Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bây giờ, đám đại năng có uy tín lâu năm đã rời đi không ít, nhưng vẫn còn có một vài người lưu lại, nhất là người ở cấp độ Kim Thân không giảm mà trái lại còn tăng thêm, vẫn luôn chờ cơ hội ra trận.
"Thật là náo nhiệt, có các nhà thám hiểm, hải tặc vũ trụ, nhân mã của các tộc, còn có cả phạm nhân vượt ngục. . ."
Sở Phong nhìn chằm chằm bầu trời cao ngoài Địa Cầu được phân chia cho rất nhiều thế lực, ngoại trừ những gia tộc mạnh mẽ truyền thống kia, thì còn đủ các loại cờ của các đội ngũ khác nhau, tự mình chiếm một khu vực.
"Ta xem chừng sẽ có Thánh Nhân ẩn nấp bên trong, chúng ta đừng đi qua đó, đi thẳng vào mặt trăng!" Sở Phong nói, hắn chuẩn bị về Địa Cầu từ con đường trên mặt trăng.
Dù là trốn ở trong hư không, bọn họ cũng phải vòng ra phía xa Địa Cầu, cách những thế lực kia một khoảng cách lớn, lo lắng có đại năng sẽ cảm giác được bọn họ.
Phi thuyền lặng lẽ đến gần mặt trăng, Sở Phong không để cho thiếu nữ Hi hạ xuống, sợ gặp phải công kích đáng sợ, bởi vì phi thuyền là Thánh Khí, cấp bậc quá cao, mà mặt trăng đã từng là chỗ ở của Thánh Sư, có trận vực vô cùng khủng bố, sẽ chủ động tiến hành phòng hộ.
"Bé gái họ Sở, mi tự bảo trọng!" Thiếu nữ Hi khuyên hắn cẩn thận, bảo vệ mạng nhỏ là cần thiết nhất, không có cái gì quan trọng hơn so với còn sống.
"Cô cũng cẩn thận!" Sở Phong để nàng rời đi trước, hắn lo lắng sau khi mình tiến vào mặt trăng, khi phát động trận vực sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, dẫn Thánh Nhân tới.
Phi thuyền đã đi xa, thiếu nữ Hi đạp vào đường về, muốn đi trên tinh lộ thay thế Sở Phong làm Ngô Luân Hồi.
Sở Phong khống chế thuyền lục trúc, ẩn ở trong hư không đến gần mặt trăng, bản thân là thổ dân, cũng là người thừa kế trận vực trên mặt trăng nên hắn không gặp phải công kích gì.
Mặt trăng có ánh sáng trong trẻo, hố to hình khuyên trên mặt đất có thể thấy được ở khắp nơi.
Sở Phong sau khi hấp thu đủ nhiều năng lượng, khi ở trên phi thuyền thân thể đã cao lên, hình thể cường tráng hơn, trở thành nam tử trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi, cố gắng khôi phục dung mạo trước đây.
Sau đó, hắn mặc chiến y thích hợp vào, đeo đao thật dài, phàm là những thứ có liên quan đến Ngô Luân Hồi đều thu hồi lại, không để lại dấu vết nào.
Hắn xông vào trong một màn ánh sáng, thân là người thừa kế của nơi này nên hắn không hề bị ngăn cản.
"A, có người!"
Sở Phong phát hiện ra ở phương xa có ba thân ảnh nhanh chóng chạy đến, nhưng hắn không lo lắng, hắn đã tiến vào vùng đất ánh sáng bảo vệ truyền thừa trong mặt trăng, ai dám tiến công cung Thánh Sư? Lúc trước ngay cả Thánh Nhân cũng bị thua thiệt rất nhiều, muốn chết hay muốn sống?
Sau khi ba người đến gần, hắn đã nhận ra bọn họ, lập tức lộ ra sắc mặt khác thường.
Đây là ba vị cao thủ Dương Tuyên, Hồ Khuynh Thành, Tình Lam. Lúc trước lần đầu tiên Sở Phong tới mặt trăng đã từng gặp được bọn họ, đồng thời còn kết thiện duyên với muội muội của bọn họ.
Lúc trước, em họ của Dương Tuyên là Dương San ở trên con đường tinh không trong Nhạn Đãng sơn, em gái ruột của Hồ Khuynh Thành là Hồ Nhược Tiên thì ở con đường tinh không trên Hoa Sơn, không thể tiến vào chủ không gian của Địa Cầu, đều đã từng đưa cho Sở Phong các loại bí bảo, muốn lôi kéo hắn.
Khi đó ba người Dương Tuyên, Hồ Khuynh Thành, Tình Lam thì dùng kết tinh Thiên Nhãn ở ngoài bầu trời cao chiếu xạ qua Sở Phong để quan sát hắn, làm cho các Thánh Tử hiểu lầm hắn là thiên tuyển chi tử.
Có thể nói rằng ba người này “có quan hệ chặt chẽ” với Sở Phong.
Ba người Dương Tuyên, Hồ Khuynh Thành, Tình Lam lại lần nữa nhìn thấy Sở Phong, trên mặt biểu lộ ra nét mặt rất đặc sắc, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
"Này anh vợ, đã lâu không gặp!" Sở Phong nhiệt tình chào hỏi, ngoắc tay với Dương Tuyên.
Vẻ mặt Dương Tuyên lập tức khó chịu giống như ăn giày thối, hắn ta vốn mặc một thân chiến y hoàng kim rất thần võ, anh tư bừng bừng phấn chấn, nhưng bây giờ lại rất khó coi.
"Chị vợ, chị càng ngày càng xinh đẹp diễm lệ, càng ngày càng trẻ ra a." Sở Phong cũng chào hỏi với Hồ Khuynh Thành, có thể coi như nhiệt tình.
Chỉ là, Hồ Khuynh Thành vốn còn mang theo nụ cười nhàn nhạt trên mặt, ngay lập tức lại cứng đờ, khó chịu giống như là nuốt phải một đôi giày thối.
"Ngươi đừng nói lung tung, chúng ta không phải thân thích gì với ngươi!" Dương Tuyên nói nhỏ, cái này nếu để cho người các tộc ở phía xa nghe được thì cho dù là bộ tộc của bọn họ rất mạnh cũng không đáng chú ý.
Tiểu tử này đã bán hơn mấy trăm Thánh Tử, Thần Nữ, đã sắp trở thành kẻ địch chung.
Hồ Khuynh Thành chau mi lên, nàng sinh ra có một đôi mắt phượng rất đẹp, mà giờ lại có cảm giác rất đau răng, lúc trước làm sao lại không nhìn ra, tiểu tử này quả thực là một đại ma đầu, bắt cóc, bắt chẹt, cướp bóc, giết người, làm cho người của các tộc ngoài vực ngoại bị làm cho sứt đầu mẻ trán, gà chó không yên, đến nay rất nhiều tộc vẫn còn đang mài răng.
Sở Phong nói: "Anh vợ, anh thật đúng là quay người liền vô tình, lúc trước uổng công ta tốt với muội muội Dương San như vậy, anh nhìn đi, khi ta đánh vào Nhạn Đãng sơn, Thánh Nữ, Thần Tử khác ta đều đem bán, còn muội muội của anh thì lưu lại, ai bảo chúng ta là người một nhà chứ. Còn anh ngược lại thì tốt rồi, còn tuyệt không niệm tình ta."
Khóe miệng Dương Tuyên co giật, đầu to như cái đấu, lần nữa quay đầu nhìn thoáng qua nơi xa, nhỏ giọng nói: "Anh trai, ta gọi ngươi là anh trai có được không, đừng gọi ta là anh vợ, nếu không thì đám người sau lưng kia sẽ liều mạng với ta."
"Anh vợ, uổng công ta đối tốt với muội muội anh như vậy, thật là!" Sở Phong lắc đầu.
Sắc mặt Dương Tuyên xanh lét, rất muốn đánh người.
"Chị vợ. . ." Sở Phong lại giày vò đến Hồ Khuynh Thành, giả vờ một bộ rất chi thân thích.
"Ngừng!" Hồ Khuynh Thành cũng sợ hắn, lo lắng bị các cường giả cấp độ Kim Thân của các tộc khác bên ngoài Địa Cầu hiểu lầm, đến lúc đó sẽ nhằm vào bọn họ.
"Nếu không, chị cũng gọi vài tiếng anh trai giống như Dương Tuyên?" Sở Phong không biết xấu hổ không nóng nảy mở miệng.
Ba người cảm giác rất xúi quẩy, mỗi lần gặp gỡ tên ma đầu này đều không có chuyện tốt, sẽ bị nghẹn đầy một bụng tức giận.
"Được rồi, ba vị lão thiên tài, hẹn gặp lại, ta đi trước!" Sở Phong sau khi đùa giỡn một phen, quả quyết quay người, lưu lại cho bọn họ một cái ót.
Lão thiên tài? Trán ba người hiện đầy vạch đen, đơn giản là chịu không được, đây là một loại xưng hô gần đây mới lưu truyền, người thế hệ này của bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương người tập kích Loạn Thần Hải kia.
Nếu như biết người kia là ai, đoán chừng người đời này đều sẽ liều mạng với hắn.
"Sau khi về Địa Cầu, ta sẽ đi ôn chuyện với muội muội của các vị."
Sau khi loại lời nói này truyền đến thì ba người phía sau hắn lập tức đều lảo đảo, trong lòng có một trăm ngàn con ngựa thảo nguyên thét chạy qua, tranh thủ thời gian lấy ra quang não, liên hệ với muội muội của bọn họ.