Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Hừ, Thiên Nga Thần Thể cái gì, đó là gã tự phong thôi, trước giờ trong vũ trụ không hề có loại thể chất này!"
Không hề nghi ngờ, Âu Dương Phong tới hơi sớm, gây ra động tĩnh quá lớn, rung động biển sao, các tộc biết rõ.
Đáng tiếc, không ai có thể nghĩ đến, đây chính là một trong những đạo tặc hung tàn lấy danh nghĩa Thiên Thần gây án khắp nơi, tiếng tăm lừng lẫy, căn bản không có ai cho rằng đạo tặc lại dám đến dự.
Trên trái đất, nhóm Đại Hắc Ngưu, Lão Lư, Chu Toàn, Hoàng Ngưu đều nhìn thẳng, bọn họ trông thấy tin tức trong trời sao, xem phát sóng trực tiếp nhanh nhất, trợn tròn mắt đến suýt rơi ra ngoài, vậy mà cóc Âu Dương lại đánh tới cửa nghênh ngang như vậy, đánh một đống thiên tài!
"Quá yếu ớt, ngươi đánh nổi không, bổn tọa chỉ dùng một tay đã đập bay ngươi rồi!"
"Này, ngươi chưa ăn cơm sao, tại sao ta mới vung tay một cái mà ngươi đã bay đến đỉnh Nam Sơn rồi, mau quay lại đây!"
Toàn bộ người trong bầu trời sao đều nhìn thấy, một con thiên nga đen có mai trên lưng đang đứng đó đắc chí, mỗi lần đánh bại một đối thủ còn đứng chế nhạo rất không phúc hậu.
Đây quả thực là một con thiên nga độc miệng!
"Ngộ đạo mười năm, một khi xuất quan, tìm khắp thiên hạ, ai chống đỡ được?!"
Đến cuối cùng, gã dứt khoát chửi đổng, kiêu ngạo nhìn tất cả mọi người.
"Hỏng rồi, suýt thì lộ tẩy, lại nhìn người bằng nửa con mắt rồi!"
Ở trái đất, nhóm người có chút lo lắng.
"Không sao, người muốn chết như thế thì dù là liếc mắt nhìn anh hùng cả thiên hạ cũng không quá đáng, rất bình thường. Chỉ cần đừng nhổ nước miếng là được!"
Đại Mộng Tịnh Thổ, một đám thiên tài bị đánh bại, còn có kỳ tài đang tới dự hội, mỗi một người đều trợn mắt nhìn.
"Đời người đúng là cô quạnh như tuyết mà, thiệp mời màu vàng chứa kim lượng do Đại Mộng Tịnh Thổ phát ra cũng không giỏi giang như trong tưởng tượng, lão phu hai tuổi bế quan, đến nay mới được mười năm năm tháng mà thôi, mười hai năm cuộc đời, vốn dĩ ra ngoài muốn tìm một đối thủ, kết quả trông khắp thiên hạ đều là phế vật.
Thù hận mà Âu Dương Phong kéo đến càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng còn quát: "Chỉ xin được thua một lần, ai tới đánh với ta một trận, thỏa mãn bổn vương!"
Trong bầu trời sao, người của các tộc đều cạn lời.
Hai tuổi bế quan, mười năm ngộ đạo, hắn mới mười hai tuổi? Vậy mà dám xưng lão phu, giả vờ sói già đuôi to, nhưng mà sức chiến đấu của gã thực sự chấn động thế gian.
Đương nhiên, lời như vậy so với những câu nói khác của gã thì vẫn coi như tốt.
"Tới, tới, tới, người nào dám đánh với ta một trận, bổn vương khao khát trận thua đầu tiên trong đời, nếu không xuất hiện một đối thủ thì ta đành đi vậy, không tham gia loại thịnh hội này cũng được, lão phu cực kỳ thất vọng!"
Trên trái đất, Lão Lư nhỏ giọng nói: "Con cóc mắt lé này làm quá rồi, chơi đến mệt lả thì phiền phức đấy."
Đại Hắc Ngưu nói: "Không sao cả, chắc chắn Đại Mộng Tịnh Thổ sẽ không để cho nó đi như vậy, nếu không thì thịnh hội này sẽ thành chuyện cười rồi."
Quả nhiên, có người của Đại Mộng Tịnh Thổ đi ra, vô cùng khách sáo, đưa ra một tấm thiệp mời màu vàng, mời Âu Dương Phong đi vào, nói là một kỳ tài ngút trời giống như gã, chỉ cần xuất thế, chỉ cần được biết đến, nhất định sẽ được mời, hôm nay đích thân đến thì càng không cần phải nói.
Sau đó, trên trái đất, Lão Lư, Đại Hắc Ngưu dùng tài khoản vàng của Sở Phong khiêu khích, phát lời nói ra toàn bộ bầu trời sao.
"Sở Gia vẫn còn ở trên trái đất, chế ngự kẻ địch ở nơi xa, tại sao không thấy các ngươi đưa thiệp mời màu vàng đến?!"
Đại Mộng Tịnh Thổ đáp lại sớm nhất có thể: "Sở Ma Đầu, đã sớm nói với ngươi rồi, ngươi dám đến thì cửa của bọn ta lúc nào cũng rộng mở, chỉ sợ ngươi không dám tới thôi!"
"Được, Gia sẽ tới, các ngươi cứ chờ đấy!"
Trên thực tế, chân thân Ngô Luân Hồi của Sở Phong đúng là đã tới bên ngoài Đại Mộng Tịnh Thổ, trông thấy mọi thứ, khóe miệng lộ ra một tia ý cười.
Cùng lúc đó, bên trong Đại Mộng Tịnh Thổ, một tiểu đạo sĩ vẫn còn ở trong bụng mẹ đang lẩm bẩm: "Đạo gia ta thấp tha thấp thỏm lâu như vậy, vẫn luôn sợ bị đưa đến trong bụng chó, cuối cùng cũng nhịn đến bây giờ, chỉ là tình huống vẫn còn có chút không ổn."
Lúc này, Tần Lạc Âm làn da trắng muốt, phát sáng lên giống như một tôn thần.
"Hử, không đúng, tại sao hình như ta cảm nhận được gì đó, hình như là... cha ruột của ta tới!" Tiểu đạo sĩ mở to hai mắt, huyết mạch cộng hưởng, gã lập tức rơi đầy nước mắt.
"Cha ruột, cuối cùng cha cũng tới rồi, lần này lộ diện, chẳng lẽ là vì cứu con mà tới sao?" Tiểu đạo sĩ tức khắc phấn chấn lên.
Đại Mộng Tinh là một tinh cầu có sự sống to lớn, mặt đất bao la, có rừng nguyên thủy mênh mông bát ngát, cũng có núi to hùng vĩ, cao vút chọc trời, còn có thảo nguyên rộng vô biên.
Trên tinh cầu, một dòng sông mặt trăng gào thét chảy xiết, chỉ một dòng chảy rít gào đã vang ra xa mấy trăm nghìn dặm, có thể làm linh hồn của người tiến hóa cấp độ Kim Thân đóng băng.
Đại Môn Tịnh Thổ hiển nhiên là nơi tinh túy nhất trên cả tinh cầu, vùng đất này thế núi nguy nga, tuy không phải là ngọn núi cao nhất ở đây nhưng là nơi có năng lượng nguyên tố dày đặc nhất.
Ở đây có mấy vạn đỉnh núi, vô số thung lũng, năng lượng cuồn cuộn, có khu vực bị sương mù màu trắng che phủ, có khu vực bị long khí màu tím bao trùm, có sơn lĩnh bị hỏa tinh màu đỏ phủ kín...
Sở Phong tới nơi, hắn không thể không thán phục, loại danh lam thắng cảnh này vượt xa khả năng của trái đất hiện tại, cửa sơn môn chỗ này có một gốc cây thần cổ xưa, chập chờn ánh bạc, lá bồ đề bóng loáng um tùm, hạt bồ đề nở rộ ánh sáng rực rỡ, còn thấp thoáng truyền ra tiếng tụng kinh.
Thần Bồ Đề lá bạc chân chính, cho dù ở hành tinh mẹ của Phật Tộc cũng chỉ có ba cây Thần Bồ Đề màu bạc này thôi!
Điều này không khỏi làm cho lòng người run rẩy, nội tình của Đại Mộng Tịnh Thổ quá thâm hậu, ở sơn môn có cây thần cổ xưa cắm rễ, khó trách bọn họ huy hoàng từ xưa.
Từ khi sáng lập đạo thống tới nay, bọn họ chưa từng rơi ra khỏi hai mươi vị trí đầu, khi cường đại nhất thì đứng thứ mười một vũ trụ, kể cả khi suy yếu nhất cũng chỉ giảm xuống thứ hai mươi.
Bây giờ, môn phái vừa tiến hóa này xếp hạng thứ mười lăm trong vũ trụ, trái lại, xét thành tựu trong lịch sử không cao lắm nhưng cũng không coi là thấp.
"A, tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng đến rồi!" Ở phía sau có người nũng nịu gọi, sau đó, một tiểu loli tóc trắng thể chất siêu mạnh, tung tăng chạy tới, tốc độ rất nhanh, kéo cánh tay của Sở Phong lại.
Mặt của Sở Phong lập tức trầm xuống, nghiêng đầu nhìn Ánh Hiểu Hiểu, lại nhìn sang Ánh Vô Địch và Ánh Trích Tiên cách đó không xa.
Sở Phong vẫn không nói gì cả, tiểu loli tóc trắng Ánh Hiểu Hiểu vẫn vui vẻ vẫy tay về phía xa xa, nói: "Nguyên Viện tỷ tỷ, ở bên này, tiên tử Chu Tước, muội ở đây này!"
Cô nhóc đang gọi bạn bè, gọi tất cả những người quen biết một lượt, toàn bộ đều là mỹ nữ, vẫy gọi đến đây.