Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Con đường tiến hóa bình thường bởi vì có người đi trước có kinh nghiệm, chúng ta đều sẽ biết xảy ra chuyện gì. Nhưng một khi đến điểm cuối của con đường, nếu muốn tiếp tục tiến hóa, tiếp tục lớn mạnh hơn, thì chỉ có thể dựa vào sự tìm kiếm của chính mình, khó mà nói được bản thân sẽ lột xác thành cái gì, có thể là tồn tại tối cao, cũng có thể hóa thành thứ rất kinh khủng…"
Hồ ly lông vàng nhắc lại chuyện này, mơ hồ có liên quan đến sư tôn của nó.
Nó không nói nhiều lắm, nhưng lại khiến Sở Phong rùng mình một cái, hắn nhạy bén ý thức được điều gì đó.
Đến cuối cùng, cho dù Sở Phong xin chỉ dạy thế nào, hỏi thế nào, hồ ly lông vàng cũng không nói nữa.
"Tiền bối tính cho ta một quẻ đi." Sở Phong thấy nó không thèm nói gì, xin nó tính cho một quẻ, ký ức hơn mười năm kia vẫn còn rất mới mẻ với hắn, hồ ly lông vàng nói tiểu đạo sĩ có nạn dính máu, đúng thật sự có, nói cánh đồng hoang vu ở vực sâu gần đó có thần chiến, kết quả rất nhanh đã xảy ra, lão Chu Tước diệt thần, quét sạch thiên hạ.
"Tính không chính xác, ta nhìn ngươi rất lâu, không cách nào xem bói." Hồ ly lông vàng trực tiếp nói.
Sở Phong ngạc nhiên, đây có phải là một thiên tài bói toán không, sao lại mất năng lực rồi?
"Nếu có thể tính được mọi thứ về ngươi, ta đã không nhiều lời với ngươi, chính là vì cảm thấy có chút biến số, ta mới có một tia hi vọng vào ngươi."
Hồ ly lông vàng cũng rất thành thật.
Sau đó, nó hỏi, trên người Sở Phong có thứ gì kì lạ không, hoặc là trải qua chuyện gì kì dị không.
Sở Phong nghe xong lời này, cũng không dám nhắc tới Thạch Hạp và ba hạt giống, những thứ này liên quan đến quá nhiều thứ, hắn luôn cảm thấy có chút liên quan đến những đại cục, nhân quả của suy nghĩ đau đầu, linh tinh trước đây.
Hắn thật sự không dám tiết lộ ra ngoài, cho dù con hồ ly này sắp hóa đá hết, nói thẳng ra là sắp bị phế bỏ, hắn vẫn không dám hó hé.
"Ta đi qua luân hồi, từng nhìn thấy một cái tượng đất." Sau khi Sở Phong suy nghĩ cẩn thận, nói ra bí mật đầu tiên như vậy, thật ra cũng vì muốn thử.
"Cái gì, ngươi có thể đi đến nơi như vậy? Nơi đó có một cái… tượng đất? Đừng nhắc đến nó, tốt nhất là cắt hết mọi trí nhớ về nó!"
Không ngờ, hồ ly lông vàng phản ứng rất dữ dội, có vẻ kinh sợ.
"Vũng nước này quá sâu, người vô tri không biết sợ, có thể nhắc đến, người thật sự có thể tiếp xúc với nó, sẽ… sợ hãi, đầy hoảng sợ!"
Nó nói như vậy, sau đó nói rõ, cảnh báo rằng, loại chuyện này sư tôn nó cũng kiêng kị, không dám nói lung tung.
"Cấp càng cao, càng hiểu biết nhiều, càng kính sợ. Sư tôn ta có lẽ có tư cách nhập cục."
Có tư cách hay không, cấp cao cũng không xác định được, ngay cả nó cũng từng tự nhận mình là Thiên Tôn.
Sau đó, hồ ly lông vàng thở dài, nói cuộc đời này cứ như vậy, sống không thể yêu, con đường của nó đã bị chặt đứt, trái tim như đống tro tàn, sống không tình yêu.
"Chấp niệm duy nhất của ta là muốn trở về dương gian, nếu tương lai tiểu hữu có thể khả năng, có thể tới nơi này một chuyến, mang thi cốt của ta đi, chôn ta ở dương gian?"
Đây là một nguyện vọng cuối cùng của nó, hồ ly lông vàng nói với Sở Phong, không buộc hắn phải làm chuyện này.
"Nếu ta có năng lực đấy, nhất định sẽ giúp đỡ." Sở Phong gật đầu.
"Tốt rồi, ta nói cho ngươi một nơi, ngươi phải nhớ kỹ, đây là thứ ta mang ra khi theo sư tôn vào trong một cấm địa nào đó, được ta chôn ở một nơi trên dương gian, chưa từng nói cho ai biết."
Thậm chí, nó đoán, sư tôn nó có thể cũng đang tìm thứ này.
Nhưng nó bị sư phụ phế bỏ, ném đến nơi này, nói không có oán niệm là không thể, vì vậy cuối cùng cũng không báo cho sư phụ hắn biết.
Sở Phong ghi nhớ tọa độ vị trí kia.
Sau đó, hắn cũng thở dài: "Ta cũng có một nguyện vọng cuối cùng, đã đáp ứng với Yêu Yêu, phải ngắt một gốc thần dược giúp nàng, nhưng đến giờ vẫn không nắm chắc, tiền bối ngươi có thể giúp ta không?"
Hồ ly lông vàng nhìn thấy hắn, ánh mắt đục ngầu sâu thẳm, cuối cùng thở dài: "Ta phát hiện ngươi có một loại phẩm chất rất tốt, rất thích hợp phát triển ở dương gian."
Sở Phong kinh ngạc, cảm thấy hứng thú, hỏi đó là loại phẩm chất nào.
"Da mặt dày!" Đây là lời nhận xét của hồ ly lông vàng, mới quen nó, mới có chút quen thuộc, Sở Phong đã không biết xấu hổ nhờ nó hỗ trợ, hơn nữa còn tự nhiên như vậy.
Theo quan điểm của nó, đây là một loại thiên phú bẩm sinh.
Sắc mặt Sở Phong lập tức đen lại, mẹ nó đây là khen sao?
"Dương gian rất đáng sợ, nhiều chuyện tàn khốc lắm. Muốn sống sót, muốn sống tốt, mặt dày là phẩm cách căn bản và đơn giản nhất. Năm đó, ta chỉ không đủ mặt dày tâm độc ác, ta từng suy nghĩ về chuyện đó rất lâu."
Sở Phong không nói gì, hắn không thèm quan tâm đến những chuyện này, sau đó lại hỏi: "Tiền bối, ngươi có thể hỗ trợ ta không, hiện tại ta chỉ còn một tâm nguyện cuối cùng này thôi."
"Đây là thiên phú, ta đã nói với ngươi như vậy, từ chối trước mặt, nhưng ngươi cũng không quan tâm, da mặt quá dày."
"Ngươi khen ngợi ta như vậy, ta cũng cảm thấy xấu hổ." Sở Phong thở dài, vẻ mặt bình tĩnh.
Ta đây là đang khen ngươi sao? Hồ ly lông vàng nghiêng đầu nhìn hắn, rõ ràng không muốn cùng hắn đi làm việc xấu, không muốn đi hái thần dược với hắn.
"Tiền bối, làm phiền, nghĩ lại xem làm sao để lấy được một gốc thần dược." Sở Phong khiêm tốn xin chỉ bảo.
Hồ ly lông vàng trợn trắng mắt, những lời nó nói kia là vô ích sao? Trắng trợn từ chối tiểu tử này rồi, tố chất tâm lý này, da mặt dày này, không ai bằng.
Cuối cùng, hồ ly lông vàng bị Sở Phong lôi đi.
"Tiền bối, ngươi nghĩ ra cách chưa? Nếu không ngươi xem như vậy được không, ta đứng ở đây chờ ngươi." Sở Phong nghiêm túc nói, hắn muốn đứng ở chỗ này, chờ hồ ly lông vàng đi hái thuốc.
"Ngươi có ý gì?" Hồ ly lông vàng từ sau khi thân thể hóa đá, ngay lúc này nhịn không được khẽ run lên, nó tức giận, cuối cùng là kéo nó đi hái thuốc, còn tiểu tử da mặt dày này ngồi mát ăn bát vàng, chờ nó trở về?
"Ta sợ kéo chân ngươi, trở thành gánh nặng của ngươi." Sở Phong nói.
"Không có việc gì, cùng đi nhìn xem." Hồ ly lông vàng yêu cầu hắn phải đi theo, cùng nhau tiếp cận vực sâu.
Sau đó, nó càng ngẫm lại trong đầu càng cảm thấy có chút không đúng, đây là thế nào, thật sự đã đi theo tiểu tử này hái thuốc sao?
Dọc theo đường đi, Sở Phong trong lòng lo lắng, nghĩ đến vật chất màu xám, thứ này một khi dính phải sẽ vướng víu cả đời, sao hắn có thể phá giải?
Nhất là khi đám người Đại Hắc Ngưu, Tần Lạc Âm, Ánh Trích Tiên đều dính phải vật chất màu xám, mặc dù không nhiều lắm, cũng có thể chịu ảnh hưởng rất xấu.
Nhưng trên người hắn chỉ có một tấm bùa đen, giật từ trong tay tiểu đạo sĩ, căn bản không đủ dùng.
Thở dài một tiếng, Sở Phong ngửa đầu nhìn lên trời.
"Ngươi thở dài cái gì, nghĩ gì vậy?" Hồ ly lông vàng hỏi hắn.
"Ta đang nghĩ những chuyện trải qua ở cuối đường luân hồi, rõ ràng ta đã nhìn thấy mười người, tất cả đều cầm lá bùa, có màu bạc, có màu đỏ… Nhưng da mặt ta quá mỏng, không thể không biết xấu hổ xuống tay với bọn họ."