Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nói là còn nhỏ, thật ra không hề nhỏ, trải qua một trăm tuổi, mới vừa vặn phá vỏ sinh ra một đám Chu Tước nhỏ mặt mày hồng hào, cả người đỏ thẫm, đôi mắt vàng óng ánh, dương khí nồng đậm, một bầy đều không hề bình thường.
So với Sở Phong tưởng tượng còn hơn nhiều,cùng lúc có được năm tiểu Chu Tước, cái đầy cũng chỉ to bằng nắm tay, so với quá khứ, tự nhiên lại như... bị thu nhỏ.
Nhưng mà, thực lực thực sự của chúng nó vô cùng đáng sợ.
Những đứa bé kia, rõ ràng đều ở cấp độ Kim Thân hoàn hảo.
Thậm chí, chúng nó còn muốn đột phá tiến vào trình độ Á Thánh.
"Bọn chúng không tu luyện dị thuật, với lại Thần Cầm còn nhỏ cũng lớn rất chậm, cho nên trước mắt chỉ tới được cấp độ này. Hồ ly lông vàng nói.
Còn một điều nó không nói rõ, thế giới này bị vật chất quỷ dị ăn mòn, đại đạo xảy ra vấn đề, cho nên đối với Thần Cầm, loại thần thú lớn mạnh mà nói rất không có lợi, nếu không sẽ phát triển nhanh hơn hiện tại.
"Đã rất lợi hại rồi!" Sở Phong gật đầu.
"Ngươi cũng không cần khiêm tốn, nếu không phải ngươi dốc lòng nghiên cứu trận vực, mà chuyên tâm đi theo con đường tiến hóa thì một trăm năm qua thực lực của ngươi cũng sẽ rất bất phàm." Hồ ly lông vàng nói.
Sở Phong đành chịu, nếu hắn đột phá đến cấp bậc Á Thánh, sau khi trở về, rất khó tránh việc thân thế bị dương hồn đốt cháy thành tro bụi.
Lão Chu Tước lần đầu tiên cẩn thận đánh giá Sở Phong, bởi vì nghe được hồ ly lông vàng đánh giá hắn hưng vậy, cũng cảm thấy người này rất tài giỏi.
"Chu Tước tiền bối, ta tên là Sở Phong, đến từ dị vực trong mắt ngươi, thật ra Âm Phủ." Sở Phong tương đối thẳng thắn thành khẩn, trực tiếp nói thẳng.
Sau đó, hắn nói thẳng ý đồ đến đây của mình là muốn xin một gốc thần dược.
"Trời đất rộng lớn, phụt!" Hồ ly lông vàng mới vừa uống một ly trà đã lập tức phụt ra ngoài, tiểu tử này không thể uyển chuyển một chút sao?
Bây giờ nó dẫn người đến cửa, vậy mà hắn lại đòi lấy thần dược, muốn làm xấu mặt già này sao?
"Tiền bối muốn bồi dưỡng để hắn tiến vào Dương Gian sao?" Lão Chu Tước hỏi.
Lúc này, vì nó hơi dao động đã làm cho huyết khí thực sự tràn ra một chút, chỉ trong nháy mắt mà thôi, Sở Phong đã cảm thấy như trời sụp đất nứt, không gian đều muốn nổ tung, chấn động dữ dội.
Đây là sinh vật thần cấp, cuối cùng nó cũng lộ ra điểm đáng sợ.
Cho dù đã đến tuổi già, huyết khí khô héo, thế nhưng chỉ hơi lộ ra một chút cũng làm cho không gian sụp đổ, khắp vực sâu đến đang rung động.
Điều này thật là kinh khủng, một khi nó tập trung vào người nào, chỉ qua một chút uy áp cũng có thể nghiền nát.
Có thể tưởng tượng, thánh nhân cũng không ngăn được uy thế của hắn, điều này thể hiện thứ có thể nuốt chửng nhật nguyệt thật sự tồn tại, móng vuốt còn có thể xé rách Thần Cầm lớn mạnh.
"Thật xấu hổ, tuổi cao thường không khống chế được sức mạnh." Lão Chu Tước thở dài, trong mắt có vẻ ảm đạm.
"Không tính là muốn bồi dưỡng, chỉ là tiện tay không có việc gì làm thôi." Hồ ly lông vàng nói, như Sở Phong liều mạng, nó cũng nói trực tiếp.
Điều này làm cho Sở Phong khó chịu, náo loạn nửa ngày, hắn cũng chỉ đạt được đãi ngộ này.
Hồ ly lông vàng bổ sung, nói: "Thần dược đặc biệt của Chu Tước tộc được ngươi cất giữ, ta không còn nữa, nếu thần dược Đằng Xà của ngươi còn dư thì có thể cho ta nửa gốc."
"Có thể, bộ tộc Đằng Xà rất thâm hậu, tuy rằng đây là một thế hệ có thực lực kém cỏi những là nhiều đời tích lũy nên, đều đề cao sáu gốc thần dược Đằng Xà, ta phải giữ lại năm gốc, để lại cho con nối dõi của ta cất giữ, còn một gốc có thể lấy ra."
Lão Chu Tước rất rộng rãi, trực tiếp lấy ra một gốc thần dược.
Loại chuyện này đối với Sở Phong mà nói thì như chuyện khó tin, đây chính là thần dược, không phải rau cải trắng, một gốc cây cũng đủ trời đất đều tranh giành, kết quả lại chiếm được như vậy?
Hơn nữa, thần dược nơi đây so với thần dược ở vũ trụ của hắn còn cao cấp hơn nhiều, công dụng rất lớn, dương khí dồi dào, không thể so sánh nổi.
Hồ ly lông vàng rất thích thú nhìn mấy đứa Chu Tước nhỏ, nhưng trong mắt cũng có vẻ u ám và không đành lòng.
"Tình hình của ta rất không tốt, đã xem như tàn phế, không biết còn có thể sống bao nhiêu năm, nhìn mấy đứa nhỏ xuất sắc như vậy, thật sự ta nhịn không được, qua vài năm nữa tìm cơ hội thử xem, nếu có thể thì ra tay một lần nữa, tranh thủ đưa bọn chúng vào Dương Gian, thoát khỏi cái lồng đáng sợ này."
Lão Chu Tước nghe vậy mừng rỡ, vẻ mặt rất kích động, tuổi thọ của nó sắp cạn, sống không được bao lâu, lo lắng nhất là mấy tiểu Chu Tước này, nếu có thể đưa đến Dương Gian, thế giới lớn tràn đầy hy vọng, tự nhiên nó cũng thấy phấn khởi, tràn ngập vui sướng.
Với nó xem ra, đây là vùng đất hy vọng.
"Đa tạ tiền bối!" Nó thi hành đại lễ.
"Chiêm chiếp..." Mấy đứa Chu Tước cũng đều nói, từ hiếu khì đến kính sợ, cùng đi theo mẹ bái chào.
Xoẹt!
Sau đó không lâu, một gốc thần dược xuất hiện ở giữa sào huyệt, bao quanh bởi ánh sáng xanh lam, giống như một con rắn đứng thẳng, trông rất sống động, cũng chân thật không có gì khác biệt, có thể chạy, có thể trốn, nếu không dùng tay cầm lấy, có khi nó chạy đi rồi.
Ngoài ra, nó còn có sợi râu, đều có màu lam óng ánh, tràn ngập hương thuốc, có thể nhẹ nhàng tiến vào Hồn Quang, làm cho người ta gần như có cánh, phi thăng thành thần tiên. Chỉ trong phút chốc, Sở Phong cảm thấy bản thân có thể tàn phá không gian.
Thần dược.
Đáng tiếc, hắn không có thân thể, nếu không còn có thể cảm nhận rõ ràng hơn, thậm chí còn say mùi hương này đến đổ gục.
Ánh sáng xanh như những hạt mưa bao quanh lấy hắn, khiến hắn như được hóa thần tiên, mang theo hơi thở thần linh, đây đúng là thần dược.
Đùng!
Cuối cùng, Sở Phong dùng hộp đá che lại, hắn thật sự sợ không kìm chế được sẽ nuốt trong một ngụm.
"Tiền bối, ta bằng lòng bảo vệ một tiểu Chu Tước, ngươi xem xem có thể đưa ta ra ngoài vũ trụ không? Nếu có một ngày, ta đến được Dương Gian, nhất định sẽ mang them nó."
Sở Phong mở miệng, lời nói thành thẩn, vô cùng nghiêm túc, hắn thật sự muốn mang theo một tiểu Chu Tước.
Nhìn thấy loại Thần Cầm màu lửa đỏ này, hắn rất thích, nó lớn bằng nắm tay, đôi cánh sáng chói, đôi mắt màu vàng to chớp động, nhìn rất đáng yêu.
Lão Chu Tước ngạc nhiên, liếc nhìn hồ ly lông vàng.
Hồ ly lông vàng gật đầu, nói: "Tiểu tặc này có chút tiền đồ, đi theo hắn chưa chắc đã không có con đường sống, có thể thử để hắn mang theo một con."
Lão Chu Tước nghe vậy, lập tức đồng ý.
"Chiêm chiếp..." Năm con tiểu Chu Tước lập tức kêu lên chiêm chiếp, cặp mặt to đầy nước mắt, bất cứ đứa nào cũng không muốn đi, dùng đầu cọ vào lão Chu Tước, đều rất không muốn.
Cuối cùng, lão Chu Tước vẫn chọn một con, để cho nó lên đường cùng với Sở Phong.
"Chiêm chiếp..." Chú Chu Tước nhỏ hai mắt ngấn lệ, kêu lên đau đớn, vô cùng không muốn.
Đến cả Sở Phong cũng mềm lòng, không nghĩ đến mang nó đi rồi, lại khiến cho chúng nó phải chia ly, thật sự trong lòng không muốn.