Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sương trắng vây quanh Ánh Trích Tiên càng làm cho nàng ta giống như tiên nữ thanh lệ, có loại cảm giác xa xôi mông lung cùng mỹ lệ tuyệt thế, quả thực không nhiễm khói bụi trần gian. Nguyên Viện lại gợi cảm yêu kiều, vóc người nóng bỏng đến nghẹt thở, eo nhỏ đến mức chỉ một tay cũng có thể ôm lấy, cổ áo lộ ra từng mảng da thịt trắng như tuyết. Mà Chu Tước tiên tử, tóc hồng xõa tung, thanh xuân mơn mởn, đôi chân thon dài thẳng tắp, quả nhiên là dung nhan khuynh thành, hơn nữa nàng còn là Yêu Tộc, mắt phượng nhẹ nhàng chớp một cái cũng tỏa ra vẻ mỹ lệ yêu dị.
Ba vị mỹ nhân tuyệt thế như thế lại cùng một “nữ trang đại lão” đứng một chỗ, làm sao lại không dẫn đến tình trạng nhốn nháo được cơ chứ! Rất nhiều người có mặt ở hiện trường đều ghen tị đến đỏ cả mắt.
Không thể không nói, chính bởi cái miệng tai hại của Âu Dương Phong nên mới dẫn đến tình trạng nóng sốt ở đây.
“Trời ạ, cái tên gia hỏa thanh tú kia chính là nam nhân a, đây chính là đang khinh nhờn nữ thần trong lòng ta! Phải giết chết hắn!”
“Quá vô sỉ luôn! Trước giờ chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như thế, ỷ vào bản thân là tiểu bạch kiểm (2) mà ngang nhiên làm ra loại nam phẫn nữ trang để tiếp cận nữ thần trong lòng ta!”
(2) Tiểu bạch kiểm: Chỉ những người con trai trắng trẻo thanh tú, dựa vào nhan sắc mà bám váy phụ nữ. Thường được phụ nữ bao nuôi :v
Chỉ một thoáng, các loại âm thanh huyên náo vang lên không ngừng, cảm xúc của quần chúng quả thực vô cùng kích động và phẫn nộ, dường như có thể nhấn chìm Sở Phong trong biển nước bọt của mọi người.
Cũng là không còn cách nào a, ai bảo độ hot của mấy vị nữ tử kia quá cao đâu? Bất cứ người nào xuất hiện đều là phong tư tuyệt thế, phát sáng một phương, ngày thường đều là tâm điểm chú ý của mọi người.
Sở Phong rất muốn nói, tiểu gia mặc chính là nam trang đó được không, mở to mắt của các người ra mà nhìn cho rõ!
Lời nói kia của Âu Dương Phong mục đích không thuần, đây hoàn toàn chính là đang khó chịu Sở Phong, muốn kéo hắn xuống nước. Những người khác nhìn thấy nữ thần trong lòng mình gần như là nhĩ tấn tư ma (3) cùng Sở Phong, tất nhiên sẽ hận không thể nuốt sống hắn rồi.
(3) Nhĩ tấn tư ma: Vành tai và tóc mai chạm nhau, ý chỉ hành động cử chỉ thân mật, gần gũi.
“Tiểu tử kia, ngươi đang làm gì đó? Còn không mau buông cái tay của ngươi ra, dám khinh nhờn tiên tử, quả nhiên là to gan lớn mật!”
Một nam tử thô lỗ toàn thân mặc giáp trụ màu vàng, thân mặc tỏa tử giáp, đầu lại đội mũ giáp vàng kim, miệng rộng mày rậm, hai mắt như bắn ra kim quang mà quát Sở Phong.
Vị này chính là tu sĩ của tộc Hoàng Kim Thiên Chu, thực lực vô cùng mạnh, trưởng bối trong tộc bọn họ từng có ý kết thân với Thủy Ma Tộc, muốn làm thông gia.
Bởi lẽ đó, khi gã trông thấy Sở Phong lôi kéo Nguyên Viện thì cảm thấy vô cùng khó chịu!
“Nha, thật thú vị! Đường đường là nam tử lại xinh đẹp diễm lệ như thế, lại còn tiếp cận mấy vị tiên tử, chỉ sợ là có ý gây rối.” Một nam tử áo trắng mở miệng nói, gã cũng khá tuấn tú, ánh sáng trong mắt khẽ lưu động. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy gã ta có bộ phận của huyết mạch Bạch Phụng, cực kỳ loãng, thế nhưng lại tự cho mình là hậu nhân của loài chim bất tử.
Gã ta vừa nhìn đã biết là loại người âm nhu, lúc nói chuyện cũng không gấp, không mặn không nhạt mà bình luận Sở Phong, gã ta không muốn Hoàng Kim Thiên Chu lại vội vã tức giận như thế.
Đây chính là người dùng thủ đoạn mềm dẻo, đầu tiên nhận định Sở Phong là nam tử nhưng lại yêu kiều diễm lệ, không cần biết thực lực thế nào thì trước hết cứ phải khiến cho người khác coi thường Ngô Luân Hồi đã. Câu sau của gã ta lại nói Sở Phong có mưu đồ bất chính, đồng thời còn làm cho tâm lý của mọi người trở nên ngột ngạt, bao gồm cả mấy vị mỹ nhân kia.
“Buông tay ra!”
“Lập tức đi ra!”
Một đám người hò hét.
Đầu tiên là bị người có dã tính như Hoàng Kim Thiên Chu nhìn trúng, sau đó lại bị gã thiếu chủ Bạch Phụng kia đổ thêm dầu vào lửa khiến cho không ít người đều náo loạn ầm ĩ.
Nhưng Sở Phong lại vô cùng trấn định mà nhìn tất cả mọi người, dùng âm thanh không cao không thấp, thản nhiên lên tiếng.
“Đầu tiên, mở to mắt của các người ra mà nhìn xem ta là nam hay nữ, chiến thần trang oai hùng mà ta mặc có đẹp hay không, nhìn cho rõ ràng!” Hắn tương đối tự luyến nói.
Một đám người nghe thế đều cạn lời luôn rồi!
Gia hỏa này làm sao lại thong dong như vậy a, thậm chí còn có thể bình tĩnh khiến cho người ta muốn đấm hắn. Bởi vì hiện tại hắn vẫn còn đang cầm tay của Nguyên Viện, chưa có buông ra đâu!
Thần giác của Sở Phong nhạy cảm biết bao, ngay lập tức đã nhìn thấu ánh mắt như muốn phun lửa của Hoàng Kim Thiên Chu, dáng vẻ muốn động tay động chân với hắn. Nhưng Sở Phong chỉ dùng thái độ dửng dưng, coi đó là chuyện tất nhiên, như có như không mà nhìn đối phương.
Trên thực tế, sau khi Nguyên Viện biết rõ hắn không phải là thiếu nữ mà là nam tử chân chính thì đã lập tức giãy dụa, muốn thoát khỏi kìm kẹp của Sở Phong.
Đáng tiếc, nàng ta thất bại rồi. Bởi lẽ Sở Phong nắm rất chắc cổ tay trắng nõn như ngọc thạch của nàng.
Kết quả này tất nhiên làm cho vị áo giáp vàng Hoàng Kim Thiên Chu kia dựng lên gai nhọn, nhanh chóng là tiến về phía trước!
Thế nhưng Sở Phong cũng không phản ứng lại gã.
Lúc này hắn cảm giác được, gã nam tử ánh tuấn Bạch Phụng Tộc kia nhìn thì có vẻ ôn hòa, thế nhưng ánh mắt lại không rời Ánh Trích Tiên, vô cùng để tâm nàng ta.
Đối với hạng người có thủ đoạn mềm dẻo như thế, hắn tất nhiên cũng sẽ không khoan nhượng. Dắt lấy tay áo của Ánh Trích Tiên, khiến cho vị công chúa của Á Tiên Tộc đang muốn thoát ra cứng đờ cả người, bởi vì trong lúc vô tình, ngón tay Sở Phong đã chạm vào bàn tay của nàng ta.
Vì thế nàng ta nhanh chóng tách khỏi, trực tiếp kéo ra khoảng cách.
Nhưng Sở Phong lại không hề tự giác, như hình với bóng mà theo sau nàng ta, mỉm cười mà nói với nàng ta cái gì đó.
Đây chính là... trắng trợn khiêu khích cảm xúc của quần chúng, muốn cho bọn họ phẫn nộ kích động! Cả hiện trường đều nháo nhào cả lên!
Đương nhiên, người kinh sợ nhất vẫn là Nguyên Thế Thành và Ánh Vô Địch. Đúng như miêu tả về con quái điểu này, bọn họ ở bên này đánh sống đánh chết, vậy mà cái tên nữ trang đại lão lại dám trêu ghẹo muội muội cùng tỷ tỷ của bọn họ ở bên kia? Quá vô sỉ rồi!
Âu Dương Phong khiêu khích nói: “Thì làm sao, ta cứ nói đấy, tiểu tử này rắp tâm hại người, cứ ghim ở muội muội cùng tỷ tỷ của các ngươi. Mà các ngươi a, lại quá trẻ tuổi, không hiểu giang hồ có bao nhiêu sâu! Còn không mau hợp tác trấn áp tặc nhân kia? Lão phu đều nhìn không nổi rồi!”
Loại lời nói này có thể nói lung tung được sao? Thân phận của Ánh Trích Tiên, Nguyên Viện hay Chu Tước tiên tử hiển hách cỡ nào, tuyệt đối không thể dính dáng đến loại ngôn luận này!
Trong chớp mắt, Nguyên Thế Thành và Ánh Vô Địch đều hung hăng trừng cóc Âu Dương, hận không thể trấn áp nó đầu tiên.