Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Âu Dương Phong cắn răng, trong lòng toát ra một luồng khí lạnh, hắn đoán nếu để cho mấy người này sưu hồn, hơn phân nửa sẽ ở trong lúc quan trọng làm bị thương hai người một chút, không chết cũng sẽ bị thương nặng.
La Thế Vinh dù bận vẫn thong dong, nói: "Vấn đề lớn lắm sao? Thật ra các ngươi thật sự không cần sợ bị lộ Hô Hấp kinh văn và thần kỹ. Bởi vì, khi trở về thế giới của chính chúng ta, trí nhớ đó sẽ không thể mang về, tiền bối Đại Mộng Tịnh Thổ không phải đã nói rồi sao? Còn nữa, bây giờ bị các vị đồng đạo thấy được một chút thần kỹ, bí mật linh hồn, cũng có thể tăng thực lực cho tất cả chúng ta."
Hắn nói như vậy, càng làm cho người ta ngứa ngáy tâm can, có cơ hội trực tiếp hiểu rõ tất cả bí mật linh hồn của Bá Thần Thể và có được dòng máu Nhân Vương của Ngô Luân Hồi.
Sở Phong càng lộ ra lạnh lùng, nói: "Ta không muốn nói lời vô nghĩa, kế tiếp, cho các ngươi lựa chọn, thật ra thực sự không có cùng lắm thì, một trận chiến là xong, cho dù ta giết một số kẻ ghê tởm, kết quả khi trở lại thế giới bình thường thì ngươi cùng ngây thơ không biết, nói không chừng còn khom lưng quỳ gối với vương thể của ta, chủ động lôi kéo ta, suy nghĩ đến ta!"
"Lớn mật!" Diêm Lạc, Đại Diễn Chiến Thể và một vài người lộ ra sát ý lạnh lẽo.
"Các vị, không cần nói gì nữa, để ta bắt hắn đi." La Thế Vinh cười to, khá tự phụ, từng bước một đi tới phía trước, trong lúc nhìn thoáng qua đám người Ánh Trích Tiên, thấy bọn họ không tỏ vẻ gì, ý cười càng ngày càng đậm.
"Ngươi cảm thấy rằng, ngươi thật sự là Kim Thân, thậm chí là Kim Thân cấp thiên tài nên có thể giết chết ta? Ta thấy ngươi nghĩ nhiều rồi!" Sở Phong không hề sợ hãi.
Sau đó, hắn nhìn về phía mọi người, nói: "Con người của ta rất an phận, điều nên nói, nên làm đều đã đã làm. Tiếp theo, ai không tốt với ta, ai dám ra tay, có lỗi với ta, ta sẽ ra tay giết kẻ đó!"
Oanh!
Trong nháy mắt, thần hồn dao động dữ dội, chấn động tại chỗ.
Lúc này, Tần Lạc Âm ở trong Ngũ Sắc Hồn giáp, ở giữa đám sương mù kì quái, tiểu đạo sĩ dùng hết khả năng để truyền âm với nàng, nói: "Ác nương của ta, sao ngươi lại không ra tay cứu cha ta, đây là cha ruột đó."
Thế nhưng, gã đã cố hết sức, rất khó để truyền âm ra ngoài sương mù nên trực tiếp nói hơn mười mấy lần!
Trong nháy mắt, Tần Lạc Âm thật sự không thể tin vào tai mình, nàng mơ hồ nghe được trong lời nói đứt quãng, nghe ra mấy từ cơ bản, trong lòng rung động vô cùng.
Cha ruột? Ở đây? Nàng suýt chút nữa kêu to.
Tần Lạc Âm suýt nữa hét lên chói tai. Quá đột ngột, cũng quá bất ngờ, đây là ảo giác sao? Thế mà trong đám sương mù kia lại truyền ra thanh âm mơ hồ, muốn nàng đi cứu cha ruột gã.
Giờ phút này, Tần Lạc Âm như bị sét đánh, ngoài mặt sốt sắng, trong lòng mềm nhũn, cùng với đó là đầu óc ù lên, cơ thể giống như bị điện giật, run lên nhè nhẹ.
Tin tức này quá bất ngờ, chấn động đến nàng rất lớn. Vì vô cùng khiếp sợ đã khiến cho Ngũ Sắc Hồn giáp của nàng tỏa sáng rực rỡ, rung lên leng keng.
Gần đó, một số người ngạc nhiên đều nhìn về phía nàng.
Mặc dù trong trạng thái Linh thể, Tần Lạc Âm cũng cảm thấy hai má nóng lên, cảm giác giống như bí mật lớn nhất bị người ta biết rõ. Điều này càng làm cho lòng nàng rối bời.
Nàng làm cho bản thân tỉnh táo lại, trong đôi mắt xinh đẹp có ánh sáng năm màu tỏa ra, quét khắp nơi này. Nàng nhìn về phía giữa sân, Ngô Luân Hồi và La Thế Vinh sắp xảy ra cuộc chiến lớn.
Chẳng lẽ là hắn? Không thể nào, trong lòng nàng sợ hãi. Đây không phải Ngô Luân Hồi sao, người từng cùng Sở Phong quyết chiến, rất nhiều người đều biết chuyện này. Hơn nữa, có nhiều cảnh chiến đấu truyền ra, bằng chứng đầy đủ.
Ngoài ra, khi Sở Phong giết hại những anh hùng ngoài khu vực trái đất, Ngô Luân Hồi còn đang ở giữa Tinh Không, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, đây là hai người.
Nhưng mà, không phải hắn còn có thể là ai, sẽ không phải là La Thế Vinh chứ? Vậy càng không thể, bây giờ hắn còn không cần người nghĩ cách cứu giúp, trong lòng Tần Lạc Âm rối loạn.
Sau đó nàng quay đầu, nhìn về phía người đang cười ngoác miệng... Âu Dã.
Là hắn sao? Lai lịch người này kỳ lạ, nói là Bá Thần Thể, con của Quân Đà Cổ Thánh lúc về già. Nhưng điều này rất quái dị, vì sao trước đây nàng chưa từng nghe qua?
Trong nháy mắt, sắc mặt Tần Lạc Âm nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Âu Dã.
Nhưng đây là một con thiên nga đen mà, trên lưng còn đeo một cái mai rùa đen thui, nhìn thế nào cũng không giống Sở Phong, đến cuối cùng là ai?
Âu Dương Phong cảm nhận được gì, quay đầu nhìn lại, thấy Tần Lạc Âm đang chăm chăm vào mình, ánh mắt sáng rực và khác thường, luồng sáng năm màu khiến hắn ta kinh ngạc.
Hắn ta lập tức rùng mình, người con gái này nhìn ra cái gì?
Hắn vì muốn che dấu, đàng hoàng lên tiếng: "Bổn vương đẹp trai phong độ, phong lưu phóng khoáng, khiến cho mỹ nhân trên thiên hạ phải khom lưng."
Tần Lạc Âm muốn dùng một kiếm chém nát chuyện xưa, chém chết cả Quy Nga Thể đang trong trạng thái tự luyến kia.
Cùng lúc đó, nàng càng thấy nghi ngờ, nói chuyện hèn hạ như vậy, đúng là có chút giống Sở Phong.
So sánh mà nói, Ngô Luân Hồi kia ôn hòa như ngọc, cả người phong độ, chỉ có bộ dạng của một thiếu niên đẹp đẽ, không lắm điều như vậy, cũng không có điệu bộ hèn hạ như kia.
Trong vũ trụ, có một pháp môn biến hóa đã thất truyền từ lâu, được gọi là Thần Hình thuật, trong thời gian ngắn cả linh hồn cũng có thể biến đổi, chẳng lẽ Sở Phong tiến vào Đại Mộng Tịnh Thổ như thế, hóa thân thành Bá Thần Thể?
Tần Lạc Âm hơi rối loạn, suy nghĩ miên man.
Giữa đám sương mù kia, tiểu đạo sĩ tốn hết bản nguyên chi lực bẩm sinh, cuối cùng khó khăn tìm được chút tinh thần lực yếu ớt, vừa lúc theo cảm nhận của Tần Lạc Âm mà nhìn Âu Dương Phong.
Trong nháy mắt, tiểu đạo sĩ thiếu chút nữa khóc lên.
Đây là phụ thân? Đây là chủng tộc gì thế, thiên nga đen trong truyền thuyết còn có cả một cái mai rùa với màu đen như mực? Vẻ ngoài thứ này thật đáng sợ.
"Hu hu..." Hắn thật sự muốn khóc.
Nếu đây là cha ruột, vậy sau khi hắn lớn lên chắc chắn cũng sẽ dựa theo đây mà tiến hóa. Bộ dáng như thế này, vậy thật đúng là bi kịch đời người!
"Không đúng, ta và hắn không hề có cảm ứng cộng hưởng."
Tiểu đạo sĩ đang khóc lắc đầu rất nhanh, lập tức phấn khởi hơn nhiều.
Bình tĩnh một lát, Tần Lạc Âm khôi phục lại tâm tính. Trong phút chốc, nàng lật lại tất cả phán đoán vừa rồi, nếu trong lòng nàng không loạn, tự nhiên có thể phân biệt rõ một chút.
Ngô Luân Hồi và Bá Thần Thể, nếu có vấn đề, như vậy...
Chẳng lẽ một người đúng là... Sở Phong, còn một người chính là thần thú trên trái đất?
Không thể không nói, Tần Lạc Âm vô cùng nhạy bén, sau khi tâm tính khôi phục bình thường, trực tiếp phán đoán ra kết quả đúng nhất, hiểu rõ bản chất.
Từ khi có "vướng mắc" không thể giải thích được với Sở Phong, nàng đã đi sâu tìm hiểu đám người trên trái đất, để tâm hơn nhiều so với mọi người trên Đại Mộng Tịnh Thổ rộng lớn.
Cho nên, sau khi suy nghĩ của nàng sáng suốt lại thì vô cùng nghi ngờ, Bá Thần Thể chính là Âu Dương Phong, càng nhìn càng giống, hai mắt người này luôn liếc xéo mà nhìn người khác.
Như vậy, người hợp sức với Bá Thần Thể, thật sự cũng không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là Sở Phong.