Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ánh trăng như nước, Sở Phong đi tập kích được khoảng mấy vạn dặm. Sau khi trời đất dị biến, mặt đất cũng trở nên bao la vô cùng, diện tích tăng vọt. Nhưng với tốc độ hiện tại của hắn cũng chẳng tính là gì.
Nhất là hắn có thuyền lục trúc thay cho việc đi bộ, chẳng mấy chốc đã vượt biển, tiến sâu vào trong đất liền, tiếp cận núi Vương Ốc.
Đêm nay, nhất định sẽ xảy ra sự kiện lớn.
Ánh trăng chiếu vào trong núi rừng, ánh bạc bao trùm toàn bộ sông núi. Vì vậy núi cao, thác nước, sông lớn đều được bao phủ bởi một quầng sáng mông lung, thần thánh.
Núi Vương Ốc đang trông ngóng.
Từ xưa đến này, nơi này có rất nhiều truyền thuyết, được cho là động thiên đứng đầu.
Đêm khuya, núi rừng cũng không yên tĩnh, có tiếng gầm thét của dã thú, cũng có tiếng gào của dị thú trong không gian gấp, có thể thấy mãnh cầm dang cánh như một đám mây đen có thể che mất ánh sao, tạo ra một mảng tối trên mặt đất.
Đây là cảnh vật của một mảnh núi rừng nguyên thủy, núi Vương Ốc giao hòa với không gian gấp, không giống như trước kia nữa.
Sở Phong tới, đứng ở đây giữa đêm khuya khoắt, trên khuôn mặt lạnh lùng có sát ý, trong tay phải của hắn cầm một lá cờ lớn, huyết quang mông lung thẩm thấu ra bên ngoài, nhìn vô cùng yêu diễm. Đây chính là Thần Linh Hóa Huyết Phiên.
Đây là một kiện đại sát khí, tối nay hắn không đến để đàm phán, mà hắn muốn đại khai sát giới, trấn sát phân bộ được thành lập bởi bá chủ hắc ám.
Thích Thiên Khung là cái quái gì chứ? Hắn chẳng quan tâm.
Nếu đã đứng ở phía đối lập thì phải chiến tới cùng, giết hết bọn chúng.
Trong ý thức của Sở Phong, đối phương đã khai chiến với hắn. Vì thế, hắn sẽ không lưu tình, sử dụng toàn lực để ứng phó, dùng hết thủ đoạn để giết chết đối phương.
Lúc này, cho dù một mình hắn tới, hắn cũng coi trận chiến này một cuộc chiến tranh.
Đây là một người đại chiến với một đạo thống hắc ám.
Trong bóng đêm, hắn thu hết sát khí vào bên trong, di chuyển nhanh chóng trong núi rừng, không phát ra một tiếng động, như một con hổ dữ thời thái cổ nắm quyền sát phạt, chuẩn bị đi săn giữa các tầng trời.
Dáng người Sở Phong cao gầy, lúc này là dáng vẻ của người trưởng thành, mái tóc đen dài rối tung, hai mắt sâu thẳm. Tất cả sát cơ đều giấu ở sâu trong đáy mắt.
Hắn không muốn làm người của phân bộ đạo thống hắc ám này phát hiện ra. Hắn muốn mình tiếp cận như một sát thủ, dùng thủ đoạn của bọn chúng để đồ sát, hủy diệt trại huấn luyện này và sát thủ có danh tiếng.
Núi Vương Ốc, từng ngọn núi linh thiêng nối tiếp nhau, tử khí bốc hơi, trong đó mơ hồ có xu thế rồng ẩn bay lên trời.
Đứng trên vùng đất này, nhìn ánh sáng lung linh đang tỏa ra, cảm thụ được độ nồng đậm kinh người của năng lượng, Sở Phong híp mắt lại, tập trung lắng nghe và cảm ứng.
Nơi xa, hung cầm, mãnh thú đang khẽ gầm thét, có con vượn ma cao vài chục mét đang đứng trên ngọn núi lớn hướng về ánh trăng hú dài, cũng có hung cầm màu bạc đang đánh nhau với voi ma mút trong không gian gấp.
Giữa đêm khuya, trong mảnh phúc địa động thiên này rất mông lung, cũng rất thánh khiết. Nhưng giữa núi rừng lại có mùi máu tươi.
Điều này rất tốt, có lợi để Sở Phong tiếp cận dễ dàng hơn, tạo điều kiện để hắn ám sát, càn quét nơi đây.
Hắn tiến vào trọng địa của núi Vương Ốc, hơi sững sờ. Lúc trời đất mới bắt đầu dị biến, nơi này đã bị tổ chức tam đại dị nhân trong cung Bích Du chiếm cứ.
Về sau, Sở Phong cũng không để ý tới nữa, không biết sau khi tổ chức sát thủ chiếm cứ, tình hình của nơi này như thế nào.
Ngoài ra, núi Vương Ốc còn có bí cảnh, có Di tộc thượng cổ cư trú. Nhưng nghĩ tới đến giờ dù người của Thích Thiên Khung có chạy tới đây, chưa chắc chúng đã dám xâm nhập vào trong bí cảnh.
Dù sao, trời đất vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, người cấp độ Kim Thân rất khó đi vào, trong bí cảnh có hơn phân nửa là cao thủ cấp độ kia.
Sở Phong tìm rất lâu, nhưng vẫn chưa tìm được cửa vào bí cảnh.
“Hi vọng người trong bí cảnh không việc gì.” Hắn tự nói, dù sao lúc trước, khi hắn đại chiến với Thiên Thần Tử ở núi Côn Lôn, Di tộc ở bí cảnh núi Vương Ốc, núi Himalaya đều từng đứng về phía hắn, trợ giúp hắn.
Dưới đêm trăng, Sở Phong giống như một con sói đơn độc, mang theo khí tức lãnh liệt, một mình xông vào vùng đất này, tiến vào trọng địa của núi Vương Ốc.
Chẳng mấy chốc, hắn nhìn thấy một số hài cốt, chúng đều là của con người, không biết đã chết mấy tháng rồi.
Ánh mắt hắn run lên, phục sức trên hài cốt và các di vật đều chứng minh, đây đều là tiến hóa giả của bản địa, là con người sinh ra trên trái đất.
“Người của cung Bích Du đều bị giết hết.” Sở Phong đưa ra phán đoán này, bởi trong những di vật kia có chút thông tin thiết bị, chuyên thuộc về tổ chức tam đại dị nhân.
Chỗ sâu trong núi Vương Ốc, ngọn núi to lớn, cổ thụ liên miên, thác nước màu bạc rủ xuống, dưới ánh trăng chúng vô cùng tráng lệ, nhưng không mất đi vẻ đẹp đẽ xuất trần.
Hắn thấy phòng ốc, cũng phát hiện ra có bóng người. Vậy chắc chắn không phải tiến hóa giả của bản địa, chúng tới từ vực ngoại, bởi vì chúng có cánh giống như dơi.
Đây là một chi của tộc Dực Nhân, cũng coi là một chủng tộc mạnh, sinh ra cánh thịt. Lúc cảnh mở ra có thể bay lên trời, chui xuống đất, sức mạnh của thể xác cũng lớn, lúc đối chiến thích xé xác tiến hóa giả cùng giai tầng.
“Là Ngân Dực nhất mạch trong tộc Dực Nhân.” Bây giờ, Sở Phong dần dần hiểu rõ các chủng tộc trong vũ trụ, nhận ra thân phận của bọn họ.
Thanh danh của Ngân Dực nhất mạch tương đối không tệ, không quá khát máu, nhưng sức chiến đấu rất mạnh, một khi chọc giận họ sẽ không chết không thôi với đối thủ.
“Quả nhiên, chúng tìm một bộ tộc có thể đứng dưới ánh sáng để yểm hộ.” Sở Phong đằng đằng sát khí.
Nếu chi tộc Ngân Dực này đứng cùng chiến tuyến với Thích Thiên Khung, xem như người ở ngoại bộ của bọn chúng, vậy thì không có gì phải cố kỵ nữa, giết không tha.
Chẳng qua, hắn vẫn không động thủ ngay, mục tiêu chủ yếu nhất là đám thợ săn hắc ám.
Sở Phong tiến lên, hắn giống như một con sói đơn độc có kinh nghiệm phong phú, đi ngang qua núi rừng, tránh thoát khỏi đám người này. Thần Linh Hóa Huyết Phiên trong tay hứn phát ra khí tức đáng sợ.
Chỗ sâu nhất trong núi Vương Ốc, độ nồng đậm của năng lượng cực kỳ kinh người, quả nhiên có gì đó quái lạ, nó bị bày trận vực, còn có thân ảnh như u linh ẩn trong bóng tối.
Phương pháp hô hấp của bọn chúng rất đặc biệt, phảng phất như hòa cùng một thể với núi sông, nếu nhìn mặt ngoài sẽ khó mà nhìn ra. Tuy nhiên, trong cơ thể bọn chúng có một chùm sáng như mặt trời, ẩn giấu bên trong máu thịt.
Thực lực thật sự của bọn chúng, người bình thường không thể phát hiện được, chúng có thể dễ dàng ẩn nấp bản thân.
Hiển nhiên, tộc Thiên Mã không nói dối, tin tức này thực sự đáng tin. Nơi này thật sự có giấu một đám người của Thích Thiên Khung.
Sở Phong vận chuyển phương pháp hô hấp Đạo Dẫn, khóa chặt sinh cơ của thân thể, nhìn bọn chúng chằm chằm. Hắn hòa mình vào bóng đêm, lúc ẩn lúc hiện. Hắn đang tìm người mạnh nhất ở nơi đây.