự nhiên không thiếu tộc U Minh, tộc Linh vân vân đang châm chọc khiêu khích.

"Ta cảm thấy, cấu bé kia thật sự là người Địa Cầu bọn ta, các ngươi nhìn xem, hắn là Nhân tộc đó." Đại Hắc Ngưu cũng lên tiếng.

Hiển nhiên, đây là cố ý, càng khoa trương như vậy, người khác càng không có khả năng tin tưởng, sẽ mang đến cho những người này cảm giác bọn họ đang gậy quấy phân heo, cố ý mỉa mai châm chọc tộc khác.

"Nhân tộc phân bố khắp nơi trong vũ trụ, số lượng rất đông, làm sao có thể là thiên tài đi ra từ Địa Cầu lụi bại!"

"Đúng là rừng thiêng nước độc nhiều điêu dân, mảnh đất mọi rợ Địa Cầu kia thật sự là tiêu tùng rồi, cư nhiên vô sỉ đến mức độ nhận bậy bạ thân thích nữa." Một số người nói móc.

Con cóc mặt mũi tràn đầy vằn vàng rung động, nói: "Này, thằng rùa đen rút cổ kia, ngươi là tộc Kim Tước đúng không, ta nhìn thấy dữ liệu chứng nhận của ngươi trên bình đài Nguyên Thú, ngươi chờ đó, hiện tại ta lập tức đi bắt Thần Tử của tộc các ngươi, hắn ta đang có mặt ngay trên Địa Cầu, đảm bảo hấp chín hắn luôn!"

Bình Luận (0)
Comment