Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngay ngày hôm đó, một cỗ xe trong suốt như pha lê xuất hiện trên trái đất ở Đại Mộng Tịnh Thổ, do bốn con Thất Thiên Mã kéo xe, một đầu lông vàng óng ánh, một đầu xanh lá phủ đầy vảy rồng, một đầu tuyết trắng bóng loáng, một đầu ánh sáng đỏ lượn lờ, tất cả đều vô cùng thần tuấn.
Đích thân La Hán cấp kim thân làm sứ giả tự mình đưa tin cho Ngô Luân Hồi, sau khi Đại Mộng Tịnh Thổ mời hắn đến gặp không lâu, đi đến tham gia vào một cuộc tranh đoạt một cơ duyên lớn.
Hơn nữa, ngay tại đó sứ giả còn đưa một thiệp mời màu vàng.
Không cần nói nhiều, đây là thiệp mời dành cho khách quý của Đại Mộng Tịnh Thổ.
Đến hiện tại, cả vũ trụ chỉ có mấy trăm vị trẻ tuổi mới nhận được loại thiệp này, đây là một loại vinh dự rất cao.
Ngoại trừ Sở Phong lúc trước cũng được mời, cũng được đưa đến tấm thiệp màu vàng, kết quả lại bị tuyên bố không cần nữa, Tần Lạc Âm tự mình mở miệng, nói rằng hắn là người không được chào đón, không có tư cách vào Đại Mộng Tịnh Thổ, quả thực khiến Sở Phong rất mất mặt.
Hiện tại, bọn họ lại đến trái đất, vẫn không đưa thiệp mời cho Sở Phong, điều này thật khiến cho một đám người ngoài vực nóng lòng đàm luận, không chê chuyện lớn ngồi xem náo nhiệt.
Sở Phong đứng lên, bắt đầu khiêu chiến.
"Đám người Đại Mộng Tinh Thổ các người có ý gì, cho rẳng bổn vương không đủ tư cách sao? Ta nói rõ cho các ngươi biết, loại chuyện này nhắm vào ta, khiến ta nổi giận, ta nhất định sẽ đánh đến, ném đi Tịnh Thổ của các ngươi, cướp đi tạo hóa lớn nhất của các ngươi, cái gọi là kết quả cuối cùng là do ta chuẩn bị."
"Ha ha, Sở Phong, Sở ma đầu, ngươi không cần nghĩ nhiều, cả đời này ta cũng không cho phép ngươi tiến vào Đại Mộng Tịnh Thổ, chúng ta mời các thiên tài trong vũ trụ, có rất nhiều anh tài, nhưng chỉ có ngươi… không đủ tư cách! Chúng ta sẽ không phát thiệp mời cho ngươi!"
Vị sứ giả cấp kim thân kia ngồi trên xe kéo, mang theo sắc mặt kiêu căng, đứng nơi đó chế nhạo Sở Phong, nói không cho hắn thiệp mời, vậy thì còn có thể làm gì?
"Tốt, tốt, tốt, các ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ tới thăm hỏi, một lời đã định!" Sở Phong hét lên.
Sứ giả cấp kim thân của Đại Mộng Tịnh Thổ cười khinh thường nói: "Ngươi thực sự rất mạnh, cũng rất lợi hại, nhưng ngươi thật sự dám đến không? Cửa lớn Đại Mộng Tịnh Thổ chúng ta luôn rộng mở, ta xem ngươi làm sao dám đến gặp!"
"Chờ đấy!" Sở Phong chỉ nói đúng hai chữ này, chấn động tinh không.
"Ha ha…" Sứ giả Đại Mộng Tinh Không khởi hành, chỉ để lại một tràng cười to, lắc đầu, không nói thêm gì, loại thái độ này đủ để nói lên tất cả.
"Ngươi trở về nói với Tần Lạc Âm, dưỡng thai cho tốt!" Sở Phong khó chịu, cuối cùng hét lên một câu.
Tiếng cười của sứ giả Đại Mộng Tịnh Thổ đột nhiên im bặt, hắn ta xoay người, chỉ về phía Sở Phong, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm, mà cười khẩy bỏ đi.
"Những kẻ phát sóng trực tiếp trên tinh không bên ngoài và những kẻ ẩn danh khác, các ngươi lập tức cút khỏi đây cho ta, không được nhìn trộm nữa!"
Sở Phong hét lên với những kẻ bên ngoài bằng một giọng nói khá lạnh lùng.
"Hiện tại, trái đất đã xếp ở vị trí thứ mười, không phải là nơi các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, tùy ý do thám. Ta nghiêm túc cảnh báo, ai không làm việc theo quy củ, vậy thì chuẩn bị gánh chịu sự tức giận của trái đất, nhận được sự "chăm sóc" của Yêu Tổ Chi Đỉnh.
Lời nói của Sở Phong ngày càng không khách khí, cảnh cáo đuổi bọn họ đi.
Đám người bên ngoài đều cho rằng hắn không nhận được thiếp vàng của Đại Mộng Tịnh Thổ, trong lòng khó chịu, trút giận lên các ngôi sao khác.
Thế nhưng, tất cả vẫn nghiêm túc, bởi vì lời Sở Phong nói là sự thật, một khi một ngôi sao nào đó tiến hóa đến một trình độ văn minh nhất định, người bên ngoài không thể tùy ý nhìn trộm.
Đây là sự tôn trọng đối với sinh mệnh trên ngôi sao đó.
Thậm chí, muốn đi vào trong ngôi sao kia, đều phải thông báo trước.
Cho nên ngôi sao Nguyên Thú, ngôi sao dưới bậc Hắc Huyết Giác Đấu Tràng, trước tiên rời khỏi thiên nhãn, không bị theo dõi.
Tất nhiên, cũng có người không nghe lời khuyên can, ví dụ như một vài ngôi sao có quy mô nhỏ, vì để hấp dẫn ánh nhìn, tranh thủ sự chú ý, cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có.
Nguyên Thú, Hắc Huyết đều rút lui, cũng có nghĩa là hành tinh này đối với bên ngoài mà nói là một mảnh chân không, mà hiện tại trái đất thường xuyên trở thành tâm điểm, điểm nóng, thường hấp dẫn sự chú ý khắp nơi.
Nếu bọn họ nắm bắt cơ hội, vẫn đưa tin, tiếp tục phát sóng trực tiếp, như vậy nhân khí ngôi sao của bọn họ chắc chắn bùng nổ lớn.
Đông Hải, Bất Diệt Đảo, Đại Hắc Ngưu, Âu Dương Phong, Hoàng Ngưu có thể nắm giữ Yêu Tổ Chi Đỉnh, sau khi kích hoạt yêu nhãn trên núi, có thể nhìn ra bên ngoài.
Đầu tiên bọn họ phát hiện có ba ngôi sao còn chưa rút lui, vẫn để lại thiên nhãntheo dõi.
Cái gọi là thiên nhãn, cùng thiên nhãn có công năng lớn có thể lưu lại, mỗi một cái thiên nhãn đều vô giá, đạo thống bình thường không thể mua nổi.
Sở Phong giận tái mặt, nói: "Ta cảnh cáo lần cuối cùng, ngôi sao Đại Hoang, ngôi sao Ác Ma, ngôi sao Hoàng Đạo, ba người các ngươi có cút xa cho ta không!"
"Vừa tăng thứ hạng lên đã bá đạo như vậy, đúng kiểu nhà giàu mới nổi, tinh không này là của mọi người, thuộc loại khu vực của công chúng, chúng ta phóng thiên nhãn thì đã sao?"
Có người oán trách, không muốn rút lui.
Rõ ràng, vì lợi ích, bọn họ không muốn rút lui, nhất là cảm thấy trái đất mới vực dậy, căn cơ chưa vững, không đến mức sâu không lường được như người ngoài tưởng tượng.
Bọn họ nắm giữ thiên nhãn, trước đó có thể theo dõi các hoạt động bên ngoài trái đất, đến hiện tại cũng không thấy thánh nhân, tình trạng ba vị đại năng đều đặc thù, cũng sẽ không ra tay.
"Nhìn trộm còn nói lý, đến nhà người khác làm kẻ trộm còn lý lẽ, các ngươi không thấy buồn nôn à?" Hổ Đông Bắc quát lớn, đầy tức giận.
Lão Lư cũng hét lên rằng: "Này này, không, mấy đứa cháu, các ngươi đến tìm chết sao? Một đám cuồng nhìn trộm, đã thối tha còn không biết xấu hổ, có gan đến đây, Lư gia sẽ dạy cho các ngươi cách làm người!"
Cuối cùng, ba thể lực dừng bên ngoài, chỉ có ngôi sao Đại Hoang rời đi, ngôi sao Ác Ma và ngôi sao Hoàng Đạo vẫn làm theo ý mình, không chịu rời đi.
Điều này khiến cho đám người trên trái đất tức giận, gặp phải loại công ty lưu manh này thật khó chịu, đã chụp trộm như vậy, nhìn trộm một hành tinh, thật sự không biết xấu hổ.
Cho dù là ai, cũng không muốn cả ngày bị người khác nhìn trộm, còn chỗ nào gọi là riêng tư.
Sở Phong còn tốt, trên người có Thạch Hạp, có thể che giấu khí tức cơ thể, cho dù là thiên nhãn cũng không cách nào nắm được tung tích của hắn.
Còn một đám đại yêu Côn Lôn cho dù khó chịu, trừ khi đến mức diệt sơn, còn không ra ngoài sẽ luôn bị người khác chú ý đến.
"Các ngươi không cần mặt mũi à, không lẽ bản vương đi nhà xí các ngươi cũng nhìn trộm sao?" Âu Dương Phong bùng nổ.