Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1426 - Chương 1440: Đệ Nhất Kinh Văn Thế Gian (1)

Thánh Khư Chương 1440: Đệ nhất kinh văn thế gian (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ừm, Địa Cầu xong rồi, sau trận chiến này tất cả những hạt giống cuối cùng đều sẽ bị tiêu diệt hết, tinh cầu này có khôi phục thì cũng chỉ thành toàn cho đệ tử các tộc ngoại vực.” Có thánh nhân cũng đang gật đầu.

Núi Bất Diệt rất đặc biệt, có sương mù kỳ dị bao trùm, có rất nhiều trận vực khó hiểu che lấp thiên cơ, Thánh nhân vực ngoại cũng không thể nhìn thấu, Thiên Nhãn cũng không thể nhìn thấy được.

Cho nên, bọn họ không biết tình hình trận chiến lúc này!

Trong nháy mắt, Sở Phong như cây gỗ khô, thực sự trông khá thê thảm, cơ thể, bao gồm cả mặt mũi đều cháy đen, mở miệng là thở ra lôi quang, còn bên ngoài cơ thể những nơi bị nứt đều có tia điện không ngừng vang lên tiếng xoẹt xoẹt.

Bình thường mà nói thì có lẽ đây đã là một người chết, sức sống trên cơ thể gần như đều đã bị phá hỏng, có vẻ như không thể nào sống sót được nữa.

Lúc này, trên bầu trời lôi đình đã đến hồi cuối, chúng đang dần dần biến mất, trong đôi mắt ảm đạm của hắn lập tức sáng lên, giống như hai ngọn đuốc màu vàng hừng hực cháy.

Hắn biết mình đã gắng gượng được, thiên kiếp lần này không giống trước đây, uy năng của nó rất lớn, thực sự là không chừa cho người ta đường sống. Hắn đoán trong tình huống bình thường mà nói, những kẻ cảnh giới Tạo Hình cũng sẽ phải chết, hình thần câu diệt.

“Mẹ nó!” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, câu đầu tiên khi có thể mở miệng nói là hỏi thăm thử thiên kiếp sao có thể trút xuống những lôi quang không thể nào tưởng tượng nổi như vậy, có để cho người ta sống của không, cũng may là tất cả đã kết thúc rồi.

“Ầm!”

Nhưng, lúc hắn nói xong câu đó, trên bầu trời năm loại lôi quang màu sắc khác nhau vô cùng thô to giống như năm cây cột chống trời nện xuống, đánh hết lên đầu hắn.

Lôi quang ngũ sắc cho dù là một tia nào cũng có thể miểu sát được Xan Hà giả cũng như có thể dễ dàng giết chết người cấp bậc Tạo Hình đang đồng thời bổ xuống đột ngột.

Ầm!

Cơ thể Sở Phong rơi xuống Thiên Hỏa Lôi Âm trận vực, cơ thể cứng ngắc, đầu bốc khói đen giống như khúc gỗ khô màu đen, không nhúc nhích.

“Huynh đệ!”

Nơi cửa núi Bất Diệt, đám Đại Hắc Ngưu, hổ Đông Bắc sợ hãi kêu lên, tim suýt chút nữa vọt lên tận cổ họng.

Bọn họ chạy như ong vỡ tổ, lo sợ cực điểm.

Trong Thiên Hỏa Lôi Âm trận vực có vô số tử thi cộng với rất nhiều xương khô và những đống tro tàn hình người, rất nhiều sinh vật chết không thể chết lại, đương nhiên cũng có một số người sống sót, đây là ý định của Sở Phong trong quá trình độ kiếp, để lại một vài kẻ làm tù binh.

“Sở Phong, ngươi cũng có hôm nay, cuối cùng lại chết trong thiên kiếp, bị ngũ lôi oanh tạc, thiên lôi đánh xuống, ha ha...” Có người cười to.

Đặc biệt là phía trước Sở Phong có một vị Thánh Tử trên người bị đốt cho đầy lỗ thủng, thân thể khô cằn, trông không khá hơn Sở Phong là bao nhiêu, lúc này hắn ta đang nở nụ cười dữ tợn, dung cả tay chân bò về phía trước.

“Sở Phong, ngươi không thể ngờ cuối cùng lại thê thảm như vậy đúng không, hãy để ta cắt đứt đầu ngươi!”

Hắn ta cảm nhận được trong cơ thể Sở Phong đã không còn sức sống, đã hoàn toàn trở thành thi thể giống như nham thạch.

Chính vì như vậy hắn ta cảm thấy rất yên tâm, hắn ta lập tức nhào tới muốn chém rụng đầu Sở Phong.

“Để ngươi thất vọng rồi!” Sở Phong vụt một tiếng ngồi dậy, lật tay tát sang một cái đánh cho người này chia năm xẻ bảy, nổ tung tại chỗ.

Có điều, trong cơ thể của vị Thánh Tử này không hề có máu tươi chảy ra mà đã bị thiêu khô hoàn toàn trong Thiên Hỏa Lôi Âm, hắn ta chỉ phát ra một tiếng hét thảm, chết ngay tại chỗ.

Sở Phong đứng lên, nhanh chóng hấp thu năng lượng xung quanh sau đó một lần nữa nhìn về phía bầu trời đầy sương mù màu xám, nói: “Ta vẫn có thể gắng gượng được, ai có gan thì thử đánh lén xem, tiếp đi nào!?”

Xương trên đỉnh đầu hắn gần như bị lộ ra và vẫn đang còn bốc lên khói đen, hắn đánh bốp vào xương đầu của mình một tiếng để nó phục hồi như cũ, không còn sai vị trí nữa.

Có vài Thánh tử chưa chết ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối, đều cảm thấy... quá biến thái, bị thương nặng như vậy cũng chẳng sao à?

Rắc rắc!

Đột nhiên, giữa trời đất lại xuất hiện sấm sét hết lần này đến lần khác bổ về phía Sở Phong, nó đỏ như máu lại mang hình tròn, một chuỗi những tia chớp hình cầu giống như vòng tay đứt đoạn bay về phía Sở Phong.

“Mày vẫn đến thật đấy à?!” Sở Phong nhảy lên bầu trời cao, phóng về phía không trung, đưa hai tay lên, ném mạnh các thứ đồ kim loại lên không trung để hấp dẫn sấm chớp.

Nhưng mà, vô dụng!

Chuỗi tia chớp hình cầu này lúc thì nóng chảy các loại binh khí kim loại, lúc thì né tránh va chạm trực tiếp lao về phía Sở Phong, cuối cùng đánh hết lên người hắn làm hắn bay ra xa.

Thậm chí, trên người hắn phía trước phía sau đều có những cái lỗ trong suốt do bị tia chớp hình cầu đánh xuyên qua, hắn ngã xuống đất bất động.

Một khoảng thời gian trôi qua, trời đất yên tĩnh, mọi người đều để lộ vẻ mặt cứng ngắc.

Cuối cùng, Sở Phong cử động, lảo đảo đứng dậy nhìn về phía bầu trời, vẻ mặt nhăn lại đầy “u oán”, hắn rất muốn chửi Tam Tự Kinh.

“Người anh kem, kìm lại, đừng mở miệng!” Đại Hắc Ngưu kêu lên, thật sự lo lắng, nơm nớp sợ hãi vì hắn.

Lúc này trong trận vực, những Thánh tử còn sống sót ai nấy đều lộ vẻ mặt kỳ lạ, hận không thể mở miệng khuyên hắn tiếp tục mắng, mắng to ông trời, mắng to thiên kiếp!

Sở Phong chờ giây lát, nhìn thấy bầu trời đã hoàn toàn yên tĩnh, không còn lôi quang liền quả quyết há mồm: “Ta @ $&#%...”

Hắn thật sự đã mắng tiếp bởi vì thiên kiếp tà môn khiến hắn quá tức giận, hắn cảm thấy thực sự đáng xấu hổ, đáng hận khiến hắn không kìm được muốn ân cần hỏi thăm nó một chút.

Ầm!

Sau đó, hắn đổ thẳng xuống, một tia sáng màu đen mang theo khí tức khó hiểu giống như máu chảy, bên trong có mảnh vỡ trật tự đánh ầm lên người hắn.

“A, người anh em, cậu...” Đám hổ Đông Bắc sợ hãi, lo lắng, đồng thời hơi tiếc rèn sắt không thành thép, chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta có thể đừng chửi được không?

Sở Phong chóng mặt, tia sét này đã xuyên qua rất nhiều xương cốt của hắn, nó quá ngang ngược, nhưng trong giây phút đó hắn cũng cũng cảm nhận được rất nhiều chỗ kỳ diệu, bởi vì có những mảnh vỡ trật tự tiến vào cơ thể khiến hắn đã sờ được gì đó trong tuyệt cảnh đáng sợ này, trực tiếp đột phá lên Xan Hà trung kỳ!

Sau đó, miệng vết thương của hắn đang khép lại, mở miệng hít vào, những lôi quang còn sót lại bay vào miệng hắn, tẩm bổ cho cơ thể hắn.

“Xan Hà Thực khí, hắn đang ăn lôi quang, ăn khí của sấm chớp, biến thái quá!” Có người nói nhỏ, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Cơ thể Sở Phong đã hồi phục một chút, hắn nhảy lên soạt một cái, nhìn bầu trời một lúc, hắn thật sự cảm thấy không phục, vẫn muốn mắng Tam Tự Kinh.

“Người anh em Sở Phong, đừng mắng nữa, ông anh đây van xin cậu, mau mau dừng tay đi!” Ở phía xa hổ Đông Bắc kêu lên, sợ hắn bị đánh chết!

Bình Luận (0)
Comment